Ai cũng biết Shinichi Kudou là cậu bé vàng của trụ sở cảnh sát Tokyo.
“Cậu ta đã làm việc ở đây từ khi cậu ta học năm hai.” Một nhân viên lớn tuổi nói với dàn lính mới, họ đang nhìn Shinichi Kudou, người đang ngồi tại bàn làm việc, kế bên là một chồng hồ sơ lớn và ly cà phê với biểu cảm trầm ngâm chăm chú đọc.”
Cậu ấy rất thông minh, đến thẳng đây làm sau khi có được chứng chỉ hoàn thành khóa điều tra tội phạm và sau đó thăng chức lên làm thanh tra. Cậu ấy được copi là ‘tài sản có giá trị lớn’ của văn phòng này.”
“Cậu ấy quả thật có kha khá vốn riêng nhỉ!~” Một lính mới nhận xét sau khi thấy Kudou đứng lên cúi xuống nhặt đống giấy tờ, rồi bị cốc đầu ngay sau đó [ Trans: ý là khen mông Kudou đẹp ]
Cậu ấy cũng khá tốt tính.
Dù ít khi nói chuyện với đồng nghiệp, cậu vẫn dừng lại giúp khi những cô gái đánh rơi giấy tờ hoặc làm những việc vặt như mua cà phê hay copy tài liệu. Nếu bạn nói chuyện với cậu ấy, thì sẽ nhận ra cậu rất thông minh. Cậu ấy có nụ cười khiến mọi cuộc tranh cãi dừng lại.
Và ai cũng biết rằng cậu bé vàng ấy đã kết hôn rồi QAQ!
Một nữ nhân viên phát hiện ra sau khi cô này cố gắng đi đến chỗ cậu ta và mời cậu ăn trưa. Cô nàng quay về với đôi môi dưới nhăn nhó và kể lại
“Mình đi tới chỗ anh ấy…” Cô nàng khóc, hai tay đặt hai bên má: “Hỏi anh ấy có muốn ăn gì không, rồi ảnh nhìn mình khoảng 10 giây trước khi ảnh giơ tay trái lên và chỉ vào cái nhẫn nói ảnh xin lỗi nhưng ảnh kết hôn rồi…TvT“
Ngày hôm đó sấp xỉ tám chục trái tim mong manh đã vỡ, cả nam lẫn nữ, và cả bọn đã dẫn nhau đi quẫy, dưới danh nghĩa: “Uống vì Kudou Shinichi không phải cẩu FA.”
Sau cú sốc, trái tim mong manh đã tan vỡ và cả những giọt nước mắt khẽ rơi chợt nghĩ lại ( =)))))… Mọi người bắt đấu bàn tán về chủ đề: Vợ của Kudou là thần thánh nơi nào? Và nó trở thành chủ đề bàn tán bất tận khi mọi người tụ tập.
“Cái nhẫn cưới nhìn như thế nào hử?” Hiyama, một trong những cấp dưới của Kudou nhỏ giọng hỏi.
“Tớ thấy rồi nè-” Asano từ phòng phòng cháy chữa cháy trả lời, nhấp một ngụm cà phê nhưng chợt nhăn mày vì dở quá: “Khi ảnh đưa tớ bộ hồ sơ vụ Takeda. Nó trắng và có vài vệt như là chữ gì ấy khắc lên trên mặt “
“Vậy là vợ ảnh không thích những thứ hào nhoáng?” Hiyama tự hỏi: “Hoặc có lẽ là cô ấy thấy ổn khi ảnh không đeo mấy cái nhẫn quá khoa trương.”
“Em vừa nói là khoa trương?” Tojima từ phòng điều tra liếc nhìn Hiyama như thể cô vừa nói đụng tới anh (Trans: fan nao tàn a~)
Hiyama mới mặc kệ anh chàng: ” Thế còn bạn bè ảnh? Họ như thế nào?”
Sugamura, người mới được thăng chức lên bộ phận tra án tử hoài nghi nói: “Mình găp Ran Mouri rồi, cổ là vô địch karate toàn quốc. Hai người họ là thanh mai trúc mã nhưng cô ấy đã kết hôn với người khác rồi mà.”
“Bạn thân của ảnh là Heji Hattori, đúng không? Thanh tra vàng bên Osaka ấy.” Asano nhanh nhảu: “Mình có cơ hội gặp anh chàng ấy vài lần – anh ta để râu hơi nhiều và nóng tính nhưng hai người họ khá thân thiết.”
“Oh mọi người nhớ lần Kudou chắn đạn cho Ushijima không?” Akato vừa tới gần nói: “Có một anh chàng là người liên hệ khẩn cấp của ảnh. Anh chàng với mái tóc rối …” Anh dừng lại: “Anh không nhớ tên. Có ai nhớ không?”
Mọi người lắc đầu. Lúc ấy đa số mọi người đều lo lắng cho Kudou, ai còn tâm trí mà nhìn ngắm anh chàng lạ mặt đó. Thật ra thì, chẳng ai nhớ nổi anh ta trông như thế nào.
Nhăn mũi, Sugamura tự hỏi:”Hình như anh ta là ảo thuật gia? Mình nhớ là nghe thanh tra Kudou hỏi về việc anh ta có lỡ show diễn không khi chạy tới bệnh viện.”
“Oh, thì sao chứ? Em nghĩ anh chàng đó là Kaito Kuroba a?” Tojima cự lại và mọi người đồng ý. Kaito Kuroba là ảo thuật gia đại tài, người chỉ mới xuất hiện hai năm nhưng ai cũng biết, việc hai người họ là bạn còn khó tin hơn việc heo có thể bay.
Hiyama nói, mọi người lại nhìn anh: “Vậy mọi người nghĩ vợ của Kudou là người như thế nào?”
Và giờ thì mọi người chia phe. Mới đầu ai cũng nghĩ Mrs.Kudou là một phụ nữ y như Nadeshiko Yamato: im lặng và truyền thống, thích cắm hoa và uống trà, rồi ai đó nói là Kudou thích nhưng vụ án nguy hiểm và hóc búa, anh chàng còn có thể phá bom nữa, nên có vẻ type cô gái ấy không phù hợp lắm.
Lý thuyết tiếp theo là đó hẳn là một cô nàng tóc vàng gợi cảm mà Kudou gặp khi ở Mỹ, người sẽ mặc những bộ đồ lót dây gợi cảm, chào đón anh ở cửa: “Welcome home, darling.”
Cái lý thuyết đó khá khó tin vì không ai nghĩ người thông minh như Kudou sẽ cưới một cô nàng tóc vàng hoe ngu ngốc.
Ý tưởng được nhiều người bình chọn nhất là Kudou cưới một cô giáo sư sinh học xinh đẹp hay tương tự, một nhà khoa học có thể chịu được cái kiểu hài hước-không-hài-chút-nào của Kudou và đủ thông minh để hai người họ có thể nói chuyện.
Sau đó thì ngay cả lớp thế hệ lớn hơn, Takagi và Satou cũng tham gia, hai người họ lắc đầu trước lớp trẻ.
“Mấy đứa nên đi hỏi Kudou nếu thật sự muốn biết, ngồi đây đoán mò làm gì?” Satou khuyên, lắc đầu và lẩm bẩm gì đó về sửu nhi.
Takagi thì tham gia khá nhiệt tình a. Anh lắng nghe hết mọi ý tưởng và cười lăn lộn khi nghe đến ý tưởng cô nàng người Mỹ. Nhưng khi ai đó hỏi ý anh thì ảnh không nói cũng không chịu tiết lộ những gì anh biết về vợ Kudou, chỉ nói: “Nếu Kudou-kun muốn nói cho mọi người biết vợ mình là ai thì em ấy sẽ tự nói, không phải việc anh nên xen vào.”
Khỏi phải nói cũng biết mọi người bực mình thế nào.
Nên khi Shiratori tập trung mọi người lại và thông báo anh muốn tổ chức tiệc sinh nhật bốn mươi lăm tuổi cho Thanh tra Megure ở văn phòng vào ngày mười bốn tháng này và mọi người nên dẫn theo nửa kia của mình. Và cả văn phòng hưng phấn khi Shinichi nhìn lên từ chỗ giấy tờ của anh ta và nói: “Được thôi. Anh sẽ đưa Kai tới.”
Mọi người vỡ òa sung sướng á, cuối cùng cũng biết tên, à mà khoan, sao lại là Kai? Sugamura, Asano và Akato họp nhanh ba phút rồi kết luận có thể Kai là nickname: “Nó có thể là nickname cho Kaiya! Hay Kaida!” trước khi Shiratori thả họ về làm việc
Vài tuần sau, cả bọn tăng động vì uống nhiêu cà phê, rượt đuổi và bắt một tên giết ngươi hàng loạt và ngày được gặp vợ Kudou càng gần. Kudou đã phải nạt Hiyama im lặng vài lần, điều này khá bất ngờ vì anh chưa từng nặng lời với ai – họ thường làm việc khá hiệu quả trong một đội, và tôn trọng anh để anh không gặp gì bực mình.
Cuối cùng ngày mười bốn cũng tới!
Shatori vẫn là Shatori, nguyên văn phòng được treo đèn kết hoa như thể lễ cưới của minh tinh nào ấy, dàn nhạc, dàn đèn … Đều có đủ.
Những người trẻ tuổi thì tụ tập một góc vừa uống rượu vừa nhìn chăm chăm cửa lớn chờ Kudou tới nhưng chờ hoài không thấy Bọn họ tự hỏi bao giờ mới tới a~
Ngay khi Tojima tranh cãi với Akato thì Kudou bước vào với Kuroba Kaito, nhà ảo thuật lừng danh !!!
Ai cũng đứng hình, nhìn theo hai người họ tiến tới chúc Thanh tra Megure sinh nhật vui vẻ và chào vợ ngài Megure.
“Ku-Ku-Kuroba san đeo nhẫn giống Kudou kìa, giống nhẫn của Kudou. Giống nhau…” Cô nàng Asano lẩm bẩm, có vẻ sẽ ngất bất cứ lúc nào, cô bám vào Sugamura.
Ngay khi mọi người không biết nên làm gì thì Kudou nhìn thấy Hiyama, cậu chạm khẽ vào cùi chỏ Kaito, dẫn anh tới chỗ họ. Anh chàng có nụ cười thật dễ thương, hai bên má hơi hơi hồng, khi hai người họ tiến tới gần thì Kuroba vẫn đang trong trạng thái sốc chưa hồi phục được.
‘Răng anh ấy trắng quá’ là tất cả những gì Hiyama nghĩ được, não bộ bỏ nhà đi bụi rồi!!!! ( =))))))
“Kai, đây là đồng nghiệp của em, Hiyama Akio.” Kudou mỉm cười, giới thiệu từng người, Hiyama run rẩy giơ tay ra bắt tay Kuroba, mỉm cười một cách tiêu chuẩn người máy.
“Tôi là Kuroba Kaito, chồng của Shinichi.” Anh nói, Hiyama mắc nghẹn, vội giơ nắm tay ra vỗ ngực, thầm nghĩ tròng mắt mình không lọt ra ngoài chứ.
“Hửm?” Kudou rõ ràng là ngạc nhiên vì phản ứng cô nàng đồng nghiệp, đảo mắt nhìn quanh và thấy nguyên đám còn lại cũng sốc không kém: “Oh, mọi người-không biết à?”
Anh choàng tay – theo ý Hiyama thì hơi quá chiếm hữu – qua eo Kuroba: “Chúng tôi cưới nhau được…”
Anh dừng lại, rồi quay sang hỏi người kế bên: “Được bao lâu rồi?”
“Ba năm.” Kuroba trả lời. Anh lắc đầu nhưng có thể thấy được ánh mắt yêu thương khi cậu nhìn: “Không thể tin được là em lại quên.” [ tối nay cho ra sofa ngủ đi!!!!=]]] ]
“Chúng ta hẹn hò hơn mười năm!” Kudou nói, vành tai hơi đỏ: “Kết hôn, anh biết đấy mọi thứ cũng không thay đổi gì nhiều.”
“Anh biết.” Kuroba khẽ nhếch mép cười gian: “Anh chỉ ghẹo em thôi.” Anh dừng lạ:i “Đùa giỡn lưu manh với em đấy, xem em làm gì nào.”
Mọi người như bị ai chặn họng, trợn tròn mắt nhìn hai người tình tứ.
Kudou nhìn Kuroba và tự hỏi:”Sao em lại cưới anh nhỉ?”
Cùng lúc đó, Akato run rẩy:” Anh – đáng lẽ anh phải thích tiệc trà và cắm hoa.” Những người còn lại quay lại nhìn – không ai nghĩ Akato lại có thể mất não trong thời gian dài như vậy – nhưng cả Kudou lẫn Kuroba có vẻ không tự ái gì.
“Thật ra anh không giỏi cắm hoa.” Kuroba trả lời một cách tiếc nuối, hơi xin lỗi. Anh nhìn Kudou một cái sắc lẻm: “Shinichi thì khác – em ấy có ‘đôi mắt rất thẩm mỹ’ “
“Chúng ta chỉ tham gia có một lớp. MỘT! ” Shinichi nhấn mạnh: “Và cô giáo nghĩ cổ có thể làm mai con gái cổ cho em. Đó là lý do duy nhất cổ khen em như vậy.”
Kuroba ra vẻ trầm ngâm, như là đang nhớ lại: “Nhưng không phải con gái cổ dừng theo đuổi em à? Sau buổi học ấy?”
“Bởi vì cổ thấy hai chúng ta hôn nhau ngay kế bên hồ cá.” Shinichi nói, nhớ lại: “Rồi sau đó cô ấy đá chúng ta ra khỏi lớp,.. nhào luôn trong hồ cá. Em chẳng bao giờ giặt sạch cái áo bữa hôm đó em mặc được”
“Oh, anh nhớ rồi.”
Hiyama há hốc miệng. Đầu tiên, anh không muốn nghĩ tới việc Kudou và Kuroba hôn nhau, và thứ hai, hình tượng sếp à, hình tượng!!! Sao có thể mặt tỉnh bơ mà nói chuyện đó trước một lũ cẩu FA a!!!! (Hiyama là cấp dưới Shinichi)
Được tiếp sức khi thấy hai người họ trả lời, Sugamura nói: “Thật ra thì thanh tra Shinichi, bọn em nghĩ nửa kia của anh là người Mỹ cơ- um, tóc vàng hay đại loại vậy “
Nhướng mày, Kuro chia sẻ một ánh nhìn khó hiểu với Kuroba trước khi cả hai nhất trí câu trả lời: “Tôi không muốn nghĩ đến cảnh lúc Kai tóc vàng đâu.” Kudou nói, nghiêm túc, cương quyết, khiến mọi người nháy mắt khó hiểu.
Để phá vỡ sự im lặng, Tojima hỏi:”Họ nghĩ là cậu sẽ chào đón anh ấy trong một bộ đồ lót dây (lingerie) đấy, Kuroba-san.”
Cả đám đồng thanh: “TOJIMA!”
Anh chàng nhìn lại, không hề xấu hổ:”Gì chứ? Mọi người rõ ràng là nghĩ thế!”
“Mm..” Kudou có vẻ như đang thật sự suy nghĩ về việc ấy:”Hóa ra đó gọi là đồ lót dây, thật ra thì có một lần đấy.”
“Nhiều hơn một lần chứ.” Kuroba chỉnh: “Anh nghĩ cũng phải tầm mười bốn lần rồi.”
Kudou gật đầu và nói: “Khoảng mười bốn lần -Kai mở cửa chào đón em trong bộ đồ lót dây màu trắng-”
“Okay tôi nghĩ tôi cần uống thêm rượu.” Hiyama nói, đi kiếm thêm một chai rượu vì anh không muốn nghe chuyện tình cảm nhà sếp anh a, dù anh rất tôn trọng sếp đi chăng nữa.
Khi anh quay lại với một cốc đầy và hơi say thì Kudou đang cười trước ý tưởng của Asano rằng Kuroba là giáo sư hay dạy học gì đấy còn Kuroba thì đang cỏ vẻ phiền muộn.
“Dạy học hay gì gì không phải nghề của Kai. Anh ấy cố dạy anh làm ảo thuật vài lần khi chúng tôi vừa hẹn hò. Kết quả… không tốt lắm.”
“Cái nhà hàng đó làm quá lên!” Kuroba khăng khăng, nhăn mày lại khi cổ và hai má đều đỏ ửng lên.
“Ừ, ừ. Nên chúng ta không thể tới một trong số những nhà hàng em thích nhất hoàn toàn là vô lý. Anh nói gì cũng đúng hết, anh yêu “
Để ý khuôn mặt Kuroba hơi nhăn lại trước tên gọi. Hiyama cảm thấy tối nay sếp sẽ không yên ổn rồi.
Hiyama nhìn hai người họ cãi nhau về việc biến một bó hồng giữa không trung có đáng để không bao giờ bước chân vào Columbo lần nữa không
( Kuroba nghiêm túc nói, còn Kudou nhất quyết không chịu) Dù rằng nam thần Kuroba không giống những gì anh tưởng tượng nhưng anh cũng phải thừa nhận anh chưa từng thấy Kudou cười nhiều như vậy… Có lẽ Kuroba không quá tệ.
Xxxxxxxx
“Anh nghĩ mọi thứ khá tốt đó.” Kaito nói vọng ra từ phòng ngủ khi Shinichi bước ra từ phòng tắm, cái khăn phủ lên đầu.
Anh bước tới cửa, chỉ mặc độc cái quần ngủ, nhìn vào mắt Shinichi qua gương và uống một hớp nước:” Họ có vẻ đều là trẻ ngoan.”
“Họ không còn trẻ.” Shinichi lẩm bẩm, quấn khăn qua eo rồi với lấy bàn chải: “Họ chỉ nhỏ hơn chúng mình một hai tuổi thôi.”
Kaito nhe răng cười, đặt cái cốc ngay cạnh bồn tắm, bước tới gần, quấn hai tay qua eo Shinichi.
Da anh khô và ấm đụng vào làn da Shinichi, đầu Shinichi ngửa ra sau, dựa vào hõm vai anh.Kaito hít mũi ngửi mùi xà phòng bạc hà và mùi hương tự nhiên hơi mang mùi quế của chồng mình: “Anh đoán là vậy. Họ khá dễ thương đấy, đặc biệt là Hiyama, cậu ta thật thần tượng anh.”
Nhăn mày, Shinichi súc miệng trước khi quay mặt lại với anh, hai tay Kaito vẫn quấn quanh eo cậu: “Em có nên buồn khi anh khen người khác dễ thương không.”
“Oh, nhưng em là dễ thương nhất, Shinichi.” Kaito thì thầm, môi nhếch lên thành nụ cười gian mà Shinichi vừa yêu vừa ghét và Shinichi xoay mắt, quay lại quành tay lên cổ Kaito.
“Anh hơi…”Kaito nói, rồi ngưng, ánh mắt anh hơi nghi ngờ nhưng mất đi rất nhanh, dù vậy Shinichi vẫn thấy “Anh…”
Shinchi giơ tay, xoa lên mái tóc vẫn còn ấm của anh:” Có chuyện gì sao?” Cậu hỏi, cố giữ giọng mình vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng
Kaito thở dài, môi Shinichi có cái gì âm ấm chạm vào “Anh…hơi quan tâm tới việc họ không biết em cưới anh…”
“Oh” Shinichi chớp mắt: “Anh buồn vì anh nghĩ em xấu hổ khi cưới anh a”
“Anh nói là ‘hơi quan tâm’ thôi”
“Em biết anh nói gì.” Shinichi nhẹ giọng, ngón tay vuốt ve sườn mặt Kaito:” “Nhưng em cũng biết anh thật sự muốn nói gì.”
Cậu cười rồi nhìn ra ngoài: “Em không xấu hổ hay gì cả. Em chỉ không biết họ sẽ phản ứng như thế nào… Với anh “
Lần này Kaito là người đọc cảm xúc trên mặt cậu: “Em sợ họ yêu anh a “
“I-Im nào ” Shinichi cằn nhằn, giả vờ đòi thoát khỏi tay Kaito: “Em không có nghĩ vậy “
“Ừm huh ” Kaito hơi cao giọng ngân nga, nhón chân lên hôn vào cổ Shinichi.
Anh khẽ mút nhẹ, làm Shinichi hơi bất ngờ và cười, môi ấn vào da cậu: “Nhưng anh nghĩ em không nhận ra họ hâm mộ em tới cỡ nào đâu”
“Họ không biết em hâm mô anh tới cỡ nào ” Shinchi thì thầm, nâng mặt Kaito lên và nhìn vào mắt anh
: ” Em yêu anh, em không bao giờ xấu hổ về anh cả “
“Anh biết.” Kaito cười rạng rỡ hôn thật mạnh vào khóe môi Shinichi trước khi anh nâng Shinichi kiểu công chúa và bắt đầu đi vào phòng ngủ.
“Kai! Cái khăn-“
“Em không cần nó đâu “
“Anh thật là–umph”
THE END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT