Cả Mã Lê Thanh và Tuệ San đều giật mình bởi tiếng nói đang vang vọng lại gần, nữ nhân ngừng việc giả bộ tìm kiếm mà gần như bị rút hết linh hồn, đờ đẫn nhìn ra phía cánh cửa đang mở. Ngược lại, Lê Thanh ngay tức khắc lén nhìn cẩn trọng mới thấy ba mình mới ra thang máy, hắn tiếp tục đóng lại cánh cửa thư phòng rồi chạy lại kéo Tuệ San đứng dậy, phấn chấn tinh thần cho cô:
- Cô giáo Đàm... tôi và em, không còn đường lui
Hành động ngay sau đó của Mã Lê Thanh mới là thứ khiến cô bất ngờ, hắn vậy mà mở bức tranh kia ra, dãy mã khóa hiện ra rồi rất nhanh được nhập vào. Bàn tay nam nhân chắc chắn nắm vào tay cô, kéo cô đi vào lối nhỏ thật nhanh, hướng tới căn mật thất. Lúc cánh cửa hẹp đóng lại cũng là lúc cánh cửa thư phòng vang lên, Mã Thành Xuyên bước vào và may mắn không có nghi ngờ gì
Lê Thanh đã thành thạo nơi này, bước chân chắc nịch còn lại Tuệ San dò dẫm theo sau, hành lang vào không bật đèn nên quả là khó khăn đối với cô, không như lần trước vào, có Trân Nhi mò mẫm công tắc ở đâu đó mà sáng quắc cả lối. Tuệ San nóng ruột lên như thiêu đốt, sự tập trung bị phân tán đi mọi phía rồi cô cũng sơ ý mà vấp ngã, nữ nhân chưa kịp hét lên thì bàn tay Lê Thanh đã chặn đứng ngay ngoài miệng, bấy giờ trong bóng tối chỉ có thể cảm nhận đối phương qua sự tiếp xúc cơ thể hay hơi thở được phả ra. Mã Lê Thanh ngồi khuỵu xuống ra tín hiệu “Suỵt” rồi từ từ bế bổng Tuệ San lên vòng tay, bước chân nhanh nhanh chóng chóng vào sâu căn mật thất
Mấy giấy sau là tới nơi, ánh đèn trắng bật lên soi rói hai người, Tuệ San chưa kịp vươn mình đứng xuống mà tên Lê Thanh đã thả vật cô xuống ghế sofa, nằm chống tay sang hai bên cạnh tai cô, ánh mắt nghiêm trọng hơn thường, gằn:
- Im
Đàm Tuệ San biết tình thế của mình hiện tại, cô là yếu thế hơn hẳn mọi mặt rồi, phải triệt để lợi dụng cảm xúc của Lê Thanh dành cho mình mới mong muốn bảo toàn bản thân và kế hoạch. Nữ nhân không dám cựa quậy, ánh mắt cô mở to như dồn mọi sự nương cậy vào tên tiểu tử trước mặt. Sau cùng Mã Lê Thanh thở dài ngồi xuống bên cạnh, vắt tay ngửa ra sau ghế, mệt mỏi nói:
- Đợi một lúc, ba tôi sẽ xuống nhanh thôi
Tuệ San toan ngồi thẳng dậy thì hai tay Mã Lê Thanh chợt giữ chặt bắp chân nhỏ của cô, kéo sát cơ thể cô lùi xuống phía hắn đang ngồi, bàn tay nam nhân thẳng thừng nắm chắc một bên đùi non của tiểu thỏ mà hỏi:
- Tuệ San, đây là mật thất trong căn biệt thự này... mọi căn phòng khác em có thể đi ra vào thoải mái nhưng khi bước chân vào thư phòng đã trở thành một người quan trọng với Mã gia, còn đặt được chân vào căn mật thất này, em biết đó là gì không?
Đàm Tuệ San bị chế ngự bên dưới, tạm thời chưa nảy ra kế sách gì nên chỉ mong kéo dài thời gian, cô chầm chậm lắc đầu. Mã Lê Thanh cười nhẹ, áp cơ thể hắn xuống sát phía cô, khoảng cách quá gần khiến nữ nhân chán ghét mà nghiêng sang một bên, tránh đi ánh nhìn chằm chằm, hơi thở luôn nóng ran và đôi môi lúc nào cũng có thể hôn trộm lên mọi bộ phận cơ thể nữ nhân
Mã Lê Thanh dường như hài lòng với vẻ e sợ này của vật nhỏ hơn, hắn trườn tay trên mặt bụng hẹp của cô, vừa ngắm nhìn làn da cô ửng hồng vì mồ hôi vừa từ từ đáp:
- Em trở thành người của Mã gia, Đàm Tuệ San
Nữ nhân nghe vậy liền truyền lên cơn rùng mình liên hồi, cô giật bắn mình quay lại nhìn lấy Lê Thanh, hắn đang chìm đắm trong mùi thơm cơ thể cô tỏa ra khi khoảng cách hai người quá gần như vậy. Tuệ San ngay tức khắc ý phản pháo:
- Tại... Tại sao? Cũng chỉ là căn phòng, nếu chuyện hôm nay em không nói, không kể với ai thì sao có thể bị hại... và anh cũng vậy, Lê Thanh
Mã Lê Thanh biết mình đang chiếm thế thượng phong nên rất nhanh đã vui vẻ cười lớn, hắn bất ngờ căng hai tay Tuệ San đang phòng ngự lên đỉnh đầu, lắc đầu từ chối lời nói vừa rồi, nói:
- Toàn bộ sự sống còn của Mã gia và sự trường tồn của Mã thị đều ở trong này, kể cho là em không nói với ai nhưng chỉ cần em biết đến nó... cũng có nghĩa em là đối tượng gây hại cho sự an nguy của chúng tôi. Và chỉ có một cách hợp thức hóa sự hiểu biết “ngoài ý muốn” này của em, là em trở thành một phần của Mã gia... vậy tôi mới có thể bảo toàn cho em
Đàm Tuệ San thực sự không nhúc nhích nổi, cô cũng không ngần ngại mà đối kháng:
- Không, Lê Thanh... anh biết rõ chúng ta có thể thoát khỏi tình cảnh này nhưng anh cố ý dồn cả hai vào căn mật thất rồi cũng tự anh nói ra đây là nơi bí mật của Mã gia. Anh đang ép em... anh muốn có em đến nhường nào phải không? Hợp thức hóa? Biến em thành một phần của Mã gia?... Ha... Haha, anh đã thích em đến mức nào mà muốn biến em trở thành người nhà thế?
Mã Lê Thanh đối với những lời này không có ý chối cãi, ngược lại còn tự tin khẳng định:
- Ừ, đúng là thích em đến phát điên rồi... không thể hiểu nổi, tại sao chưa có một buổi hẹn hò, chưa có một cuộc nói chuyện dài hay được ân ái cùng em mà Lê Thanh tôi đã gần như phát điên khi được ở cạnh em
Tuệ San căng mắt lên đầy khó hiểu, chờ đợi sự bộc bạch của tên tiểu tử si tình này. Mã Lê Thanh hùng hồn nói tiếp:
- Nhìn em dạy múa cho Trân Nhi rồi lúc em ở phòng tập một mình, tập múa bale hay các điệu nhảy khác, nhất là khi em đu lên chiếc cột cao rồi từ từ thả mình xuống đất... tôi như tên trộm ngắm nhìn em từng khoảnh khắc. Thảm hại hơn cả là việc hàng đêm tôi xem lại các video em dạy múa cho Trân Nhi
Đàm Tuệ San không chú ý lời tên này nói mà nhìn thẳng vào ánh mắt Lê Thanh để tìm thấy sự thành thật hắn bộc lộ là hoàn toàn đúng, nhưng lại khiến cô sợ việc lợi dụng này sẽ đưa đến tác dụng “phụ” ngoài ý muốn. Nữ nhân đành hạ giọng xuống, tỏ ý xuôi theo Lê Thanh mà dịu dàng đối đáp:
- Được rồi, được rồi Lê Thanh... em biết rồi, em... em rất vui vì anh ưu ái em đến vậy. Anh... anh buông tay ra được không? Chúng ta sẽ nói chuyện
P/s: mng thả tim mỗi chap cho tui với nha, bà nào còn điểm quà và phiếu vote thì choa tui xin mín kiki
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT