Sau cùng Tuệ San thẳng thừng ra về, cũng kịp xỉ và cho Mã Lê Thanh một trận khiến hắn muối mặt, nữ nhân được thời lên cơ quá đà nhưng cũng rất đã đời, trông tên tiểu tử này vậy mà sợ cô giận dỗi thật nên về sau ríu rít tạ lỗi. Cô chạy từng bước gấp gáp về phía cổng rồi thấy xe A Nghiêm đỗ bên đường, nữ nhân thở dài rồi leo lên xe, vội nói:

- Anh đợi lâu không?

Tuệ San bất giác nhìn sang bên là bóng đen thù lù ngồi đó, cô lần mò bật đèn khoang sau, hóa ra là Khuất Ngôn Chấn. Trong xe yên tĩnh đến lạ, A Nghiêm chỉ nắm chắc vô lăng, không quay xuống đáp lại lời nào. Có vẻ cô cũng biết lí do Ngôn Chấn căng thẳng và A Nghiêm lại e dè như thế, hôm nay cô ra muộn tới 30 phút lận, mở điện thoại ra lại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy

Khuất Ngôn Chấn thờ một hơi nóng ran, ra lệnh cho A Nghiêm:

- Bảo bọn họ về đi

A Nghiêm bấy giờ mới lên tiếng đáp lại, nghe lời nhắc mà nhấc máy lên, dõng dạc:

- Tất cả... rút!

Ngắt lời, phía sau xe của Ngôn Chấn đang đỗ bỗng vụt lên mấy hàng xe khác nối đuôi dài, phóng thật nhanh trên con đường vắng rồi mất hút phía xa. Cô còn đương khó hiểu nhìn ra ngoài thì tiếng lạch cạch bên cạnh khiến nữ nhân thu lại sự chú ý, Tuệ San quay sang thì thấy chiếc áo măng tô dài của nam nhân được cởi hai vạt hất sang hai bên, hắn thoải mái rút một khẩu súng dài đang đeo bên mình rồi cất gọn sau cốp xe, tiếp đến là kéo cao gấu quần lên để rút một con dao găm dài rồi tiện tay thả ra đằng sau. Xong xuôi hắn thở phảo, thoải mái nói:

- Nhẹ cả người

Tuệ San khó hiểu nhìn lên phía trước, khuôn mặt A Nghiêm cũng nghiêm nghị hơn thường, anh ta chủ động bật kéo vách ngăn giữa hai buồng xe, hàng ghế sau trở nên tĩnh mịch. Bấy giờ nữ nhân mới rụt rè lên tiếng:

- Ngài... Ngài Khuất, có chuyện gì thế? Đống vũ khí này... ngài định làm gì thế?

Ngôn Chấn quay sang nhìn cô, vẻ mặt hắn điềm nhiên cười nhẹ, hai tay bao bọc trong chiếc găng đen mà rờ lên khuôn má của tiểu thỏ đang sợ sệt, thẳng thắn:

- Thấy em ra lâu bất thường, thiết nghĩ em có chuyện nguy hiểm nên tôi chuẩn bị trước... vài món đồ thôi

Bàn tay hắn rờ dọc từ bầu má Tuệ San xuống đốt cổ cô rồi dọc cánh tay nữ nhân, giọng trầm xuống dân: - Em làm tôi lo quá... chỉ thêm 5 phút nữa em không xuất hiện thì Mã gia ngày hôm nay và tròn một năm sau sẽ có đám giỗ lớn

Khuất Ngôn Chấn nói bóng gió vài điều xong thì liền nắm chắc tay cô kéo lại sát bên mình, hắn bắt đầu không còn vẻ bình tĩnh như thường mà gắn lên:

- Mã Lê Thanh đã về từ rất sớm, hôm nay em lại tan muộn, chiếc vòng cổ tôi đưa em không đeo, điện thoại tôi gọi em không bắt máy... hoàn toàn bặt âm vô tín, tôi thực sự tò mò... đã có chuyện gì mà níu giữ em lại Mã gia lâu đến thế?

Khuôn mặt đằng đằng của Khuất Ngôn Chấn ngay sát ánh mắt non nớt của Tuệ San khiến cô biết trong trường hợp này, khôn ngoan nhất là nguỵ tạo một lí do khác, không nên bộc trực mấy điều bỉ ổi tên Lê Thanh kia mới làm với cô. Tuệ San không chớp mắt, hồi hộp đáp:

- Em... em xin lỗi, em làm ngài lo rồi... nhưng mà, hôm nay em đã vào được căn mật thật ấy. Lí do ra muộn vì... có lẽ luống cuống lại có chút vui sướng nên em nản lại bên trong, sau khi đã cài máy ghi âm nhưng chưa ra ngay mà xem vài tập hồ sơ quan trọng của Mã gia... tất cả đều ở trong đó

Khuất Ngôn ngữ bất ngờ với này thông tin, vẻ ngoài nghi ngờ và tức giận cũng đi, dò hỏi:

- Vào mật thất?  Căn mật thất sau bức tranh Phục Hưng ấy... sao em có thể?

Tuệ San ánh mắt kiên định hơn để tạo niềm tin, từ tốn kể ra:

- Con bé Trần Nhi biết mã phòng, nó bảo mình quên giày múa nên em nhân cơ hội này cùng Trân Nhi lên thư phòng... Hì, ngài biết đấy, trẻ con... chúng rất dễ dụ

Những thông tin quan trọng như vậy nhưng chỉ làm bước đầu để Ngôn Chấn xâu chuỗi mọi chuyện lại xem có hợp lý hay không. Thứ hắn quan tâm không phải là Mã gia và sự sụp đổ của tập đoàn này mà chính là cô, hắn lo lắng cho tiểu thỏ ngày ngày tự tung tự tác trong hang cọp, hắn biết dáng vẻ của nữ nhân này, ưa nhìn như vậy chắc chắn thiếu gia họ Mã kia sẽ có chút để ý ​​... tất thảy đều khiến Ngôn Chấn nổi cơn khó chịu về nữ nhân của riêng mình nhưng lại không có cớ để giữ cô trong lòng, vì cả hai chỉ là “tình nhân", lợi dụng đối phương, có lợi ích đôi bên

Khuất Chấn nắn chặt eo Tuệ San, nghi hoặc:

- Như vậy à? Trân Nhi dùng nước hoa nam sao?  Con bé cá tính nhỉ?

Tuệ San giật mình, mùi này đặc sệt của Mã Lê Thanh, cũng tại ban cả hai tiếp xúc quá gần rồi. Cô khẽ trách mình bất cẩn, quên không tạt nước qua mà vội rời đi ngay. Nữ nhân lại giả vờ ngửi ngửi bản thân, lí sự:

- À ha, mùi nước hoa của... Mã Thành Xuyên hay Mã Lê Thanh... em không biết, nhưng vì em ngồi lên ghế dựa của một người trong hai người họ rồi. Ngài Khuất, mùi nặng lắm sao?

Nam nhân không biết có thấy câu trả lời này thuyết phục hay không mà thái độ vẫn lầm lì như thế, ánh mắt hắn dò xét qua nơi nào là y như rằng lại tinh ý thấy một điểm sơ sẩy. Khuất Ngôn Chấn hỏi tiếp:

- Cổ em có gì mà ửng đỏ thế?

Tuệ San bị động trước mọi sự hỏi cung, cô ôm bặt vào đốt cổ mình, rõ ràng lúc này soi gương đã thấy vết tay Lê Thanh mờ đi, chỉ có vệt đỏ cực mờ, sao trong khoang xe ánh sáng yếu này mà tên biến thái trước mặt vẫn nhìn kĩ vậy chứ. Nữ nhân nén giận, kiên nhẫn tìm lí do lí trấu:

- Còn không phải do chiếc vòng cổ ngài đưa sao? Khi nãy dạy múa cho Trân Nhi em vô tình lắm mắc vào tóc con bé, kết quả hai cô trò phải gỡ ra, tóc con bé rối mù còn dây vòng siết vào cổ nên mới thành vệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play