Đêm khuya, bên kia thành phố.
Những khu dân cư tập trung rải rác lấn chiếm đường phố, nuốt chửng ánh mặt trời, khách trọ đông đúc như bị dồn vào những ô vuông nhỏ.
Môi trường ẩm thấp và tối tăm từ lâu đã áp bức thần kinh con người, người nơi này nóng tính dễ cáu gắt, cãi nhau động thủ đã là chuyện thường ngày.
Vừa bước vào trong ngõ, mùi cống và rác rưởi hôi thối xộc thẳng vào mũi, mà người ở đây lại có thể sống chung với nó, chịu đựng mười năm như một ngày. Bởi lẽ, cái mùi hôi thối ấy đã thành một phần trong cuộc sống của họ.
Trên lầu truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của người lớn, tiếng khóc thét của đứa trẻ bị đánh vì không tính được đáp án, cặp vợ chồng đập phá đồ cãi nhau, hòa cùng thanh âm của những lời van xin thê thảm vì bạo lực gia đình, tất cả chúng, từ từ, từ từ, đều rót cả vào lỗ tai.
Trình Dã tránh vũng nước trên mặt đất, từ trên cao rơi xuống những túi rác của người tầng trên ném, Trình Dã lặng im mà bước về nhà.
Ngô Phượng Lệ ở phía sau một chân khập khiễng một chân lê theo, trong miệng hùng hùng hổ hổ ân cần hỏi thăm đám người vừa ném rác xuống dưới.
"Một đám chó không có đạo đức, khinh người, sớm muộn gì cũng bị trời phạt."
"Mày chỉ biết nhịn nhục, đường không dễ đi, không biết đỡ mẹ mày."
Trình Dã lạnh nhạt như máy móc nói: "Đã tự đi hai mươi năm rồi."
Ngô Phượng Lệ phỉ nhổ nói: "Tao khinh, nếu không phải vì mày, tao không bao giờ phải đến ở trong cái ổ chuột chim không thèm ỉa này."
Trình Dã không nói nữa, mũ áo hoodie đen choàng đầu che lấy trán, tóc rũ xuống phủ khuất đôi mắt.
"Lại không nói nữa? Có thể nghe trong miệng mày phát ra một tiếng rắm, tao đi thắp nhang cảm tạ ngay, mày mới là tổ tông."
Ngô Phượng Lệ đỡ eo, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng thiếu niên phía trước.
Đúng lúc này, một lõi táo từ trên lầu rơi xuống, trúng vào trán Ngô Phượng Lệ.
Ngô Phượng Lệ trợn tròn đôi mắt, đột nhiên gào mồm lên, ngồi xuống bãi bùn trên mặt đất: "Ai dô, khác nào nghìn nhát dao, ném hạt táo, lại trúng ngay trán thế này, phải vào bệnh viện."
Trình Dã dừng chân, nghiêng người nhìn Ngô Phượng Lệ diễn kịch đang ngồi dưới đất, đôi mắt càng thêm u ám.
"Roạt" một tiếng, trên lầu, cửa sổ một nhà mở ra, một chậu nước dội xuống dưới, ngay sau đó giọng người phụ nữ hô to: "Này, nước rửa chân cho mày, tiết kiệm nước, dội vào cho tỉnh, nhìn lại mình đi."
Một chậu nước tưới xuống người, Ngô Phượng Lệ giống con gà ướt nhẹp, Trình Dã hờ hững mà xoay người đi về nhà.
Phía sau, Ngô Phượng Lệ cùng người phụ nữ kia mắng chửi nhau qua lại, những con chim đang vùi đầu vào cánh ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Trình Dã về nhà được mười phút thì Ngô Phượng Lệ mới cả người ướt dầm dề tiến vào, trong miệng không nhịn được mà chửi rủa, như thể cả thế giới này đều mắc nợ bà.
"Mày cũng không biết lại giúp tao chửi nó, mẹ mày bị người ta hắt nước bẩn, mày còn đứng ở đằng kia nhìn!"
Ngô Phượng Lệ cởi áo khoác ướt sũng ra, ném bừa một chỗ, đi đến bên cạnh Trình Dã, đẩy người đứa con trai.
"Mở miệng ra, mày không muốn nói chuyện với mẹ mày hả?"
"Tao nuôi ra một con sói mắt trắng rồi, giống thằng bố mày không trật đi đâu được."
"Họ Trình nhà mày đúng là vô lương tâm, tao mệt chết mệt sống để chúng mày đè tao ra làm trâu làm ngựa. Rồi bố mày bỏ cả hai mẹ con đi. "
"Tháng này có phải mày còn chưa đi đòi tiền thằng bố mày không? Mày sao lại không đi? Mày cảm thấy mất mặt đúng không? Hả?!"
"Bố mày là đàn ông! Mày nên kêu ông ta trở về, nơi này mới là nhà của ông ta, mày là con duy nhất của ông ta! Ông ta nhất định phải trở về!"
"Nếu mày học không kém, tính tình không khó ưa thì sao bố mày có thể thích đứa con hoang bên ngoài kia được!"
Trình Dã vẻ mặt đờ đẫn, đứng người tại chỗ, để Ngô Phượng Lệ chọc vào ngực mình.
Khi còn nhỏ, Ngô Phượng Lệ nói một câu sẽ chọc vào trán Trình Dã một cái.
Lúc lớn rồi, Ngô Phượng Lệ với không tới trán Trình Dã, nên nói một câu chọc ngực một cái.
Bà đem tất cả sự bất hạnh của chính mình quy vào hết là do tên đàn ông kia, lại đem sự tức giận này đổ cả lên đầu con trai mình.
Mỗi một lần Ngô Phượng Lệ nổi điên, Trình Dã chỉ ước mình biến thành một cái đầu gỗ, không biết tới cảm giác đau đớn, dù là đau trên người hay là trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Ngô Phượng Lệ rùng mình một cái, chửi mệt rồi, giờ mới thấy lạnh vì người ướt, trách mắng Trình Dã không biết nhắc mình lau người, trách xong mới đi tới phòng tắm.
Trình Dã tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đứng yên năm phút, đáy mắt đen dần dần tụ lại chút ánh sáng. Cơ thể anh giật giật, như là mới từ một thế giới khác trở về, chậm rãi tự nhắc mình xoay người, đi về hướng phòng ngủ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Trình Dã hình thành thói quen lúc bị mắng chửi thì không nghe không nhìn, vô tri vô giác giống một người gỗ.
Có lẽ là, sự chọn lựa của tự nhiên, người thích ứng được thì sống sót.
Trình Dã ngồi xuống bàn học, buông cặp sách, lấy điện thoại ra.
Trên màn hình thông báo có một tin nhắn chưa đọc.
Trình Dã trố mắt ngạc nhiên một chút, cậu và mọi người đều không thân, hẳn là sẽ chẳng có ai nhắn tin cho cậu.
Nhấn mở tin nhắn, Trình Dã phát hiện ra là tài khoản của cô gái thắt bím tóc hai bên nhắn.
Skateboard bro: 【 Xem vòng bạn bè của cậu, cậu cũng tự học kiến thức đại học sao? 】
Trình Dã nhíu nhíu mày, rời khỏi khung chat, mở vòng bạn bè của mình.
Hai ngày trước, chỉ đăng cái công thức kia lẻ loi ở vòng bạn bè, nhưng nó có khí thế độc chiếm thiên hạ.
Trình Dã ở trường học đều tránh mặt người khác, không ai chủ động thêm WeChat của cậu, WeChat ít ỏi vài người chủ yếu thêm là vì công việc. Mà mỗi lần thêm bạn, cậu đều thiết lập cho đối phương không thấy vòng bạn bè của mình, cho nên mỗi lần đăng lên vòng bạn bè đều cảm thấy yên tâm.
Người này sao lại thấy được?
Trình Dã nhớ lại, lúc ấy thợ làm bánh kêu cậu giúp, cậu tùy tiện nhấn đồng ý, đã quên chặn bên kia.
Nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một cô gái xa lạ, cả hai đều không quen không biết, Trình Dã không còn muốn chặn người ta nữa.
Nghĩ đến đây, Trình Dã đi xem vòng bạn bè của đối phương, phát hiện vòng bạn bè chỉ có kiến thức về ván trượt.
Thích trượt ván tới vậy?
Khuôn mặt một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu, ngũ quan mềm mại, đường nét thanh tú, tính cách vui vẻ như ánh mặt trời tỏa sáng, tự do bay nhảy.
Úc Dương.
Một người rất thú vị, lại còn vô cùng kiên trì.
Trình Dã phản hồi tin nhắn, đánh chữ: 【 Ừ 】
Đối phương lập tức phản hồi sau vài giây: 【 Cậu rất thích Vật Lý à? 】
Úc Dương nằm ở trên giường, nhàm chán mà ôm điện thoại, chờ đối phương trả lời, nhưng mà đợi rất lâu, tới mức ngủ quên một lúc trong lúc chờ.
Lúc cậu còn đang ngủ quên, đối phương nhắn một tin.
.: 【 Bình thường 】
Úc Dương giật mình tỉnh táo lại, nhìn nhìn tin nhắn, lẩm bẩm nói: "Bạn nữ này cũng lạnh lùng quá rồi."
"Chưa bao giờ viết dấu chấm câu, tên tài khoản thì lại là dấu chấm câu?"
Skateboard bro: 【 Tôi thích trượt ván, cậu còn thích cái gì không? 】
.: 【......】
Úc Dương nhìn tin phản hồi của đối phương, dấu chấm câu mà cậu cần đây này.
Skateboard bro: 【 Muộn rồi, cậu đi ngủ đi. 】
Skateboard bro: 【 ( Gấu nâu lăn lộn chúc ngủ ngon~ ) 】*(gửi jpg)
Úc Dương nhắn xong, nằm ngửa ở trên giường, rơi vào ảo tưởng tốt đẹp của chính mình.
A! Nữ sinh này lạnh lùng quá đi!
Cô ấy nhất định là rất thích mình, nên mới dùng mọi cách biết được gu của mình. Sau đó kìm nén mong muốn được nói chuyện với mình, vào vai một cô gái ít nói khó gần.
Cuối cùng, Úc Dương cảm thán "Cái sức hấp dẫn chết tiệt này." rồi chìm vào giấc ngủ.
150722