Khuất Ngôn Chấn lật từng trang tài liệu xem xét, sau cùng lên tiếng:
- Nội gián của ta bên Delyn như nào rồi?
A Nghiêm đứng đối diện cũng mau chóng trả lời:
- Vẫn an toàn thưa ngài... Mỗi bộ phận đều cử một người tín nhiệm và cẩn thận nhất. Cái khó là không thể điều động người xâm nhập vào các vị trí cao trong Ban điều hành hay làm Thư kí của đám đó... bởi vậy mà số tài liệu quý giá hiện tại mới ở bề nổi
Hai người nói chuyện một lúc rồi A Nghiêm cũng rời đi, Ngôn Chấn ngồi vật vờ trong phòng, ngửa cổ ra sau dựa vào thành ghế rồi nhìn chăm chăm lên trần. Nội gián cài vào Delyn đã có từ lâu, thứ hắn bất ngờ là trong công cuộc phá hủy tập đoàn này lại tìm được một người cộng tác cùng, chính là Đàm Tuệ San.
Trong khi đó
Tuệ San lại đến phòng tập bale của Trung tâm, cô chỉ căn hôm nào có lịch tập của con gái Chủ tịch Delyn thì mới hiện diện. Nữ nhân không rõ Khuất Ngôn Chấn sẽ giúp ích cho cô nhiều đến đâu trong kế hoạch này nhưng bản thân cô vẫn nên có cho mình một con đường riêng, có thể là đường vòng cũng được. Đứa con gái kia là bé út, chỉ khoảng 6 tuổi, luôn có giáo viên riêng của Trung tâm đặc biệt chăm sóc nhưng hôm nay cơ hội đã tới. Người giáo viên kia bất ngỡ ngã xe, xây xát nhẹ thôi nhưng cổ chân đã hơi nhức, e là không đứng lớp được
Tuệ San được thay vào đó, cô đối diện với con bé tên Trân Nhi ấy, đường nét đứa con gái sao giống ba nó đặc sệt. Tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng rất ngoan, lễ phép cúi xuống mà chào hỏi Tuệ San. Cô cũng tươi cười đáp lại, cả hai luyện tập suôn sẻ và tới lúc cuối giờ, nữ nhân mới hỏi nhỏ:
- Trân Nhi... Con thấy cô dạy ổn chứ? Hôm nay con có vui không?
Con bé gật gù, vui vẻ:
- Vâng ạ, cô dạy rất hay... Mọi lần đứng lên bằng đầu ngón chân thật đau nhức nhưng hôm nay con không thấy thế
Đàm Tuệ San cười mỉm, có vẻ cô giáo cố tình dạy chậm giáo trình để Trân Nhi càng lâu thạo múa hay các kĩ năng thì số tiền từ Delyn trả cao ngất ngưỡng vẫn sẽ đổ vào túi cô ta. Bấy giờ nữ nhân lấy ra một con gấu bông lớn, dỗ dành:
- Tặng con nhân buổi đầu chúng ta gặp nhau
Một con gấu Minions to ôm đi ngủ, Trân Nhi còn là đứa trẻ, lại đúng nhân vật nó thích, khỏi nói con né vui sướng tới mức nào. Tuệ San nhân cơ hội thủ thỉ:
- Trân Nhi... Nếu con quý cô và muốn cô dạy tiếp, hãy về xin với ba mẹ nhé. Cô biết con thích học bale, cả tuần con muốn học lúc nào, vào mấy giờ thì lịch sẽ tùy gia đình con sắp xếp... Vậy có được không?
Trân Nhi ôm ấp con gấu bông bên cạnh, ngay lập tức gật đầu rồi cũng chạy ra xe người vệ sĩ đã đỗ. Tuệ San vẫn vui vẻ nhìn con bé cho đến lúc chiếc xe đi khuất, khuôn mặt cô trở nên lạnh tanh, nữ nhân lấy trong túi tầm ảnh cả gia đình Chủ tịch Delyn, hai vợ chồng ông ta và ba đứa con, anh trai, em gái và đứa út là Trân Nhi. Nữ nhân gạch một dấu đỏ lên khuôn mặt đứa út rồi lẩm bẩm:
- Đối tượng đầu tiên...
Buổi tối
Khuất Ngôn Chấn cùng Tuệ San bắt đầu dùng bữa, hắn cẩn trọng lọc xương cá rồi để vào đĩa cho nữ nhân. Cô chăm chú nhìn từng thao tác rồi cười cười:
- Ngài Khuất... Cảm ơn ngài đã giúp em có được cơ hội này, ra tay rất vừa phải, không ai nghi ngờ
Khuấy Ngôn Chấn thản nhiên dùng bữa, cười khẩy một tiếng, đáp:
- Đó là trách nhiệm tôi phải làm
Người giáo viên dạy bale cho Trân Nhi sáng nay, không phải tự nhiên mà cô ta gặp tai nạn, đều là do sự sắp xếp từ phía Khuất Ngôn Chấn. Hắn cử người gây ra một vụ va chạm giữa hai xe máy, cô giáo kia ngã ra cũng không nguy hiểm tới tính mạng nhưng với một người dạy múa bale, đôi chân quan trọng ấy sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian
Tuệ San nhàn nhã đưa thức ăn lên miệng, thắc mắc:
- Nhưng mà... Liệu gia đình ông ta có dễ dàng đổi giáo viên không? Dù gì cô giáo thường dạy cho Trân Nhi là người xuất sắc của Trung tâm
Ngôn Chấn cười mỉm, nuốt miếng thức ăn rồi khoanh tay ngồi dựa vào thành ghế, liếc nhìn đồng hồ, gần 7 rưỡi tối rồi chắc nịch, nói:
- Mẹ cô bé sẽ gọi... Trong khoảng... 10-20 giây nữa
Đàm Tuệ San nghe vậy cũng không tin, cô quay đi cười đểu nhưng cái gì đến sẽ đến thật, điện thoại bất ngờ vang lên từ một đầu số lạ. Ngôn Chấn nghe tiếng chuông như bắt được vàng, liền vỗ tay tán thưởng, lệnh:
- Em... Bật loa ngoài lên
Nữ nhân giật mình rồi làm theo lời hắn, mới chỉ "Alo" nhẹ nhàng mà bên kia đúng là giọng của một người phụ nữ:
- Cho hỏi... Đây có phải số máy của cô Đàm Tuệ San, giáo viên dạy múa bale của Trung tâm Lena?
Nữ nhân đáp lại:
- Vâng, đúng là tôi
Bấy giờ lời giới thiệu của người ấy mới khiến Đàm Tuệ San tâm phục khẩu phục tên đàn ông đang tự mãn trước mặt mình:
- Tôi là Chu Linh Chi, mẹ của bé Trân Nhi...
Hai người bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là lời đề nghị thay giáo viên cũ mà chuyển công việc này sang cho Tuệ San. Cơ hội tiếp cận gần hơn với gia đình tên Chủ tịch Delyn kia như đang bày biện trước mắt Tuệ San
Cuộc nói chuyện mau chóng kết thúc, nữ nhân chưa hết hoảng hồn, vẫn lâng lâng vui mà hỏi:
- Sao ngài lại rõ như thế?
Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới cười đểu, nhắc:
- Em còn non và xanh lắm... Muốn trả thù một kẻ nào đó, em không thể đơn giản tiếp cận và lấy đi mấy thứ phạm tội của bọn chúng mà bên cạnh đó phải nắm rõ tính cá nhân của chúng
Bấy giờ nam nhân mới giải thích:
- Gia đình Delyn sẽ dùng bữa vào 18h30 và kết thúc lúc 19h... 30 phút sau nghỉ ngơi thì tôi suy đoán, mẹ con bé sẽ liên lạc với em... Sở dĩ có cơ sở như vậy vì cả gia đình này đều ám ảnh bởi những việc tròn giờ giấc
Tuệ San ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ...
Khuất Ngôn Chấn cuối cùng cũng dùng xong bữa, hắn chủ động rời lên thư phòng, trước khi đi còn căn dặn:
- Hãy nhớ lấy điều này và nó có thể giúp em
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT