*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

AU nơi suy nghĩ của nửa kia sẽ tự động hiện lên trên da bạn như một hình xăm ma thuật.

Draco nghĩ rằng anh… ừm anh đã biết suy nghĩ của ai đang hiện lên thành từng dòng chữ nghệch ngoạc trên da mình, nhưng đó là điều không thể, quá mức viễn vông mà. Phải chăng có một sự nhầm lẫn của định mệnh nào đó đã xảy ra.

Bức tường đá ướt đẫm dán lên lưng anh, sự lạnh lẽo thấm qua từng lớp áo choàng nhưng Draco không hề để tâm đến vì – Potter – người đang nắm chật lấy áo anh, một chân cậu chen giữa hai chân anh, hơi thở nóng bỏng phà lên làn da mỏng nơi cổ và não anh quay cuồng điên loạn.

“Anh có bao giờ biết rằng…“ Giọng của Potter khàn khàn phả lên nơi xương quai xanh của anh: “ …anh hấp dẫn đến cỡ nào không? Rằng em đã không thể nào rời mắt khỏi anh không?”

Draco nắm lấy bờ vai Potter, ngón tay anh bấu chặt lấy tà áo choàng, tìm kiếm một điểm tựa, một cái gì đó để nắm lấy và ổn định thân hình, vì bờ môi Potter đang lướt qua trái cổ anh, làn da môi khô ráp thiêu đốt từng cm trên da thịt anh, Draco khẽ rên nhẹ một tiếng, không khí như bị đánh bật khỏi phổi anh. Mọi thứ trở nên quá hoàn hảo, trở nên quá tuyệt mỹ, khiến trái tim anh như nổ tung và cho dù có bao nhiêu Draco vẫn cảm thấy không bao giờ đủ .

Anh muốn ở mãi nơi này, trong cảnh tranh tối tranh sáng ngay trước cửa tầng hầm, lưng ép sát vào bờ tường lạnh lẽo, ôm chặt Potter trong lồng ngực mình, ngón tay em ấy ghì lấy áo choàng cùng mái tóc của anh và

Có cái gì đó nặng nề giáng xuống bụng anh và trong khoảng khắc, Draco không thở nổi. Phía dưới lưng anh cảm giác mềm và ấm áp chứ không hề lạnh và cứng như bức tường, và tiếng cười quen thuộc vang lên phía trên.

“Biến đi, Blaise!“ Draco rên rĩ, vén phần tóc trên rũ chiếc trán cao ướt đẫm ra khỏi tầm mắt.

“Anh cũng thương cưng lắm, giờ thì dậy đi rồi anh giúp cưng thay cái quần ướt …”

Draco đẩy cậu chàng và ném chăn ra, cố ép mình quên đi giấc mơ vừa rồi. Tạ ơn Merlin, bao năm luyện tập giúp Draco cực kỳ giỏi trong việc giả vờ anh không hề, không hề thích Harry Potter tí ti nào. Anh lườm rồi lướt qua Blaise, đi thẳng vào phòng tắm.

Trong gương hiện lên khuôn mặt trắng bệch và khó chịu khi anh rửa tay, xắn lên ống tay áo choàng lên tới cùi chỏ. Dòng mực đen nổi bật và anh không thể kiềm chế  nhìn xuống cánh tay chính mình.

Một bên tay trái đã mãi mãi in hằn quá khứ, không thể thay đổi.

Và bên còn lại, hàng chữ chưa từng ngừng chuyển động từ khi anh quyết định trở lại trường…

hình xăm tử thần thực tử (Ảnh minh họa sưu tầm)

Draco lắc tay áo choàng che khuất hình xăm Tử thần, cảm giác tội lỗi và xấu hổ làm dạ dày anh quặn lên từng cơn và trở nên khó thở, anh cố gắng chú ý vào hàng chữ nghệch ngoạc.

Nó tự cuộn lên và xuống ở cẳng tay còn lại, vị trí đối lập nơi Voldermort khắc dấu ấn trung thành, hàng chữ của nửa kia của anh nghệch ngoạc, rối rắm như vẽ bùa khiến anh phải xoay ngang tay lại để

Không biết anh ấy ổn không

Draco nhíu mày. Bao năm qua hàng chữ này chỉ toàn lời sỉ vả. Những hàng chữ mỉa mai ngắn ngủi khiến cho Draco sẽ ấn tượng nếu chúng không nhắm vao anh, mỗi ngày, sự ám ảnh của anh từ chính làn da mình. Bây giờ – sự lo lắng nhỏ nhoi, có vẻ như là… sự quan tâm hiện lên trên da anh.

(Crush hành hạ quen rồi, giờ tốt quá không quen)

Anh đã từng nghĩ đó phải là một Slytherin, nhưng Draco đã loại dần từng người một trong nhà Rắn. Anh xoay sự chú ý tới những nhà khác – có thể là đứa Ravenclaw khó ở kia? – Trước năm thứ sáu.

Hàng chữ nghệch ngoạc đã không thay đổi gần cả năm dưới sự kiểm soát của Voldermort. Anh ngồi một mình trong phòng ở Dinh thự Malfoy, đầu óc quay cuồng và bao tử đau quặn, cánh tay trái đau nhức và nhìn chằm chằm vào hàng chữ bên tay còn lại.

Death eater 

Hai từ. Hai từ buộc tội đen kịt khiến lồng ngực Draco thắt lại và mắt anh đau nhức với sự ân hận ngay cả khi chúng mờ nhạt dần theo từng ngày. Anh đã để mọi thứ vụt khỏi tầm tay quá nhanh, ngay cả khi anh gặp được người đó, bắt được đôi bàn tay vô hình đã nghệch ngoạc viết suy nghĩ của họ trên cánh tay anh, cậu sẽ không bao giờ muốn gặp anh nữa.

Và rồi tên Snatchers kéo Harry Potter vào phòng khách nhà anh.

Draco quỳ trước người mà anh sẽ nhận ra dù có ngàn lời nguyền sưng vù và đôi mắt xanh nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, anh nói dối cha, mẹ và dì của mình.

Anh lặng lẽ để đũa phép của chính mình lại, nhìn hy vọng cuối cùng của thế giới phù thủy rời khỏi phòng khách nhà mình.

Và hàng chữ thay đổi

Hiện lên một từ duy nhất

Why 

Thế giới của anh dương như ngừng quay.

Tiếng đập cửa lôi Draco ra khỏi hồi ức và anh khẽ lắc đầu, kéo tay áo choàng che phủ lại hàng chữ nọ.

“Gì vậy?” Anh nạt về phía cửa và nhìn hình phản chiếu của chính mình trong gương.

“Có đi ăn sáng không hay mày tính soi gương nguyên ngày?” Blaise cằn nhằn và Draco nhận ra anh đã đứng ở đây lâu hơn thường ngày.

“Rồi, rồi, xong ngay.“ Anh vuốt tóc và quyết định không cần dùng gel giữ nếp tóc hôm nay.

Khi họ bước vào Sảnh Lớn thì đã khá muộn, đa số các bàn khác đã không còn ai trừ vài nhóm học sinh đang trò chuyện và chạy đến lớp buổi sáng

Draco nhìn về phía bàn nhà Gryfindor và ngay lập tức ghét chính mình khi thấy Potter ở đó, ngồi giữa Finnigan và Thomas, đang trét mứt vào bánh mì nướng.

Anh vô thức chà sát cánh tay phải và ngay khi nhận ra mình đang làm gì, Draco thả tay ra nhanh đến mức khiên Blaise nhìn sang.

“Mày bị cái quái gì vậy?” Blaise hỏi khi họ ngồi xuống kế Theo và Greg, Draco mặc kệ cậu ta và với lấy bình nước, mém làm đổ lọ bơ.

“Không có gì.“ Anh lầm bầm, nhìn xuống để chắc rằng tay áo mình không dính bơ.

“Ai bị cái gì cơ?” Theo hỏi, mồm nhóp nhép bánh mì, và Blaise hất đàu về phía Draco.

“ Draco hôm nay thức dậy sai cách rồi, đáng tiếc thay, nghe tiếng thì có vẻ cậu chàng có một giấc mơ khá đẹp …”

Draco đá chân cậu ta dưới bàn, ánh mắt không tự chủ hướng về phía bàn Gryffindor. Finnigan hất tay Thomas ra khỏi phàn bánh mì của cậu ta, hai tên ngốc nên đi kết hôn đi. Thật mắc ói mà.

Potter chồm tới trước, hỏi họ cái gì đó với nét mặt thành thực mà ngu xuẩn. Tóc cậu là một thảm họa thời trang, cái ổ rơm như thể có bàn tay ai đã làm rối nó, hay đôi môi vô hình nào đã lướt qua xương quai xanh cậu ấy….

Draco cảm giác gáy mình nóng lên và anh nốc hết ly nước và cố gắng không nghĩ tới giấc mộng đêm qua và đường cong cổ Potter….

Thật đáng thương hại, Malfoy à, mày thật đáng thương làm sao.

Mặt Potter đầy khó chịu, với tay lên cổ áo và… Cái quần đùi của Merlin ơi!… kéo cái áo của cậu ấy xuống…

Draco sặc nước. Hình xăm của Potter, quá xa để nhìn rõ, đang chạy ngang tim cậu. Trong tất cả những nơi có thể!

Potter kéo áo lại, mặt đỏ bừng khi Finnigan và Thomas cười phá lên, vỗ lưng cậu ta và làm trò hề.

Draco cố bắt mình chú ý tới bàn Slytherin và thấy Blaise đang nhìn mình, môi kéo thành nụ cười nửa miệng đáng ăn đập.

“Bên kia có gì vui không?”

“Biến đi, Blaise! “

Cánh tay Draco ngứa ngáy và anh cố gắng không xắn tay áo lên với tất cả sự tự chủ anh có. Thay vào đó, anh nhấc ly nước lên và uống cạn.

Blaaise và Theo đang nói về một thứ gì đó mà Draco quyết định không quan tâm, anh cố trét mứt theo tỷ lệ ưa thích và bữa sáng trôi qua yên bình, có lẽ…

Cuối cùng, Draco quyết định đến lớp Bùa Chú. Anh với lấy cái túi của mình và tay anh chạm vào một khoảng không.

“Túi của tao!”

‘Ngu xuẩn’ anh biết rõ nó ở đâu. Trên sàn nhà kế bên cái bức hình thứ tư ở trong phòng ngủ, ở dưới tầng hầm.

“Đi trước đi.“ Draco vừa chạy vừa nói về phía sau.

Cảm giác như tốn cả thế kỷ, khi anh chạy vô phòng sinh hoạt chung, trống ngực đập ầm ầm, khắc từng tiếng: trễ giờ, trễ giờ, trễ giờ 

Trễ giờ đồng nghĩa với bị phạt ở lại sau giờ học. Đồng nghĩa với những ánh mắt tránh né, những lời thì thầm xung quanh, với nỗi sợ rằng vết xăm hình đầu lâu sẽ lại nhói lên, khi những học sinh khác cố ý bày sách ra, né tránh anh như rắn rết. Bị phạt nghĩa là những đêm tối lạnh lẽo, ngồi trên ghế và cảm thấy tất cả mọi người đều rời xa mình.

Draco chụp lấy cái túi và chạy hết tốc lực ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Lúc anh đến lớp Bùa Chú, anh như muốn tắt thở, quần áo lộn xộn và khá chắc là đôi má đỏ bừng vì chạy, nhưng điều quan trọng nhất là: anh đã đến kịp giờ.

Khi anh bước qua cửa, vẫn thở dồn dập và nhìn quanh  . Đa số các ghế đều đã có người ngồi, học sinh đang tám chuyện, di chuyển xung quanh và sắp xếp sách Bùa Chú lên bàn cùng với viết lông.

Chỉ có duy nhất một ghế trống.

Draco  cảm thấy máu rút hết khỏi mặt mình. Lạy quần đùi Merlin…

Dù vậy, anh là một Malfoy. Anh hất cằm và ép mình thong thả bước tới cái bàn đó, đặt túi xuống, ngồi vào vị trí kế bên à… Harry Potter.

Potter buông cây viết lông ngỗng và nhìn anh đầy bất ngờ, Draco -rất-bình-tĩnh- lôi đồ trong túi ra.

“Malfoy..” Giong của Potter nhẹ nhàng, có chút gì đó ngạc nhiên nhưng không hề có tí gì chán ghét như anh kỳ vọng.

“Potter.” Draco đáp lại, mắt dán chặt vào cái túi của mình.

Giáo sư Flitwick bắt đầu giảng bài, ngăn lại mọi cuộc trò chuyện trong lớp. Ông cam đoan rằng bùa chú hôm nay rất dễ thực hiện, ừm và.. nó không dễ tí tẹo nào.

Lời nguyền hôm nay là một bùa che mắt ngu xuẩn yêu cầu nhiều sự kiểm soát hơn là bình thường, chỉ cần sai một động tác và bùm, đồng bọn của bạn sẽ mù thiệt luôn. Rõ ràng, nó gây ra rất nhiều hỗn loạn trong lớp.

Draco liếc nhìn trang giấy của Harry, nó đầy những hình vẽ nhỏ xíu, một quả bòng snitch bay lên bay xuống giữa những hàng kẻ.

Hàng chữ sạch sẽ và không thể nhầm lẫn. Anh vốn không có tí nghi ngờ nào.

Draco gãi cánh tay mình khi bụng dạ anh lại quặn lên, tội lỗi phủ đầy tâm trí và chèn chặt cuống họng anh như một cục than nóng chảy.

Suy nghĩ của Harry Potter đang tự khắc lên trên da anh.

Ngón tay Draco nắm chặt lấy cây viết lông ngõng khi Flitwick thao thao bất tận về cảm xúc cá nhân và cảm thụ linh hồn khi thực hành bùa chú là quan trọng. Ngu xuẩn làm sao, anh biết rõ chứ. Dù suy nghĩ của Potter đang chạy thành từng hàng trên tay anh không có nghĩa đối phương cũng có tình cảm với anh.

Những hàng chữ ma thuật – như phần lớn ma thuật, dễ dàng thay đổi, khó nắm bắt và không phải lúc nào cũng hoàn hảo.

Hơn nữa, hình dung xem dân chúng sẽ phẫn nộ thế nào khi Cứu thế chủ đột nhiên yêu đương với một Tử thần thực tử, cho dù kẻ nọ có hoàn lương hay không.

Draco nhớ lại bức tường đá cứng rắn và lạnh lẽo sau lưng cùng với hơi ấm, sự nhiệt tình như lửa của đối phương phía trong ngực mà anh đã mơ về, tất cả trở thành nỗi đắng chát đau nhức đè nặng trái tim anh và chậm rãi dâng trào lên, bít chặt đường thở.

“OK.”  giáo sư Flitwick nói và Draco cảm thấy Harry giật mình. Có vẻ như cậu ấy cũng đang không chú tâm lắm đến bài giảng: “Giờ tất cả các trò thử làm xem sao!”

Ôi đệt!

Draco  liếc nhìn Harry, cậu đang lấy đũa phép ra. Potter quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, hiện tại cậu ấy là một số ít người còn làm vậy.

“Mày muốn thử trước không?” Cậu ấy hỏi, đứng dậy và mắt Draco tự động nhìn về ngực Potter.

“Mày để tao chĩa đũa phép vào mày?” Anh hỏi, đẩy cái ghế ra và Potter khịt mũi. Thật sự khịt mũi, tên đần này!

“Ừ thì chác mày không tính trù ếm tao đâu nhỉ?” Giong của Potter nhẹ nhàng bâng quơ, và nếu Draco không hiểu cậu, hẳn là anh đã tưởng rằng mình đang bị đùa giỡn.

“Trừ khi mày quay lưng lại phía tao.“ Draco buột miệng, một câu nói đùa, nhưng anh nhận ra sau một giây quá trễ rằng, nó sẽ tệ đến cỡ nào. Anh khẽ nhíu mày, nhưng Potter lại bật cười, âm thanh vui vẻ đó khiến khóe miệng anh cũng nhẹ nhếch lên.

“Đứng yên nào.“ Anh nói và Potter làm theo, cậu đứng ngay trước mặt anh với một nụ cười tươi toe toét.

Draco chĩa đũa phép và tập trung, nghĩ về chuyển động tay, lời nói và ma pháp cần thiết.

“Obscuro!”

Potter phát ra một tiếng bất ngờ, tay chạm lên mắt nơi một dải lụa xanh lục đang che mắt cậu “ Được không vây?”

“Tất nhiên là được “ Draco chế giễu và Potter bật cười.

“Sao mày dễ tự ái vậy?”

“Mày nghi ngờ khả năng ếm bùa của tao. Nhiêu đó còn chưa đủ à? “

“Oh.” Potter cười tinh nghịch, dáng vẻ lười biếng với dải lụa xanh che mắt:“ Tao chưa từng nghi ngờ khả năng ếm bùa của mày, Malfoy à.“

Draco đứng hình và không kịp trả lời. Potter… đang tán tỉnh anh á hả?

Nụ cười của Harry trở nên nhỏ dần và ngượng ngùng, sau một hồi thì cậu ta cố gắng  tháo dải lụa che mắt ra. Có vẻ là nó khá chật, và cậu chàng đang gặp khó khăn tháo nó ra.

Draco nhìn cậu ta một hồi, đôi tai anh đỏ bừng, trước khi anh bước tới.

“Tên đần này, mày đang làm cho nó chật hơn đó. giữ yên…”

Tay Draco chạm vào tay Potter trước khi anh kịp suy nghĩ và Harry đột nhiên bất động. Trong một khoảng khắc, cả hai đứng yên như những bức hình của dân Muggle, các ngón tay khẽ chạm và rời đi, như một ảo giác.

“Mày vừa gọi tao là tên đần à? “ Harry nói với giọng nhẹ nhàng làm Draco giật tay ra nhanh đến độ anh đập cùi chỏ vào cái bàn phía sau.

Harry bật cười, giọng mũi trầm trầm và vô lo, Draco nhìn cậu, kinh ngạc không nói lên lời.

“ Draco, chẳng ai còn gọi tao là đần nữa đâu. “ Harry nhe răng cười và tất cả những gì Draco đáp lại là bước tới, luồn một ngón tay vào dải lụa xanh và kéo nó khỏi khuôn mặt Potter.

Harry chớp mắt vài lần, cố làm quen với ánh sáng đột ngột, Draco đứng quá gần, bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc Potter, dải lụa xanh vẫn còn kẹp giữa các ngón tay.Thời gian như dừng lại giữa những ánh nắng.

Nụ cười của Potter nhạt dần và Draco nhận ra cậu ta vừa gọi thẳng tên anh.

“Trò Finnigan! Trò Thomas!”

Draco vội lùi lại, Harry tằng hắng và cả hai nhìn về phía Seamus Finnigan và Dean Thomas đang chui ra từ dưới cái bàn của hai đứa nó, đầu tóc rồi bù và mặt ửng đỏ.

“Xin lỗi, giáo sư “Finnigan nói, miệng cười toe toét như muốn nứt ra và đôi mắt sáng ngời:“ Tụi em chỉ đang đọc chút tài liệu thôi ạ “

Hai đứa nó đang nắm tay và cười tươi, Draco chợt nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cả lớp ồn ào hẳn lên và kế bên anh, Potter khịt mũi.

“Tạ ơn Merlin, cuối cùng cũng chịu công khai. “

Thomas đang nhìn về phía Finnigan như thể cậu ta là điều duy nhất tồn tại, và Draco nhìn thấy khi cậu ta nói gì đó, Finnigan nhìn lên và cả hai hôn nhau, nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Anh không kiềm lòng được mà liếc nhìn Harry.

Harry nhìn cả quá trình, một nụ cười hạnh phúc trên môi. Tay cậu vô thức gãi ngực, ngay phía trên trái tim, nơi những hàng chữ đang chạy.

Draco ngoảnh mặt đi, giáo sư Flitwick ré lên và yêu cầu mọi người tiếp tục thực hành bùa chú

Finnigan và Thomas đang cười như những tên ngốc, chạm đầu vào nhau, bùa chú và đũa phép thảy hết sang một bên, thì… cũng không thể trách được mà.

“Tới lượt tôi.”

Potter đứng ở vị trí vừa rồi, đùa phép lỏng lẻo trên tay, nhìn anh cẩn trọng và Draco lùi lại, bỏ đũa phép lên bàn.

“Đừng có làm mù tao đấy, Potter“ Anh cảnh cáo, dù chẳng có tí đe dọa nào trong giọng điệu làm khóe môi Potter nhếch lên, đũa phép vung lên:

Obscuro.”

Thế giới của anh biến thành màu đen, trong khoảnh khắc đó, Draco hoàn toàn cô độc.

Đó là một cảm giác tồi tệ. Nó gợi anh về những quá khứ gần đây. Không khí trở nên nặng nề và cuống họng như bị bóp chặt, anh không thở nổi, như một lời nguyền bị ném về phía anh, ép toàn bô không khí ra khỏi phổi anh, bóp nghẹt lấy lá phổi và trái tim, máu trong người anh như đông đặc lại.

Đôi tay ai đó nắm chạt lấy và bóp nhẹ vai anh, và Draco nghĩ anh nghe ai đó đang nói, nhưng màng nhĩ của anh đã bị che kín, tiếng máu chảy vang ầm lên, lấn át mọi âm thanh. Đôi tay đó rời đi và Draco suýt bật lên tiếng nức nở, níu kéo lại đôi tay ấm áp đó, nhưng trước khi anh kịp làm gì, đôi tay đó ôm lấy đầu anh.

Mùi xạ hương nhẹ nhàng phủ kín khứu giác anh, cùng với một mùi ngọt ngào, như là mứt dâu, và nhiệt độ ấm áp của cơ thể người ôm chầm lấy anh, trước khi ai đó gỡ dải lụa ra và thể giới lại tràn ngập ánh sáng lại

Như thể ai đó bật lại nút âm thanh, tiếng ồn của bùa chú, giọng nói, tiếng cười ập vào thính giác anh, Khuôn mặt Harry đầy lo lắng nhìn anh, dần trở nên rõ ràng, và Draco ngay lập tực lùi lại, chân va vào ghé và khiến nó đổ xuống sàn..

“Cậu ổn không?” Potter hỏi và Draco thở ra, cố gắng vớt vát lại chút sĩ diện và tự trọng của mình, quấn nó chặt xung quanh như một cái áo choàng.

“Tất nhiên rồi, Potter. “ Anh nạt, tim đập ầm ầm đau đớn khi Harry trề môi, dải lụa che mắt anh trên tay cậu.

“Trông bồ chẳng ổn tí nào.“ Potter nói và Draco cắt ngang, lật sách mạnh hơn cần thiết.

“Tao tưởng dải băng che mắt phải là lụa chứ, Potter, hay mày chưa từng chạm vô lụa bao giờ?”

Anh quyết tâm không nhìn đến cậu, chằm chằm vào trang sách và kéo dài sự im lặng,sự ngượng ngùng khó xử như sợi dây đàn căng chặt trong không khí, đến khi anh nghe tiếng Potter thở dài và ngồi xuống, ánh mắt cậu rời khỏi người anh.

Toàn bộ thời gian còn lại của lớp Bùa chú khiến anh khó thở, toàn bộ bầu không khí dễ chịu, ngọt ngào ban đầu bị thay thế bằng sự im lặng khi họ luyện tập bùa chú ngay kế bên nhau.

Lớp học kết thúc và Draco là người đầu tiên rời khỏi. Anh nắm lấy cặp sách và chạy biến đi. Anh không thể chịu thêm bất cứ giây phút nào nữa, khi Potter ngay kề bên, gần tới mức anh có thể chạm khẽ vào tay cậu ấy và những suy nghĩ của đối phương chuyển động trên làn da anh.

Anh không nhận ra mình đã trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin sau bữa tối, ngồi trên giường, xung quanh là ánh mặt trời le lói chiếu qua Hồ Đen và anh đã không mang vở ghi chếp về

Anh hẳn đã để quên nó ở phòng học, vì anh đã quá vội vã rời đi. Chết tiệt, giáo sư Flitwich yêu cầu một bài luận dài mười tám inch về lời nguyền Obscuro và lịch sử hình thành của nó. Draco nghĩ khi lục túi, anh đã ghi xong dàn ý và bây giờ tất cả mất hết. Anh phải làm lại từ đầu. Merlin hói đầu ạ! Draco quăng cái gối vào tường đầy bực tức, và ngồi đó hậm hực đến khi anh nhận ra anh phải đến thư viện. Đám Gia tinh hẳn đã dọn dẹp và vứt sổ ghi chú vào sọt rác sau khi lớp học kết thúc.

Nghĩ đến cảnh phải rời phòng là anh đã thấy mệt, nhưng anh phải làm xong bài luận này nếu muốn tốt nghiệp. Vừa rên vừa gom đồ đạc: cuốn sách Bùa Chú, vài tờ giấy, vài cây viết vào túi xách, anh suy nghĩ xem có nên mặc thêm áo choàng không nhưng quyết định là áo sơ mi và cà vạt là đủ. Tòa lâu đài vào tháng này rất nóng và anh cũng không có ý định gặp gỡ ai vào tối nay.

Hành lang trống rỗng vào giờ này, quý bà thủ thư Pince đang sắp xếp những cuốn sách bay lơ lửng về vị trí của chúng và anh gật đầu chào bà khi anh bước tới một góc bàn, nơi có cửa sổ lớn. Bà gật đầu chào và quay lại công việc, anh ngồi xuống cái bàn lớn, ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam lên mặt hồ và anh kéo ghế ngồi đối diện với khung cảnh lãng mạng đó.

Bây giờ anh cần tìm vài cuốn sách, anh nhớ là mình đã từng thấy những cuốn về Lịch sử Bùa chú đâu đó quanh đây. Anh đứng lên và đi về hướng tủ sách theo trí nhớ, để lại túi xách và trang giấy dưới ánh chiều tà.

Hóa ra có khá nhiều cuốn sách có vẻ ngoài giống nhau ở mục Bùa Chú và khi Draco quay lại với chồng sách trên tay, anh không ngạc nhiên khi ai đó đã ngồi xuống vị trí đối diện.

Tất nhiên là Harry Potter.

Kẻ cứu thế vẫn chưa nhận ra anh ở gần, cậu tập trung ghi chép và Draco để bản thân dành ra một giây, chỉ một giây phút ngắn ngủi, đau đơn và tội lỗi, ngắm nhìn đối phương.

Ánh hoàng hôn như phủ một tấm áo choàng màu đỏ cam lên mái tóc cậu, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ câu lên ra khi cậu tập trung ghi chép, cặp kính trượt xuống gần đầu mũi. Cậu vụng về, lộn xộn và thông minh mà nhiệt huyết như lửa, khiến cho Draco cảm thấy trái tim mình hoàn toàn đã bị cậu nắm giữ rồi.

Như thể nghe được suy nghĩ của Draco, Potter nhìn lên và họ chạm mắt nhau.

“Malfoy. “ Potter ngạc nhiên “ Đây là chỗ của cậu hả?”

Không phải câu hỏi mà Draco mong chờ, anh nhún vai và đi tới ghê của mình: “Tao không có mua tất cả những cái ghế ở thư viện Potter à. “

Harry khịt mũi, quay lại với tờ giấy của cậu và Draco ngồi xuống. Hai người họ không hẳn  là ngồi đối diện, với tất cả mớ sách vở của cả hai và diện tích không được lớn lắm của cái bàn thì đã chẳng còn tí khoảng trông nào.

Cẳng tay Draco trở nên ngứa ngáy liên hồi.

Anh không biết làm sao anh có thể tập trung làm việc đây, nhưng  anh khộng muốn đứng lên và rời đi tí nào, đặc biệt là khi anh đã mang theo mọi thứ để làm bài tập, nên Draco quyết định lờ Potter đi và tập trung vào việc cần làm.

Đó hoàn toàn là một cố gắng vô ích. Mỗi một tiếng động khi viết của Potter lướt trên mặt giấy nghe như tiếng trống bên tai anh và những từ ngữ trên cuốn sách như quay cuồng, trượt khỏi đầu óc anh.

Cuối cùng anh quyết định mặc kệ và cứ viết đại cái gì đó vào bài luận. Anh chộp lấy tờ giấy và nhúng viết vào hũ mực.

Anh viết được gần hai câu ‘ Khuôn mẫu về phù thủy mù có thể có từ đầu những năm 1300, khi Yanic the Deranged cố gắng…” thì anh nghe tiếng Potter bẻ gãy viết của mình…

Draco nhìn lên và thấy Harry đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay anh. Draco nhìn xuống bài luận và nhìn lại Harry, cậu nhắm mắt và nắm tay chặt đến mức bẻ gãy cây viết, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Mày sao thế?” Draco nghi ngờ, và Potter giật mình nhìn lên lại anh như thể cậu quên mất Draco đang ở đây.

“Cậu…” Potter hình như đã quên mất cách nói chuyện. Draco gãi nhẹ lên cẳng tay mình một cách vô thức khi Potter đột ngột đứng lên, giựt tờ giấy anh đang cầm.

“Này!” Draco cố lấy lại nhưng Harry giơ nó cao lên: “Tự viết bài luận của mình đi, Potter!”

Nhưng Potter ngồi xuống, bỏ tờ giấy lên bàn và bật cười, âm thanh nhẹ nhàng và trầm ấm và Draco cảm thấy anh hẳn đã bỏ lỡ điều gì đó

“Cái quái gì ” Anh muốn hỏi nhưng cậu cắt ngang..

“ Draco Malfoy.“

Và chỉ như thế, giọng Potter gọi tên anh như thể một điều gì quý giá và đáng trân trọng, anh đã nghe người khác gọi tên mình cả ngàn lần, nhưng chưa từng như vậy, âm thanh phát ra từ đôi bờ môi Potter như thể mật ngọt đầy mê hoặc.

Lạy Merlin trên cao.

Ngón tay Potter gõ nhẹ lên trang giấy, ngay hàng chữ Draco viết và đột nhiên Draco hiểu ra.

Potter không phải đang cố gắng sao chép bài luận của anh.

Potter đang nhìn vào nét chữ của anh.

Draco nuốt nướt bọt đầy căng thẳng và liếc nhìn Potter.

Harry đang nhìn thẳng vào anh và như thể cả hai đã ngồi đó, nhìn nhau, không nói gì, suy nghĩ về cuộc nói chuyện đáng ra phải diễn ra từ rất lâu rồi

“Ngày đó… “ Harry phá vỡ sự yên tĩnh: “ Ở Tư dinh Malfoy, anh nói dối. Anh chắc chắn đã nhận ra em. “

Trái tim Draco nhảy vọt lên cuống họng anh và anh tư hỏi bây giờ chạy còn kịp không.

