Nhạc Hàm đang nghĩ gì, Kỳ Tuân không biết.

Anh nắm tay Nhạc Hàm hỏi: “Cùng anh đi dạo một vòng được không?”

Anh đã muốn muốn dùng nick Mộc Dĩ Thành Chu để tạo dáng trước mặt Oa Oa.

Chu quốc vừa được thành lập hôm qua, trước đây quan hệ của Nhạc Hàm và Mộc Dĩ Thành Chu không tốt lắm, hiển nhiên cũng không tiến vào lãnh địa của Mộc Manh Quân, vì vậy đối với quốc gia vừa mới thành lập này cũng không quá quen thuộc.

Lúc này Kỳ Tuân ngỏ lời mời, Nhạc Hàm liền gật đầu đồng ý.

Hạc thành rất náo nhiệt, đối với chuyện hoàng đế Mộc Dĩ Thành Chu vì hôn lễ của mình mà trang trí cả thành đô thành màu đỏ rực rỡ, mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đều là người thích ăn dưa, mấy chuyện bát quái này chỉ hận không thể biết nhiều một chút mà thôi.

Nhạc Hàm nhớ kỹ trước kia cậu từng thấy mọi người thảo luận trên diễn đàn rất nhiều về chuyện Mộc Manh Quân kiến quốc.

Mộc Dĩ Thành Chu thật sự rất được sùng bái trong game, người muốn đi theo anh hiển nhiên rất nhiều.

Có vài người không thích đánh đấm giết chóc, chỉ đi theo hướng người chơi sinh hoạt, vì thế cũng tỏ vẻ trong bài post là nếu một ngày nào đó Mộc Thần kiến quốc thành công, bọn họ sẽ lập tức xin đổi quốc tịch, chuyển tới lãnh địa của Mộc Thần.

Nhạc Hàm không biết những người chơi này chỉ nói đùa hay đã bắt đầu hành động rồi.

Cậu chỉ biết, hiện giờ mình nhìn thấy một Chu quốc cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, thật sự rất có dáng thịnh thế.

— mặc dù tất cả chỉ là trò chơi những vẫn làm người ta nhịn không được mà sùng bái người đàn ông đã gầy dựng toàn bộ những thứ này.

Kỳ Tuân thoạt nhìn bình thản nhưng kỳ thực rất đắc ý khoe khoang sự phồn hoa của Chu quốc, trong lúc lơ đảng nhìn thấy dáng vẻ sùng bái của người bên cạnh thì trong lòng cực kỳ khoái chí.

Anh đổi thành kiểu nắm tay mười ngón tay đan xen, dẫn Nhạc Hàm đi dạo trên phố, mua kẹo que, xem xiếc ảo thuật, thỉnh thoảng lại khoe khoang thành tích công thành của mình trước kia, khoái chí không gì sánh bằng.

Nhạc Hàm liếm kẹo que cảm thán: “Thế giới trong trò chơi tốt thật!”

Kỳ Tuân sâu xa nói: “Quả thật rất tốt, nhưng cuộc sống thực tế cũng không tệ mà.”

Đề tài thay đổi có chút cứng ngắc nhưng vì Nhạc Hàm quá trì độn nên không phát hiện. Nghĩ tới nhóm Vu Mạn Mạn thời cấp ba, biểu cảm của cậu có chút vi diệu.

Kỳ Tuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày đó lúc cãi nhau anh có nói vài câu mà không suy nghĩ, có phải trước đây đã từng có người nói vậy với em không?”

Tối hôm qua Kỳ Tuân cứ suy nghĩ mãi, trực giác mách bảo anh rất có thể là vậy.

Phản ứng của Oa Oa ngày hôm đó giống như bất ngờ bị chạm vào mìn vậy.

Kỳ Tuân vì kích động mới nói thế, sau đó cũng thực hối hận. Ngẫm lại trong cuộc sống thực tế Oa Oa cũng bị người khác nói như vậy, anh liền cảm thấy khó chịu.

Nhạc Hàm cứng đờ.

Đi vài bước, tầm mắt cậu rũ xuống.

Kỳ Tuân nhỏ giọng hỏi: “Vẫn không muốn nói với anh à? Không muốn thì thôi, không sao.”

Nhạc Hàm nhìn anh.

Cậu nhìn ra được Chiến Ca thật lòng quan tâm mình, muốn hiểu về mình hơn.

Im lặng một hồi, Nhạc Hàm nhỏ giọng nói: “Năm em học mười hai từng bị bạn cùng bàn trộm điện thoại.”

Kỳ Tuân sửng sốt.

Bị trộm điện thoại?

Nhạc Hàm nói: “Bị mất sau tiết học thể dục, em khẳng định khi đó mình đã để điện thoại lại phòng học, lúc trở lại thì không thấy đâu nữa. Em tưởng có trộm vào lớp nhưng cả lớp chỉ có em bị mất. Giáo viên kiểm tra camera giám sát thì không phát hiện có người vào tiến vào lớp học nên cho rằng là em nhớ nhầm, đã không cẩn thận làm mất ở bên ngoài, ngay cả bản thân em cũng bắt đầu hoài nghi nên chuyện này cứ vậy cho qua. Ba mẹ nói chờ qua quốc khánh sẽ mua điện thoại mới cho em, bảo em tạm thời dùng điện thoại cũ của bọn họ.”

Kỳ Tuân nhíu mày, phản ứng của anh rất nhanh, dựa vào những tri thức xã hội từng thấy từng nghe lập tức hiểu ra: “Là bạn học của em đã trộm à?”

Nhạc Hàm thản nhiên nói: “Là bạn cùng bàn của em đã trộm, một tuần sau thì cậu ta bị lộ tẩy, không biết nghĩ thế nào mà vẫn để điện thoại của em trong cặp, lúc một bạn học hỏi muộn đồ đã trực tiếp lục cặp cậu ta, lúc lấy đồ ra thì làm rớt điện thoại của em ra ngoài.”

Khi đó, những bạn học khác không phát hiện vấn đề, chỉ có Nhạc Hàm và người bạn cùng bàn là nam sinh Diêu Linh Vũ hiểu rõ, nhìn thấy chiếc điện thoại nằm dưới đất, toàn thân cậu ta cứng ngắc.

Xung quanh truyền tới tiếng ồn ào vui cười của nhóm bạn học, mà giữa hai bọn họ thì lại có một thoáng im lặng.

Nhạc Hàm và Diêu Linh Vũ được đổi thành bạn cùng bàn từ đầu năm mười hai, trước đây Nhạc Hàm cũng không thân với Diêu Linh Vũ. Diêu Linh Vũ là một cái hũ nút, khai giảng nửa tháng mà hai người cũng không trao đổi được mấy câu, rất xa lạ.

Vì chuyện mất điện thoại mà Nhạc Hàm bị ba mẹ trách mắng một trận, nói cậu quá sơ ý, vì thế Nhạc Hàm có chút buồn bực. Hơn nữa Diêu Linh Vũ cũng không thân thiết gì, cậu liền trực tiếp hỏi: “Điện thoại của tôi là cậu trộm à?”

Những lời này rõ ràng truyền vào tai nhóm bạn học ở xung quanh.



Vì vậy tiếng ồn ào ở xung quanh cũng nháy mắt an tĩnh.

Thực tế, cho dù chuyện này đã dẫn tới những chuyện u ám tiếp theo đó trong cuộc sống của Nhạc Hàm nhưng đến tận bây giờ, cậu vẫn cảm thấy những lời mình hỏi hôm đó không có gì sai.

Người trộm là Diêu Linh Vũ.

Mặc kệ cậu ta có nỗi khổ tâm gì, cậu ta vẫn là tên trộm.

Nhạc Hàm không có bất kỳ nghĩa vụ phải nghĩ xem Diêu Linh Vũ có tâm tình gì khi bị vạch trần trước mặt mọi người, lại càng không có nghĩa vụ che giấu giúp Diêu Linh Vũ.

Như vậy gọi là không có tình thương sao?

Sau đó, ba mẹ đã mắng cậu như vậy.

Nhạc Hàm không cảm thấy vậy.

Có tình thương hay không không phải dùng vào chuyện như vậy.

Kỳ Tuân nghe tới đây thì sắc mặt đã rất khó coi: “Cậu ta đã làm gì?”

Nhạc Hàm cảm thấy trực giác của Chiến Ca thực chuẩn, cậu khẽ mỉm cười vì sự thông minh của người này.

Kỳ Tuân mất hứng siết chặt tay Nhạc Hàm: “Chuyện như vậy mà còn cười được?”

“Bởi vì đã qua rồi mà.” Nhạc Hàm sờ đầu.

Kỳ Tuân khựng một chút mới hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nhạc Hàm kể tiếp.

Diêu Linh Vũ bị vạch trần, chuyện bị nhóm bạn học truyền tới tai giáo viên, thầy Lư, giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ lập tức gọi Diêu Linh Vũ và Nhạc Hàm tới văn phòng. Bởi vì chuyện xảy ra trong giờ nghỉ trưa nên học sinh của các lớp khác cũng đang chơi đùa ngoài hành lang, lớp bọn họ xảy ra chuyện, lớp kế bên cũng nghe thấy, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ thế truyền đi xa hơn, gần như chỉ một chốc lát cả trường đã biết, ngay cả hiệu trưởng cũng nghe tin mà tới.

Học sinh trộm đồ, sự tình còn huyên náo lớn như vậy, tình huống hiển nhiên rất tệ.

Hiệu trưởng yêu cầu thầy Lư liên hệ cha mẹ Diêu Linh Vũ, vì thế cha mẹ Diêu Linh Vũ vội vàng tạm nghỉ việc chạy tới trường, vừa mắng Diêu Linh Vũ vừa xin lỗi Nhạc Hàm.

Hoàn cảnh gia đình của Diêu Linh Vũ rất bình thường, cha mẹ thoạt nhìn khá tang thương, đối mặt với Nhạc Hàm và nhóm giáo viên thì rất rụt rè, sợ sệt.

Nhìn cha mẹ Diêu Linh Vũ khom người xin lỗi, Nhạc Hàm cảm thấy có chút khó chống đỡ.

Nhưng sự kiện lên men nhanh, kết thúc cũng nhanh, trường học nhanh chóng đưa ra kết luận, Diêu Linh Vũ sẽ bị xử phạt, mà Nhạc Hàm cũng hiểu được, không quản thế nào, chuyện này đã giải quyết xong rồi, cho dù cậu cảm thấy có chút lúng túng với cha mẹ Diêu Linh Vũ thì chuyện này cũng đã chấm dứt rồi.

Thế nhưng cậu đã sai rồi.

Chạng vạng hôm đó, Diêu Linh Vũ đáng ra đã theo cha mẹ mình về nhà.

Trường học của bọn họ có tiết tự học buổi tối, quy định trừ phi là tình huống đặc biệt, bằng không tất cả học sinh đều phải tham gia. Diêu Linh Vũ vừa xảy ra chuyện như vậy, gia đình có lẽ cần phải nói chuyện với nhau, vì vậy khi cha mẹ Diêu Linh Vũ muốn dẫn con về, thấy Lư hiển nhiên cũng không ngăn cản.

Sau khi chuyện trôi qua, mọi thứ tựa hồ đã trở lại bình thường, rất an tĩnh nhưng kỳ thực lại đang ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.

Vị trí bên cạnh Nhạc Hàm trống rỗng, mặc dù có chút không an lòng nhưng cậu vẫn cố ép mình tập trung sự chú ý vào bài tập.

Lúc tiết tự học tối sắp kết thúc, Diêu Linh Vũ đột nhiên xông vào phòng học an tĩnh.

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, lập tức ầm ĩ cả lên.

Nam sinh chơi khá thân với Vu Mạn Mạn lớn tiếng hỏi: “Mày trở lại làm gì đấy? Bị ba mẹ mày đuổi ra khỏi nhà rồi à?”

Đám bạn của nam sinh cười phá lên.

Vu Mạn Mạn và người ngồi cùng bàn cô ta cũng lộ ra vẻ mặt cười nhạo.

Sắc mặt Diêu Linh Vũ tái nhợt, hắn đứng trên bục giảng, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Nhạc Hàm cười lạnh.

Lúc này Nhạc Hàm cũng buông bút, sống lưng cứng ngắc nhìn chằm chằm Diêu Linh Vũ.

Diêu Linh Vũ giơ tay phải, lắc lắc điện thoại, giọng nói khàn khàn: “Bọn mày đừng vội cười tao, còn chuyện càng lớn hơn nữa bọn mày có muốn nghe không?”

Lập tức, Nhạc Hàm chợt nhớ ra một việc.

Điện thoại của cậu có khóa mật mã, nhưng vì ngồi cùng bàn nên cậu cũng không quá đề phòng, nhiều lần nhập mật mã trước mắt đối phương. Sau khi có điện thoại cũ của ba mẹ để dùng tạm, Nhạc Hàm đã đăng nhập vào Alipay, Wechat và các ứng dụng khác, tiền trong ví tạm thời không bị mất, nhưng trong khoảng thời gian trước đó, Diêu Linh Vũ có từng vào app hay không thì Nhạc Hàm không rõ.

Nhạc Hàm thật sự rất hối hận vì mình đã không có ý thức cảnh giác mạnh.



Mà Diêu Linh Vũ đã dùng sơ hở này để hung ác trả thù Nhạc Hàm —

Nhạc Hàm là người đồng tính.

Nhạc Hàm từng tâm sự với bạn là thích lớp trưởng của mình.

Người bạn kia trêu chọc Nhạc Hàm là cái đồ thấy một người liền yêu một người.

Nhạc Hàm cũng không phủ nhận, chỉ đáp lại bằng icon cười hì hì.

Nhạc Hàm nói có một nam sinh trong lớp cũng rất đẹp trai.



Nắm giữ chứng cứ, Diêu Linh Vũ sớm đã chụp hình lại gửi vào mail của mình, down về điện thoại.

Mà khoảnh khắc đó, ánh mắt của bạn học từ Diêu Linh Vũ trên bục giảng dời sang Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp.

Đám học sinh từ kinh ngạc, không thể tin nổi, sửng sốt, khiếp sợ đến xấu hổ, đồng tình, lắc đầu, cuối cùng chuyển ánh mắt trách móc về phía Diêu Linh Vũ.

Mà một nhóm khác thì ánh mắt giống như phát sáng, mặt đỏ bừng quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy hưng phấn và kích động khi nghe thấy một tin tức thú vị.

Hai quần thể nhân loại khác biệt phân chia rõ ràng vào thời khắc này.

Kỳ Tuân nghe Nhạc Hàm nhàn nhạt kể lại những chuyện này, sắc mặt tái xanh.

“Cho nên suốt một năm học đó, những người đó—-” Kỳ Tuân không nói tiếp, nghĩ tới ngày đó mình đã nói ra những lời như vậy thì hối hận tới mức chỉ muốn đánh chết chính mình: “Oa Oa, anh xin lỗi, ngày đó anh thật sự vì quá kích động nên mới nói ra những lời như vậy, anh không giống như bạn học của em đâu…”

“Em biết anh không phải người như bọn họ.” Nhạc Hàm thở dài: “Em biết, chỉ là ngày đó nghe thấy liền nhớ tới chuyện thời cấp ba, khó tránh tức giận.”

Kỳ Tuân nhỏ giọng nói: “Em giận là đúng lắm.”

Dừng một chút lại nói: “Em nên đập anh một trận.”

Nhạc Hàm quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “… em không nỡ.”

Kỳ Tuân: “…”

Anh buông tay Nhạc Hàm, ôm lấy eo người này, hai người liền dựa sát vào nhau.

Tai Nhạc Hàm hồng hồng.

Kỳ Tuân thì vẫn buồn bực.

Nếu anh quen biết Oa Oa sớm một chút, thấy lũ người kia khi dễ Oa Oa như vậy, chờ xem anh làm sao xử lý đám rác rưởi đó…

Cần phải sớm quen biết Oa Oa, Oa Oa rốt cuộc học trường cấp ba nào? Nói đúng hơn là, Oa Oa ở thành phố nào?

Đây là chuyện mà anh muốn biết nhất.

Kỳ Tuân xoa nắn ngón tay Nhạc Hàm, trầm ngâm một hồi mới nói: “Em học trường nào vậy?”

Nhạc Hàm: “Có nói thì anh cũng không biết đâu mà!”

Cả nước có nhiều trường cấp ba như vậy, mặc dù Nhạc Hàm học trường điểm của thành phố nhưng nó cũng chỉ nổi tiếng ở C thị mà thôi, mang ra toàn quốc thì không có bao nhiêu người biết.

Kỳ Tuân không đồng ý: “Không nhất định. Mà nói tới thì anh từng học cấp ba Đệ Nhị C thị, em từng nghe qua chưa?”

Gương mặt đỏ rực của Nhạc Hàm biến thành sửng sốt khi nghe thấy lượng tin tức mà Kỳ Tuân vừa nói.

Trường cấp ba Đệ Nhị C thị?

Đây là trường cấp ba trâu bò nhất C thị! !

Đệt, Chiến Ca thật trâu bò!

Chờ đã, Chiến Ca cũng là người C thị? !

Nhạc Hàm bật thốt: “Em học trường cấp ba trực thuộc C đại!”

Kỳ Tuân ngạc nhiên, sau đó hơi thở trở nên nặng nề, anh nhìn chằm chằm Nhạc Hàm: “Em cũng ở C thị? Bây giờ em đang ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play