Thời gian từng ngày vẫn trôi qua, một đêm nọ tại Mã gia

Bà Chi đứng bên cạnh chỉ câm nín rồi nấc lên khóc từng đợt, phía ngoài sảnh lớn là Mã Lê Thanh đang quỳ rạp, hắn chịu từng cú tát, đánh rồi đạp liên hoàn từ cha mình, tiếng chửi bới cứ vang om sòm. Mã Thành Xuyên vơ tất cả món đồ lão có thể cầm chắc trên tay rồi ném hết về phía con trai cả, rủa:

- Thằng ngu, mày tốt nhất là chết đi, mày đ*o xứng làm con trai tao... hộc hộc

Bất giác lão vớ lấy lọ hoa đã héo, dùng hết lực bình sinh mà quăng thẳng đầu Lê Thanh, tiếng vỡ choang gây chấn động lớn, bên thái dương Lê Thanh rỉ ra dòng máu nhỏ trên khuôn mặt bầm tím của hắn. Nam nhân từ nãy chỉ biết câm lặng chịu đòn, hai tay bấu chặt dưới mép quần âu kèm ánh mắt hằm hè nhìn xuống sàn gạch. Mã Thành Xuyên chống nạnh thở hồng hộc lấy sức, gằn:

- Con chó cái Tuệ San, hóa ra nó đã có ý đồ từ lâu... M* kiếp, nó có thế lực nào mà lại che dấu được hoàn hảo đến như thế. Đến giờ cũng không thể bắt mà lột sạch lớp da của nó ra, tao thề tao phải đày đọa nó thống khổ nhất... như cái chết của thằng cha nó vậy

Mã Lê Thanh cứ nghe đến Tuệ San lại hẫng đi một nhịp, hắn cứ mơ mơ hồ hồ, bán tính bán nghi, trong lòng nổi lên bao ý nghĩ đau khổ cho đoạn tình này nhưng thực tâm vẫn mong có chút hi vọng gì đó. Bấy giờ Lê Thanh mới lên tiếng:

- Con gái Đàm Triết sinh tháng 1 cũng tên Tuệ San... Còn “cô ấy” sinh tháng 8... ba ạ

Mã Thành Xuyên mới bình tâm một lúc, nghe thế lại nổi điên lên, lão vớ lấy gậy golf bên góc, toan chạy lại giáng mạnh xuống đầu Lê Thanh thì bà Chi không chịu nổi cảnh chồng con hành hạ nhau như thế, liền khóc lóc ngăn cản:

- Đủ rồi, con dại thì cái mang... ông muốn tự tay đánh chết con mình mới vừa lòng sao? Hả?

Mã Thành Xuyên nghe vợ mà ngừng lại, lão chỉ còn cách phát tiết sang mọi món đồ xung quanh, gầm lên:

- Thằng ngu, mày đ*o biết nó có người giúp đỡ hay sao? Con điếm mày hay mơ mộng ấy chắc cũng qua tay thằng nào bao nuôi rồi, mày hiểu chưa? Tháng sinh thì được cái chó gì mà chẳng làm giả được... Mày... Mày ngu quá con ơi

Sau cùng Mã Lê Thanh không đáp thêm lời nào, hắn lật đật đứng dậy rồi nhàn nhạt nói:

- Con đi nghỉ trước, mai có lệnh của tòa án xử tiếp phiên... Ba mẹ đi nghỉ sớm đi

Căn nhà vẫn vang vọng tiếng tức tối của Mã Thành Xuyên kèm nỗi buồn khóc nấc của Linh Chi, thật may con bé Trân Nhi đã kịp gửi đi nơi xa để tránh nó có tác động xấu. Mã Lê Thanh lên phòng thì ngồi sụp xuống sàn, bên trong đã vụn vỡ ra từng mảnh, điện thoại liên tục gọi cho Tuệ San nhưng không có hồi đáp càng khiến hắn vừa yêu vừa hận. Hòa Liên bên nước ngoài cũng biết tin gia đình xảy ra biến cố nhưng không thể bay về đại lục, đành vậy mà mẹ hắn khuyên nó ở yên đấy. Mã Lê Thanh cứ ngẫm nghĩ mãi rồi không tài nào tìm ra kẻ đứng sau Tuệ San là ai, tập đoàn Delyn cũng đã bị cảnh sát kinh tế đến phong tỏa và thu hết tài liệu quan trọng. Đáng nói hơn là có những hồ sơ mật và giao dịch “bẩn” cũng rất dễ rơi vào tay cơ quan điều tra, như vậy là nội bộ Delyn sớm đã mục rỗng sâu

Trong khi đó

Khuất Ngôn Chấn xem từng bản báo cáo rồi liên tục cười  vui, hắn búng tay vào từng trang giấy rồi khen ngợi:

- A Nghiêm, rất tốt... phiên tòa ngày mai có lẽ sẽ đưa đến quyết định cuối cùng là án tù cho hai cha con họ Mã

Đã đêm muộn nhưng A Nghiêm vẫn túc trực ở đây, kể từ hôm đem Delyn ra ngoài ánh sáng thì Khuất gia không hôm nào tắt sớm. Anh ta rất nhiệt tình và nhanh gọn trong vụ án lần này, thật may vì rất nhiều nhân chứng cùng đứng lên tố cáo Mã thị và truyền thông được mua cũng cực kì tích cực đưa tin, từ ấy tạo thành làn sóng lớn xô đổ mọi tường thành vững chãi mà cha con họ Mã đã lập ra. Một số vị quan chức bắt tay với Mã thị cũng sớm bị tóm gọn, Mã Thành Xuyên như mất đi những chiếc ô dù che chở nên hiện tại cực kì nguy hiểm, lão phải tự mình đương đầu trước những ngọn cuồng phong của hiện tại

A Nghiêm gật gù giải quyết tiếp vài xấp tài liệu, sau cùng nói:

- Nếu theo tiến độ của hiện tại cũng như không có gì biến cố xảy đến thì nốt phiên tòa ngày mai sẽ có lệnh bắt Mã Thành Xuyên và Mã Lê Thanh... tất cả kết thúc trong 3 tuần và 1 tuần sau cô Đàm sẽ từ Pháp trở về. Vậy ngài Khuất, chúng ta còn át chủ bài duy nhất là sức khỏe của bà ngoại Tuệ San

Khuất Ngôn Chấn nghe vậy liền trầm tư, hắn coi A Nghiêm là cánh tay đắc lực và là người anh em thiện lành nhất nên trực tiếp bộc bạch:

- Tôi chưa biết tâm tình của Tuệ San ra sao... hãy tiếp tục bảo các bác sĩ duy trì mức độ chăm sóc của hiện tại, không cần gắng sức chữa khỏi

A Nghiêm ngầm hiểu, chủ tịch đây là đã yêu đến sợ người ấy sẽ rời xa mình nên thành ra sử dụng tâm kế để giữ chặt cô Đàm bên mình. Điều này nếu nhìn nhận khách quan sẽ là sai trái vô cùng, anh ta buột miệng:

- Chủ tịch không sợ cô Đàm sẽ biết sao? Hoặc nhỡ cô Đàm có biết nhưng vì tập trung vụ Mã gia trước nên điềm nhiên nhắm mắt làm ngơ... cô Đàm không phải người phụ nữ ngu ngốc mà ngược lại cực kì cá tính, cương nhu tùy lúc

Ngôn Chấn khẽ chột dạ, hắn châm điếu thuốc cho giải tỏa căng thẳng, tự chế giễu:

- Thế cậu có nghĩ tôi nhỏ mọn đê tiện không? Vì ích kỉ muốn giữ Tuệ San mà phải dùng mưu kế như này... thật giống mấy ả tình nhân trước đây, vì muốn trói chặt tôi mà hao tâm tốn sức nghĩ cách nhưng đều bị tôi phát hiện

Ngôn Chấn rít thêm một hơi rồi ghì đầu thuốc xuống gạt tàn, nói thêm:

- Trước tôi khinh bỉ mấy chiêu hèn kế bẩn ấy lắm, giờ thì sao? Tôi chính xác là bị nghiệp quật, tôi cũng đang áp dụng cách ấy để áp chế người con gái khác bên mình vì tôi bây giờ mới biết yêu là muốn giữ chặt người ấy như nào1

A Nghiêm cười nhẹ, anh ta dĩ nhiên là một phe với Khuất Ngôn Chấn, hết lòng phục tùng thì sẽ không bán đứng hắn vì mấy chuyện đời tư như này được, chỉ bèn khuyên:

- Chủ tịch là đang yêu bản thân mình, cô Đàm cũng vậy, cô hi sinh bản thân để đạt được ước muốn. Hai người như mối quan hệ cộng sinh vậy, phải có lợi cho đối phương. Tuy nhiên khi kết thúc sự cộng tác này thì cô Đàm sẽ rất quyết liệt, chưa chắc cô ấy sẽ niệm tình mà chịu khuất phục trước ngài

Khuất Ngôn Chấn nhún vai, hắn quyết tâm bằng mọi giá phải trói buộc được nữ nhân này ở bên, từ những cái ghen tuông nhỏ nhất và có chút hiềm khích thì dần dần hắn đã nhận ra mình phải lòng tiểu thỏ này từ lúc nào. Cô thật chẳng khéo léo xu nịnh như mấy ả tình nhân trước đây, cũng không có tấm lòng thực sự phục vụ hắn mà luôn thích làm cao để Ngôn Chấn vô thức chạy theo cung phụng. Bởi vậy nhìn nhận khách quan thì Tuệ San rất có khả năng dẫn dắt đàn ông, đến Mã Lê Thanh sau vài lần gặp và tiếp xúc còn mê muội nữa chi là Khuất Ngôn Chấn hắn

Tại Paris

Tuệ San đặt trước mặt 2 chiếc điện thoại, cô nhìn một chiếc cá nhân của mình thì đã khóa máy để tránh bị định vị, một chiếc còn lại thì là Khuất Ngôn Chấn đưa để hai người có thể liên lạc riêng. Tuệ San móc trong túi là một ít xu và lấy ra một mảnh giấy nhỏ ghi vài dòng số cụ thể với mã vùng khác. Nữ nhân cẩn thận rời khách sạn rồi quan sát xung quanh, cô ghé vào một quán rượu nhỏ của Paris rồi thật nhanh tiến tới bốt điện thoại phía trong góc của quán, ấn gọi dãy số ấy. Đầu dây cuối cùng cũng bắt máy, như sự cứu rỗi đã tới, Tuệ San vui mừng mà nói nhỏ:

- Maksim, là con, Đàm Tuệ San đây

Độ 15 phút sau, Tuệ San rời khỏi quán, sở dĩ cô phải khổ sở hành động như vậy vì cô biết, Khuất Ngôn Chấn luôn có tai mắt để dõi theo mọi hoạt động của cô. Nhất là trong giai đoạn hiện tại, Mã gia đã kề cận sự sụp đồ đồng nghĩa với hợp đồng tình nhân sẽ kết thúc, nhưng Ngôn Chấn sẽ không dễ dàng như thế, hắn chưa muốn dừng lại nên sẽ có cách để trói buộc Tuệ San. Người chú Maksim là ân nhân 5 năm trước bây giờ mới có thể liên lạc lại, vì tính chất công việc cần bảo mật nên Tuệ San chỉ có thể liên lạc khi thật sự cần

Ngày trở về cũng tới

Đoàn sinh viên cùng giảng viên ai cũng vui vẻ sau chuyến học tập ngắn hạn này, tất cả đã được luyện tập và trau đồi thêm nhiều kiến thức, chuyên môn mới. Họ sẽ được tiếp đãi một bữa tối sang trọng tại nhà hàng của vị đầu bếp người Ý ở trung tâm thành phố. A Nghiêm đỗ xe bên đường, thấy Tuệ San từ xa liền cẩn trọng đi lại kéo giúp vali, hồ hởi:

- Cô Đàm, chào mừng cô trở về. Ngài Khuất có chút việc đột xuất nên không thể cùng tới, cô đừng giận

Tuệ San nghe vậy chỉ cười mỉm, cô nói nhỏ:

- Đưa tôi tới thăm bà ngoại

Dứt lời, Tuệ San vào trong xe ngồi trước, mặc cho A Nghiêm có vẻ còn nhiều chuyện thú vị muốn kể nhưng mối quan tâm của cô đã không còn đặt ở duy nhất Khuất Ngôn Chấn. Chiếc xe cứ thế tới được bệnh viện của tập đoàn họ Khuất, trên giường bệnh bà ngoại cô vẫn an nhiên nằm đó, ánh mắt bà nhắm lại chưa mở ra một lần từ 5 năm trước, ống khí thở cho tới dây truyền kim tiêm,... tất cả vẫn như cũ. Thời tiết đã trở lạnh, Tuệ San mặc chiếc áo măng tô dài tô điểm lên vẻ chững trạc của nữ nhân này. Cô đứng nhìn bà ngoại rồi quay sang A Nghiêm, châm biếm:

- Có thật là ở bệnh viện này đều có những vị bác sĩ giỏi nhất không? Ngài Khuất của anh không lừa tôi chứ?

A Nghiêm sau một tháng gặp lại Tuệ San thì vẫn chưa quen với từng lời nói, cử chỉ của nữ nhân này, cô như biến thành con người khác vậy. Không còn vẻ vui cười và dễ tính hay ánh mắt luôn thể hiện hết thảy tâm can trong lòng như xưa, bây giờ Tuệ San chỉ điềm nhiên trước mọi lời nói của A Nghiêm, có việc gì cô chủ động lên tiếng còn lại thì im bặt

Anh ta đứng bên như né tránh ánh mắt của Tuệ San, đáp:

- Cô Đàm, cô có ý gì thế? Sao Chủ tịch lại lừa cô?

Tuệ San thở dài, không trực tiếp vạch trần hay đôi co mà nói thẳng:

- Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho bà, thời gian chữa trị vừa qua tốn bao nhiêu tiền thì hãy trừ vào số tiền tôi được đền bù từ Mã gia. Bà ngoại tôi sẽ sang Mỹ chưa trị và có sự bảo lãnh của quý ngài Maksim, anh về báo lại với ngài Khuất những thông tin này. Tôi sẽ ở đây và buổi tối sẽ tự chuẩn bị để đến nhà hàng sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play