“Tất nhiên.“ Anh khàn giọng và Harry hít sâu một hơi.

“Tại sao?”

Draco nhớ lại nhiều tháng trước, khi anh ở một mình trong căn phòng tối tăm, nhìn chằm chú vào hàng chữ đen trên cẳng tay mình và cảm thấy cả thế giới của anh sụp đổ hoàn toàn.

Anh tự hỏi câu trả lời của mình có thay đổi gì so với quá khứ không?

Chậm rãi và run nhẹ, anh vén tay áo lên.

Harry hít một hơi bất ngờ và cậu không thể kiềm chế nhìn vào Dấu ấn Tử thần thực tử, nằm yên mãi mãi trên cánh tay nhạt màu của Draco.

“Nó đã bất động nhiều tháng nay…“ Draco thì thầm.

Harry bước tới và chạm khẽ vào Dấu ấn và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Draco. Anh lắc đầu và giựt tay lại khỏi những ngón tay của Harry, trước khi nhận ra hay kịp suy nghĩ mình sẽ nói gì tiếp.

Anh vén tay áo còn lại lên.

Mất vài giây để anh tập trung can đảm lại vài nhìn xuống.

Là anh, em biết là anh mà, là anh, chính là anh, người đó là anh.

Harry thở hắt ra và Draco bật cười, trái tim anh nhẹ hẫng khỏi những cảm giác tội lỗi: “ Còn bên này bắt đầu di chuyển, từ giây phút anh nói dối cha anh về em. “

Những ngón tay chai sạn lướt nhẹ lên làn da trắng bệch nơi cổ tay anh, và hàng chữ trên cẳng tay anh nhạt dần, biến mất trước khi hiện lên lại.

Em đã hy vọng đó là anh

Rồi lại tiếp tục thay đổi

Từ khi ở Tư dinh Malfoy

Hàng chữ biến đổi càng lúc càng nhanh

Không phải một tên giết người

Em biết anh sợ hãi

Em muốn giúp anh

Nhưng không biết làm sao

Em rất mừng

Em nghĩ là em đã yêu anh mất rồi

Draco cảm thấy ai đó đã đánh bay hết oxy trong phổi anh khi những ngón tay của Harry nắm chặt lấy cổ tay anh, gần như đau đớn và hằn vết, và khi Draco nhìn lên, Harry Potter đang nhìn anh như thể anh là điều duy nhất đáng giá và chỉ có một thứ anh có thể làm khi đôi mắt xanh của Cứu thế chủ nhìn anh đầy trân quý.

Draco tập trung hết những can đảm một Slytherin có thể có – nực cười thay đó lại là một hành động đầy Gryfindor và chồm qua cái bàn.

Môi Harry chạm môi anh giữa chừng, bàn tay cậu vuốt ve gò má anh và trái tim Draco tan chảy như kẹo ngọt dưới nắng trời. Anh nhớ lại cậu bé đầy sợ hãi, bối rối, lo sợ, tội lỗi cô đơn trong ngôi nhà của mình và ước rằng anh có thể quay lại cho cậu câu trả lời.

Anh tự hỏi liệu mình có biết câu trả lời không, giây phút anh quỳ xuống trước Harry Potter và nói với cha anh rằng anh không thể chắc, kể cả trước khi hàng chữ trên tay anh hiện lên.

Anh nghĩ rằng anh đã có đươc nó rồi.

Hai người tách môi nhau sau vài phút và Draco cảm thấy đầy tự hào khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng, mở to đầy ngơ ngác của Harry sau cặp kính dày cộm.

Chậm rãi và vụng về, Harry kéo cổ áo của mình xuống, để lộ lồng ngực trắng nõn và hàng chữ quen thuộc

Anh nghĩ rằng anh đã luôn yêu em

Draco cảm thấy mặt mình đỏ bừng – không phải là hàng chữ sai, nhưng mà nó sến vãi.Nhưng khi Harry nhìn anh, sau khi đã đọc được hàng chữ từ phái trên, và cậu ấy nở một nụ cười ngượng ngùng, đầy hanh phúc, Draco cảm thấy toàn bộ sự mắc cỡ vừa nãy đều đáng giá.

“Tờ Prophet sẽ nổ tung với tin này.“ Draco khàn giọng và Harry bật cười.

“Ai mà quan tâm chứ.“  Harry Potter nói khẽ và chồm tới hôn lên đôi môi nhạt màu của anh người yêu.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play