*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Ở một nơi xa xôi…

Trên bầu trời cao…

Hiccup lúc này đang nhắm mắt và tận hưởng cảm giác có từng đợt gió quất mạnh vào người, cậu không cảm thấy lạnh mà còn cảm thấy tự do tràn ngập cơ thể. Bỗng dưng một cái móng vuốt to lớn chọt vô lưng cậu, xoay cậu lại.

Chầm chậm mở mắt, Hiccup bật cười khi nhìn thấy con rồng đen đang chúi đầu thả rơi tự do song song cùng với mình. Cậu ra hiệu cho Toothless xoay người và nhanh chóng trèo lên lưng nhóc rồng trước khi cả hai chạm vào mặt nước phía dưới.

Hiccup yêu cảm giác tự do khi bay lượn trên bầu trời, niềm đam mê đó mạnh tới mức cho dù đã được cưỡi trên lưng một con rồng cũng không đủ thỏa mãn cậu. Cậu muốn có một đôi cánh, có thể tự bay lượn như Toothless và đồng loại của nhóc.

Nhiều khi ý nghĩ đó khiến cậu bật cười, một chiến binh Viking muốn trở thành rồng – kẻ địch của chính họ trong suốt mấy trăm năm qua. Nhưng kể từ sau trận chiến với con rồng mập như heo ấy thì mọi thứ đã thay đổi, ít nhất thì trong hai, ba năm nay thì cả hai bên đã không còn là kẻ địch.

Trò chơi cậu thích nhất khi ở bên Toothless là bay lên thật cao và rơi tự do xuống, cậu biết Toothless sẽ luôn đón được cậu.

Mà trò chơi Toothless thích nhất lại là…. Liếm người cậu bằng cái mỏ vừa ăn cá sống xong, đảm bảo có thể lưu lại mùi cá trên người ít nhất tám tiếng, nếu đói bụng thì liếm lại đỡ thèm ha ha.

Lúc này, cả hai đang cố gắng hoàn thành một tấm bản đồ xung quanh Berk, với một con rồng thì việc tìm kiếm những vùng đất giữa biển không hề gặp chút khó khăn nào.

Nhưng có vẻ hôm nay thần may mắn không đứng về phe họ, xa xa phía chân trời, từng đám mây đen và những tiếng sấm sét vang rền đang dần dần tới gần, Hiccup ngay lập tức hô: “Nào anh bạn, đi tìm chỗ trú thôi.”

Cả hai đã học được một bài học khá sâu sắc về uy lực của sấm sét.

Có một lần, Hiccup đã quên mất rằng cái chân giả, bàn đạp… hầu hết nguyên cái bộ đồ của họ đều làm bằng kim loại, và kim loại… trong cơn giông đương nhiên biến họ thành cột thu lôi di động vĩ đại nhất.

Cả hai chật vật tìm chỗ núp, nhưng cuối cùng đã đốt trụi nửa làng Berk vì đã đáp lên một trong những ngọn đuốc hải đăng của làng, tia sét đánh và đốt trụi cây đuốc to lớn yếu ớt ấy, làm nó ngã đè lên lò rèn, lửa cứ như được tiếp sức, cháy hết mình, bung xoe hết mức.

May mắn là không có ai bị thương, kể cả hai kẻ tội đồ gây họa.

Người trong làng đã quá quen với thảm họa, nhưng dù vậy họ vẫn luôn bị bất ngờ vì những gì Hiccup mang lại.

Thiên nhiên lâu lâu mới gây họa một lần, Hiccup thì tầm vài tuần một lần, tổ hợp Hiccup và Toothless đã đồng hành với nhau thì thảm họa xảy ra đều đều.

Hai người đáp xuống một hòn đảo nhỏ bé cô độc giữa biển, nhanh chóng tìm một hang động trú mưa, Toothless đột nhiên hếch mũi lên trời, cố gắng hít hít gì đó, rồi quay qua ngậm góc áo Hiccup lôi vào phía trong hang động. Hiccup cố gắng đứng trên chân mình, bám vào bộ vảy của nhóc rồng: “Từ từ nào anh bạn, có chuyện gì sao?”

Toothless nheo mắt lại, trong họng phát ra tiếng rù rừ nhè nhẹ, vẫn kiên quyết lôi kéo góc áo cậu vào sâu hơn bên trong. Hiccup nhún vai: “Okay, để xem có cái gì nào?”

Sau một hồi luồn lách trong cái hang động tối hù, chỉ nhen nhóm vài đốm sáng từ những đám mốc và những con đom đóm bay lơ lửng, cả hai cuối cùng đã đi tới cuối hang.

Là đường cụt!

Hiccup quay sang nhìn mặt nhóc rồng đang dí mũi vào tảng đá ở cuối đường, biểu cảm của cậu hiện tại kiểu ‘bộ hết trò chơi rồi à?’, bất đắt dĩ nhún vai: “Bây giờ thì sao nào?”

Toothless vẫn không bỏ cuộc, tiếng rầm rừ trong họng càng tăng thêm, nhóc rồng lấy chi trước gảy gảy vài cái, sau đó quyết đoán há mồm tính phun tia plasma, Hiccup vội vã bịt mỏ nhóc lại.

“Cậu muốn cả hai chết ở đây hả?”

Toothless gầm gừ, lắc lắc đầu cố gắng thoát khỏi tay kiềm kẹp của Hiccup.

“Ok,Ok, anh bạn, không thể phun lửa, chúng ta đang ở trong hang động đấy, tớ không muốn làm món thịt đút lò đâu!”

Cậu buông lỏng tay ra, nhìn vào cặp mắt vàng to lớn kia: “Toothless ngoan, không được phun lửa.”

Nhóc rồng rầm rừ trong họng, hất hất mồm, sau đó lấy hai chi trước đào mạnh.

Từng viên đá cứng dưới móng vuốt đặc thù của giống loài Night Fury vang lên những tia lửa đỏ trước khi vỡ nát ra.

Sau đó, một chút ánh sáng lẻ loi xuyên qua tầng bụi bặm trong hang cụt, Hiccup thấy thế vội vàng dời đi những tảng đá vướng chỗ.

Từng tia sáng mỏng manh càng ngày càng lớn, cuối cùng để lộ ra một lối nhỏ vừa đủ cho cậu chui qua, Hiccup nhìn nhóc rồng nhà mình, sau đó chui qua cái lỗ cún nhóc ấy mới đào.

Phía sau cậu, Toothless vẫn đang cố gắng nhét thân hình mình qua. Cảnh sắc bên phía bên kia cửa hang thực sự rất ấn tượng, và cũng rất đơn giản.

Đó là một dòng suối ngầm nhỏ, tạo thành một cái hồ nông, ở giữa hồ, một loài cây mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy đang phát sáng, ánh sáng phát ra từ toàn bộ thân, cành, lá của nó.

Hiccup tiến tới, sau đó cảm thấy mình bị nhấc bổng lên, tên nhóc rồng sau khi chui qua được lỗ cún đã nhanh chóng cắp lấy cậu rồi bay ra miếng đất nhỏ xíu giữa hồ.

Ánh mắt Toothless nhìn cái gốc cây lạ lùng đó rất mãnh liệt, rất khát khao, khiến Hiccup nghĩ cậu đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu rồi.

Sau đó…

Khóe miệng cậu giật giật khi nhìn thấy hàng nước dãi của con rồng ngốc đó chảy dài ra.

Ách! Ra là ánh mắt phát hiện thấy cá tươi.

Đến gần cái cây, Hiccup chú ý tới nó đã kết quả, quả nhỏ như ‘bi mèo’, phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, ẩn giữa vầng ánh sáng màu trắng của cả cây có chút nổi bật. Cậu vươn tay để dưới quả, rồi xoay người nhìn con rồng ngốc sau lưng mình.

Vừa nhìn thấy cậu tính hái quả lạ nọ, Toothless lập tức tiến lai gần, hạ thấp người, mở to mắt long lanh ngập nước. Một bộ dạng xin ăn đúng tiêu chuẩn.

Hiccup hái một quả, sau đó giả bộ đưa lại gần miệng: “Vừa hay đói bụng!”.

Cậu bật cười nhìn con rồng ngốc ấy bật dậy trên bốn chân, đè lên người cậu, liếm một phát chuẩn xác lấy đi trái cây bé tẹo trên tay cậu.

Toothless híp mắt thỏa mãn, sau đó dùng mỏ hích hích cậu sát vào gốc cây, ý tứ rất rõ ràng: “Trẫm đói bụng!”

Hiccup bật cười, với tay hái thêm vài quả, sau khi đưa cho tên tham ăn đang chực chờ thì cậu nhét vài quả vào giỏ bên hông mình, cậu muốn nghiên cứu thêm loại cây này.

Nhìn thấy động tác của cậu, Toothless rất bất mãn dùng đầu dụi vô túi đeo bên người cậu, há há mồm, Hiccups bật cười: “Anh bạn, tớ muốn thử xem có thể trồng nó ở Berk không. Nếu trồng được, không phải cậu sẽ có ăn hoài sao?”

Hai mắt Toothless lập tức phát sáng, trong ánh sáng mờ mờ của cây lại đặc biệt gây chú ý rõ ràng.

Sau đó, nhóc rồng quay đầu, quyết đoán phun lửa vô gốc cây!

Hiccup nhìn cảnh trước mắt, chưa kịp cản lại thì đã trợn mắt bất ngờ nhìn vùng đất xung quanh cái cây từ từ tróc ra, thân cây hoàn toàn không chút hư tổn. Chưa kịp hoàn hồn, cậu đã bị một cái đâu hích về phía cái cây nhắc nhở:

“Được rồi, anh bạn, tớ sẽ lấy cái cây về cho cậu mà!”-End chapter 1-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play