Kỳ Tuân nhìn chằm chằm bóng dáng cách đó không xa một hồi, sau đó đi tới đứng phía sau Nhạc Hàm nói: “Nick phụ của em—–“
“Củ này khó nhổ quá đi!” Nam sinh lớn tiếng cắt lời anh, sau đó quay đầu
lại ngượng ngùng nói: “Chiến Ca, giúp em một chút được không?”
Kỳ Tuân: “…”
Anh đưa tay, yên lặng từ phía sau ôm lấy nam sinh, bao lấy tay cậu túm lấy lá củ cải.
Lỗ tai nam sinh lặng lẽ đỏ ửng.
Kỳ Tuân híp mắt nói: “Oa Oa, anh vừa mới nói—-“
“A, nhổ, nhổ được rồi!” Nam sinh cười ngọt ngào, ngượng ngùng nói: “Sức của anh mạnh thật đó nha.”
Kỳ Tuân: “…”
Anh bị khen tới hốt hoảng.
Kỳ Tuân hít sâu một hơi, nhớ tới vấn đề mình vẫn chưa hỏi được, không ngừng cố gắng nói: “Oa Oa, chúng ta đang nói tới nick——-“
Lần này không chờ anh nói xong, nam sinh đã hăm hở ôm thùng cải trắng chạy vào nhà lá.
Kỳ Tuân: “…”
Oa Oa này khẳng định có nick phụ! ! !
Rốt cuộc là chuyện gì, sao lại lảng tránh như vậy, rất khó mở miệng sao?
Hay là nick phụ kia kim ốc tàng một tên đàn ông thúi! ! !
Nhạc Hàm trút củ cải thu hoạch được hôm nay vào sọt đồ ăn, lau lau mồ hôi trán, có chút chưa tỉnh hồn.
Chuyện gì đây, sao đột nhiên lại kéo tới trên người cậu chứ? !
Quả thực là dọa chết người mà, cậu cũng không phản ứng kịp, theo phản xạ có điều kiện giả vờ như không nghe thấy, không muốn để người khác biết
chuyện mình có nick phụ.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ sát phía sau, cậu vội vàng quay
người lại, chắp tay, dùng giọng điệu cực kỳ hứng thú nói: “Chiến Ca,
buổi chiều anh có việc gì không? Nếu không có thì chúng ta tới Vạn Quốc
Hội đi, dạo chợ một chút thuận tiện bán sọt thức ăn này!”
Nói một hơi xong, cậu nín thở trông mong nhìn đối phương.
Người đàn ông tóc đen tuấn mỹ khoanh tay trước ngực, đứng ở khung cửa lạnh lùng quan sát cậu.
Nhạc Hàm nuốt nước bọt, duy trì nụ cười ngây thơ, tựa hồ không hề biết chuyện gì cả, chỉ là gương mặt đã sắp cứng ngắc.
Cuối cùng, đối phương hừ lạnh một tiếng.
Nhạc Hàm yên lặng run lên.
“Được.” Kỳ Tuân cười cười chậm rãi nói: “Chúng ta cứ từ từ, còn rất nhiều thời gian.”
Nhạc Hàm: “…” Cứu, cứu mạng với…
Vạn Quốc Hội là lễ mừng được công ty game thiết lập một năm cử hành một lần trong trò chơi.
Bình thường, đại lục Chiến Quốc có hơn ba mươi quốc gia cộng thêm phản quân
và nghĩa quân có thể tùy thời biến động, mỗi thế lực đều có tường ranh
giới của riêng mình, nếu không có chuyện gì người chơi sẽ không phí kim
tệ để đi qua đi lại. Vì thế ngoại trừ lúc công thành, người chơi, đặc
biệt người chơi sinh hoạt chỉ hoạt động chủ yếu trong quốc gia của mình.
Mà Vạn Quốc Hội được tổ chức kéo dài từ cuối tháng chín tới đầu tháng mười hàng năm, vào khoảng thời gian này công ty game sẽ mở ra một lãnh địa
độc lập, cho phép tất cả người chơi không bị bất luận hạn chế nào tụ tập lại một chỗ, vui vẻ chơi đùa.
Người chơi rất nhiệt tình với Vạn Quốc Hội, thường thì nửa năm đầu sẽ có một
ít người chơi thương nhân bắt đầu cạnh tranh đoạn đường ở khu vực Vạn
Quốc Hội, sau khi giành được thì tiến hành chuẩn bị xây dựng quán rượu,
quán trà, quán trọ, cửa hàng này nọ kia, chỉ cần không trái với pháp
luật hiện hành, không có thứ mà trò chơi không thể tạo ra, chỉ có thứ
người chơi không nghĩ ra.
Mà chợ Vạn Quốc Hội cũng cố ý chừa ra một đoạn đường cho một ít thương
nhân bán hàng rong sử dụng, vị trí này ai tới trước thì dùng, may mà mọi người đều rất có tự giác, không có ai chiếm cứ một vị trí liên tục, cơ
bản thì trong vòng một tuần diễn ra Vạn Quốc Hội, ai cướp được vị trí
thì sau khi bán xong đồ liền rời đi.
Nhưng người chơi sinh hoạt trong game dù sao cũng khá đông, bình thường muốn
cướp được chỗ cần phải đi sớm, sở dĩ Nhạc Hàm thản nhiên như vậy bởi vì
cậu đã sớm nói chuyện với một người bạn cũng là người chơi sinh hoạt.
Vạn Quốc Hội năm ngoái Nhạc Hàm đã chiếm chỗ từ sớm, sau khi giành được
chỗ thì trực tiếp giao cho đối phương, mà năm nay thì đổi lại là đối
phương tới sớm giành chỗ.
Thông đạo tiến vào Vạn Quốc Hội ở trên bảng điều khiển.
Nhạc Hàm cõng sọt thức ăn, Kỳ Tuân cũng cõng một sọt.
Bị ánh mắt lạnh băng ở bên cạnh viu viu phóng tới, Nhạc Hàm cứng ngắc nhấn điểm chuyển tiếp ‘Vạn Quốc Hội’, hình ảnh liền chuyển tới cửa vào một thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Người bạn kia gửi định vị trò chơi, vì thế hai người có thể tìm tới rất nhanh, cùng đối phương trò chuyện.
Nhìn thấy Kỳ Tuân, người bạn kia dùng khuỷu tay huých huých Nhạc Hàm, cười ám muội: “Chồng hả?”
Bị trêu, Nhạc Hàm có chút ngọt ngào và xấu hổ, nhưng nhìn thoáng qua ánh
mắt suy nghĩ sâu xa cùng hoài nghi của đối phương thì bị dọa tan sạch
chút kiều diễm vừa nhen nhóm kia.
Hai người ngồi xuống, xung quanh đều là quầy bán hàng rong giống như bọn
họ, đối diện là một quán trà lớn mới mở, liếc mắt nhìn một chút thì
trong quán có rất đông người chơi.
Nhạc Hàm chậm rãi buông sọt thức ăn, mở vải che, phân loại rau dưa mang tới đặt trên quầy hàng.
Sau đó cùng người đàn ông ở bên cạnh ngồi xuống phía sau quầy hàng, hai
người nhìn nhau không chớp mắt, bảo trì một phút im lặng.
“…”
“Oa Oa….” Âm thanh của Kỳ Tuân âm u vang lên.
Nam sinh nháy mắt che mặt khóc ròng: “Em không muốn nói!”
Kỳ Tuân: “! ! !” Trước đó quả nhiên là Oa này cố ý né tránh!
Vừa nãy Nhạc Hàm theo phản xạ có điều kiện làm như không nghe thấy để né
tránh đề tài này, thế nhưng Kỳ Tuân biểu hiện rõ ràng như vậy thì cậu
cũng biết mình trốn không khỏi, không bằng cứ nói thẳng.
Giọng nói Kỳ Tuân trở nên nguy hiểm: “Oa Oa, chỉ cần em muốn, tôi có thể lập
tức nói cho em biết nick chính của tôi. Mà em, không muốn nói như vậy là vì cái gì? Không lẽ nick phụ của em đã kết hôn với người khác?”
Tới hôm nay Kỳ Tuân mới phát hiện, tính chiếm hữu của mình khá mãnh liệt.
Nếu như Oa này dám nói là ‘đúng vậy’ thì rất có thể anh sẽ muốn đánh người.
May mà Nhạc Hàm sửng sốt xong thì ngẩng đầu ra khỏi lòng bàn tay nói:
“Không có, em vẫn luôn độc thân, chỉ tới hôm qua mới kết hôn với anh
thôi.”
Nghe vậy thân mình Kỳ Tuân lập tức thả lỏng, cuối cùng cũng thoải mái một chút…. không phải nguyên nhân này thì tốt rồi.
Nhưng mà—-
Anh hỏi: “Vậy tại sao em lại phản ứng lớn như vậy?”
Nhạc Hàm nhỏ giọng nói: “Lịch sử đen của nick phụ nhiều lắm…”
“Lịch sử đen?” Kỳ Tuân khó hiểu.
Nhạc Hàm giơ hai ngón trỏ đụng đụng vào nhau: “Trước đây mỗi khi tâm tình
không tốt em thường dùng nick phụ làm những chuyện rất điên khùng….”
Kỳ Tuân không ngờ lại là lý do này, nhạc nhiên hỏi: “Chuyện gì? Em còn có thể làm ra chuyện điên khùng gì nữa?”
“Em không muốn nói!” Nhạc Hàm quay mặt đi nhưng lại bị Kỳ Tuân ôm lấy, chỉ
có thể nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Đã lâu lắm rồi em không dùng nick đó
nữa, đừng hỏi được không? Thật sự rất ngu ngốc!”
Tư thế của Nhạc Hàm rất có dáng vẻ làm nũng, Kỳ Tuân cực kỳ hưởng thụ, anh không ngờ nam sinh làm nũng cũng có thể làm người ta thỏa mãn tới vậy,
anh nhịn không được ho khẽ một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai nam sinh, ôn nhu nói: “Được rồi… không nói thì không nói.”
Nếu đó chỉ là lịch sử đen thì không sao cả.
Hơn nữa trong trò chơi có thể có lịch sử đen gì chứ? Cùng lắm chỉ là tay
mới không biết lượng sức đi khiêu chiến người chơi max level thôi,
chuyện này trong mắt Kỳ Tuân thật sự không đáng chú ý, e là chỉ có mình
Oa Oa để bụng mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Kỳ Tuân lại hỏi: “Thật sự không muốn biết nick chính của tôi?”
Anh thật sự có chút ngứa tay ngứa chân muốn biểu diễn mị lực của nick chính.
Nói tới chuyện này, Nhạc Hàm liền nghiêm túc hẳn: “Em biết trong trò chơi
có vài người khi kết hôn sẽ để ý đẳng cấp bậc nick đối phương có cao hay không, thế nhưng em không để tâm tới chuyện đó, cho nên anh có nói hay
không cũng không sao, cho dù bây giờ anh nói ra nick chính của mình thì
em cũng không cảm thấy có gì đặc biệt cả.”
Do dự một chút, Nhạc Hàm lại thẳng thắn: “Chỉ là, nếu anh thật sự muốn hỏi ý của em…. em cảm thấy chúng ta như hiện giờ rất tốt.”
Nói cách khác, kỳ thực cậu cũng không muốn biết nick chính của Chiến Ca.
Nhạc Hàm chỉ muốn nói yêu đương, vì vậy đối với cậu mà nói, chỉ cần có Chiến Ca ở là được rồi, về phần nick chính của Chiến Ca có thân phận gì, có
bao nhiêu bạn bè, hiện giờ Nhạc Hàm không có chút hứng thú nào cả, thậm
chí cũng không muốn biết.
Lại nói thực tế một câu, trong game có rất nhiều người có quan hệ rất hỗn
loạn, tuy Nhạc Hàm cảm thấy Chiến Ca thoạt nhìn là người rất tốt nhưng
bọn họ thật sự chỉ mới quen biết mà thôi, nếu nick chính của đối phương
rất lợi hại, cho dù bản thân Chiến Ca không có ý mở hậu cung thì cũng vô tình có đối tượng có quan hệ mập mờ đi? Chuyện này rất thường thấy ở
trong game.
Nếu như ban
đầu Chiến Ca dùng nick chính kết hôn với cậu thì không sao, nhưng vấn đề là Chiến Ca dùng nick phụ kết hôn, cậu cũng cảm thấy hiện giờ rất tốt,
không vội vàng muốn tìm hiểu chuyện xấu của đối phương.
Tuy làm vậy có chút lừa mình dối người, thế nhưng yêu cầu của Nhạc Hàm thật sự rất thấp, chỉ cần bảo trì bầu không khí yêu đương hiện giờ là được….
Kỳ Tuân không biết ý nghĩ thật của Nhạc Hàm, chỉ cho là vì hai người quen
biết chưa lâu nên muốn tiến triển chậm rãi nên cũng tiếp nhận cách nói
này.
Nếu Oa Oa muốn vậy thì anh cũng phối hợp, dù sao thì thời gian cũng còn nhiều, bảo trì cân bằng tình yêu hài hòa quan trọng hơn.
Nhưng có thể tìm cơ hội thăm dò suy nghĩ của Oa Oa về Mộc Dĩ Thành Chu.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tuân tự cho là đã tìm ra giải pháp giải quyết vấn đề lớn
lao của lần đầu tiên yêu đương, trong lòng rất thoải mái.
Thời gian kế tiếp đó, hai người qua được ải nick chính nick phụ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Trong chợ Vạn Quốc Hội cấm đấu võ, vì thế mặc kệ là người bình thường gây hấn cỡ nào thì tới đây cũng chỉ có thể đấu võ mồm, bầu không khí chung quy
vẫn rất hòa bình.
Chỉ một thoáng hai người đã bán được hơn phân nửa rau củ—- thức ăn trong trò
chơi đương nhiên không thể làm no bụng thật sự, nhưng sẽ làm não bộ thỏa mãn và bổ sung đầy năng lượng, vì thế không ít người thèm ăn nhưng muốn giảm béo chọn lựa tiến vào trò chơi để thỏa mãn ước mơ, lại còn không
sợ tăng cân, quả thực là rất hoàn mỹ, mà nguyên liệu nấu ăn ở trong game tự nhiên cũng trở thành thứ được tiêu thụ tốt nhất.
Nhạc Hàm bán bán một hồi liền nghĩ tới một vấn đề, hỏi Kỳ Tuân: “Chiến Ca, bình thường anh thích ăn gì?”
Kỳ Tuân nghe vậy thì cười cười: “Muốn nấu cơm hả?”
Nhạc Hàm đỏ mặt gật đầu. Tạm thời không bàn tới khả năng nấu nướng trong
hiện thực thế nào, trong trò chơi chỉ cần làm theo hướng dẫn thì tuyệt
đối không thành vấn đề, Nhạc Hàm cũng muốn thỏa mãn giấc mộng người vợ
của mình một chút.
Kỳ Tuân kỳ thực rất dễ ăn, nhưng ngoài miệng lại cố ý nói: “Tôi không thích ăn rau cải, thích ăn thịt.”
Nhạc Hàm nhỏ giọng nói: “Vậy để em mua chút gà con vịt con về nuôi.”
Kỳ Tuân nhếch môi, tiến tới bên tai Nhạc Hàm thấp giọng nói: “Vậy lại nuôi thêm một con ếch con, đến khi trưởng thành có thể làm một món ngon để
tôi nếm thử một phen.”
Nhạc Hàm ngẩn người, không kịp phản ứng nên ngốc ngốc nghĩ, mặc dù ếch con
rất dễ thương nhưng nếu Chiến Ca thích ăn thì cậu làm vậy, đang định gật đầu thì hiểu ra ý của đối phương, lập tức quay đầu nhìn sang.
Người nọ cười đặc biệt xấu xa.
Nhạc Hàm… mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, đỏ như sắp rỉ máu tới nơi, lập tức quay
đầu đi không dám nhìn Kỳ Tuân nữa, thế nhưng qua vài giây lại nhịn không được meo meo liếc mắt.
Ánh mắt kia—– Kỳ Tuân cảm thấy giống như bị thấm mật.
Cổ họng anh khô ran, tay cũng vô thức siết chặt.
Hai người im lặng nhìn nhau, điểm động tâm không ngừng tăng lên.
Kỳ Tuân không yên lòng nghĩ tới những thứ mình tổng kết ngày hôm qua—-
đánh úp bất ngờ, tiếp xúc thân mật, mạnh mẽ bá đạo—- những thứ này xẹt
trong đầu anh ba lần thì trước gian hàng, lực chú ý của Nhạc Hàm bị buôn bán dời đi, anh quả quyết vươn tay.
Khách đang hỏi giá, Nhạc Hàm đang đáp, đột nhiên tay phải bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy.
Nhạc Hàm giật mình.
Bên phải là ai, cậu rất rõ ràng.
Hai người ngồi rất gần, bàn tay giao nhau ở khe hở giữa thân mình, vị khách kia ngồi xổm phía trước chọn lựa rau củ hoàn toàn không phát hiện.
Khách lẩm bẩm ghét bỏ củ cải trắng xấu xí cuối cùng còn sót lại, mà giữa hai
người, Nhạc Hàm cảm nhận được bàn tay lớn kia xoa xoa ngón tay cậu, lần
theo ngón tay một đường vuốt tới lòng bàn tay.
Nhạc Hàm bị hành động này làm cho mắc cỡ chết đi được.
Khách chọn lựa nửa ngày cuối cùng cũng chọn xong, lúc nhìn về phía Nhạc Hàm thì sửng sốt: “Nóng lắm hả?”
Tim Nhạc Hàm đập thật nhanh, lại còn chột dạ lắc đầu, lắp bắp nói: “Ha ha, không có, không có!”
Vẻ mặt của khách có chút hoài nghi: “…chỉ mua số này thôi, ông chủ xem xem bao nhiêu tiền vậy?”
Nhạc Hàm vội rút tay ra khỏi tay Kỳ Tuân, cảm nhận được cái liếc mắt sâu xa
của đối phương thì bàn tay lập tức tê rần. Cậu dùng hệ thống máy tính
tính toán, báo giá, khách liền lấy kim tệ ra trả tiền.
Đúng lúc này cách đó không xa có người hô to, khách nhìn về phía phát ra âm
thanh kia, vội vàng nhét kim tệ cho Nhạc Hàm rồi đứng dậy rời đi.
Nhạc Hàm có chút không phản ứng kịp nên hai đồng kim tệ rơi xuống đất, lăn
về phía bên trái, cậu rên khẽ một tiếng vội vàng nhào qua, bên kia ánh
mắt Kỳ Tuân lóe sáng, quyết định thật nhanh, nhất thời cũng bổ nhào tới!
Nhạc Hàm nhặt kim tệ xong thì xoay người, lúc này có một bóng dáng ập tới—- giây tiếp theo ‘bộp’ một tiếng, một bàn tay xẹt qua tai chống lên mặt đất ở bên cạnh mặt cậu.
Nhạc Hàm kinh sợ, ngơ ngác ngã xuống đất, cứ vậy bị Kỳ Tuân hoàn thành
địa đông*!
[từ hán việt của kabedon là tường đông ® địa đông: tư thế kabedon ở dưới đất]
Kỳ Tuân chống đỡ thân mình trên người Nhạc Hàm, ánh mắt lóe sáng, nụ cười
ẩn ẩn lộ ra vài phần đắc ý, tự cảm thấy lần địa đông này của mình hoàn
thành cực kỳ tiêu chuẩn cực kỳ hoàn mỹ, chắc chắn là rất có mùi vị quyến rũ cuồng nhiệt.
Ngay sau đó một góc tầm mắt của anh phát hiện hai bóng dáng quen mắt, theo bản
năng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước gian hàng bọn họ, một thanh niên tóc đỏ bị một người đàn ông cao lớn anh tuấn ôm vai đi ngang qua, vẻ
mặt hạnh phúc được đút kẹo. Cái miệng há to nhưng không cắn kẹo, đối mặt với ánh mắt của Kỳ Tuân thì lập tức cứng đờ.
Kỳ Tuân: “….”
Chu Diêu: “….”
Đệt, vận may gì vậy, như vậy mà cũng có thể gặp được!
Vào giờ phút này Kỳ Tuân và Chu Diêu đều nhìn thấy dòng chữ ‘đệt, bị nhìn thấy’ ‘đệt, cái người cay mắt ở bên đó là ai’ ‘đệt, thế mà lại làm ra chuyện như vậy’ trong mắt đối phương, hai người quen biết ngoài đời thực đã gần sáu năm, nháy mắt này giống như lần đầu tiên quen biết, giống như bị sét đánh vậy.
Giây tiếp theo, Kỳ Tuân kéo Nhạc Hàm ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh vỗ vỗ bụi ở sau lưng cậu.
Chu Diêu cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, kéo người đàn ông bên người bước nhanh tới trước, đồng thời không quên cắn kẹo đường tự an ủi bản thân.
….đúng là gặp quỷ mà.
Hai người túa mồ hôi lạnh nghĩ.
Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân địa đông làm ngẩn ngơ tới tận bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh. Bị nhìn, Kỳ Tuân cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, biểu cảm có chút mất tự nhiên, lỗ tai ửng hồng.
Ho khẽ một tiếng, anh có chút ảo não nói: “….đừng nhìn.”
Nhạc Hàm im lặng một chốc, sau đó mím mím môi, cuối cùng phụt một tiếng bật cười.
Kỳ Tuân: “…”
Nhạc Hàm cảm thấy thật sự rất buồn cười, địa đông thật sự rất kích thích,
thế nhưng ở trong môi trường này, hoàn cảnh này, lại phối hợp với biểu
cảm đắc ý của Chiến Ca khi nãy, Nhạc Hàm thật sự cảm thấy buồn cười hoàn toàn lấn át kiều diễm.
Trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy Chiến Ca dễ dụ dễ thả thính, còn xấu hổ nghĩ
rằng chính mình ngoại trừ xoạc chân thì không hề biết thả thính người
khác.
Hiện giờ ngẫm lại, vì sao Chiến Ca có thể lợi hại như vậy? Bởi vì Chiến Ca thật sự rất cố gắng!
Nhạc Hàm phì cười, ôm bụng cười, cười tới bả vai run run.
Kỳ Tuân bị cười tới cứng nhắc, vẻ mặt biến hóa nhiều lần, ỉu xìu nói: “Đừng cười.”
Nhạc Hàm: “Ha ha ha ha ha ha!”
Kỳ Tuân: “…Oa Oa.”
Nhạc Hàm: “Ha ha ha ha—–“
Kỳ Tuân hít một hơi, lộ ra nụ cười âm trầm ‘pa’ một tiếng chụp gò má Nhạc Hàm. Hai bên má bị đè ép nhưng vẫn còn cười không ngừng. Kỳ Tuân kích động làm bộ uy hiếp áp sát tới trước mặt Nhạc Hàm,
mà lần này quả thực đã dọa Nhạc Hàm im bặt.
Không chỉ Nhạc Hàm giật mình, bản thân Kỳ Tuân cũng chấn động.
Hai người duy trì khoảng cách gần sát như vậy, nhất thời hô hấp đan xen, hai người đều mở to mắt nhìn đối phương.
Trái cổ Kỳ Tuân lăn lăn … mới nãy anh chỉ muốn chặn cái miệng của Oa này lại.
Mà Nhạc Hàm thì một lần nữa đỏ bừng mặt, đầu óc hỗn loạn.
Nhanh như vậy sao? Nhanh như vậy đã tới bước này rồi sao? ! ! !
Kiss! ! ! ! !
Hai người luống cuống lại khẩn trương, Kỳ Tuân tự nhận trong cuộc đời này
mình chưa từng lùi bước, vì vậy dời mắt nhìn môi nam sinh, quyết tâm,
nhắm mắt lại hơi hé miệng một lần nữa áp tới.
Nhạc Hàm thấy vậy thì cũng vội vàng nhắm mắt.
Thế nhưng giây tiếp theo, Nhạc Hàm nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống,
ngay sau đó cậu cảm giác được môi đối phương nặng nề đập vào gò má mình, thay vì nói là hôn thì không bằng nói là đụng đầu thì đúng hơn.
Kỳ Tuân: “! ! !”
Nhạc Hàm: “! ! !”
Hai người tách ra, Nhạc Hàm bụm má trái, Kỳ Tuân quay sang phía bên phải
day day trán, im lặng vài giây, anh hít sâu một hơi để mình thả lỏng rồi quay lại nói: “Oa Oa, chúng ta lại lần….”
Nhạc Hàm mắc cỡ chết đi được, tạm thời không có dũng khí tới thêm lần nữa, đỏ mặt nói: “Chờ, chờ xem xem tin tức cái đã!”
Kỳ Tuân bùng nổ, thời điểm này sao có thể chạy đi xem tin tức chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT