Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân quay trở về căn nhà tranh của nick chính Nhạc Hàm ở Triệu quốc.

Lúc trở về nhà, nhìn cảnh trí quen thuộc nhưng hình tượng giả thuyết của hai người đã thay đổi, hai người có chút dở khóc dở cười.

Kỳ Tuân nói: “Chờ đã, anh xem tình trạng chúng ta bây giờ cái.”

Anh kéo bảng điều khiển của mình ra xem thì chỉ thấy dòng ‘hôn nhân’ được ghi là ‘đã kết hôn’, tên bầu bạn là ‘Yêu Phi Đát Kỷ’, nhất thời cảm thấy thực mỹ mãn.

Nhạc Hàm cũng xem qua, sau khi đã xác nhận, cậu ngượng ngùng nói: “Hôm nay ở trên chiến trường ghim anh, thật ngại quá….”

Trước hôm nay, Mộc Dĩ Thành Chu cùng Đát Kỷ thật sự chướng mắt lẫn nhau, dù sao tuy thỉnh thoảng cũng xuất hiện tình huống này nhưng đó không phải thái độ bình thường, quan hệ thì đúng là khá vi diệu cùng cứng ngắc, khi đó ai mà ngờ được dưới lớp áo may ô của đối phương cư lại là…. này cũng quá kịch hóa rồi đi!

Kỳ Tuân nghĩ tới khi nãy cả hai vừa mới đánh đấm một trận, mình còn khiêu khích bảo Đát Kỷ muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi, chả ai thèm cản, lập tức muốn tự tát mình khi đó một cái, quả thực là chê cười mà.

Trên đời này có người nào kích động vợ mình nháo ly hôn với chính mình không có? Sẽ không, chẳng có ai ngu xuẩn được như anh cả!

Anh sâu khắc ý thức được, sau này tuyệt đối không được ăn nói tùy tiện như vậy nữa, bằng không… nói không chừng lúc nào đó báo ứng sẽ ập tới trên đầu mình….

Anh kéo Nhạc Hàm tới bên giường, ngồi xuống hỏi: “Hai ngày em rất tức giận à?”

Anh cẩn thận đánh giá biểu cảm Nhạc Hàm, nhỏ giọng nói: “Ngày đó anh đã nói quá lời, xin lỗi Oa Oa.”

“…. cũng không phải chỉ vì câu nói của anh.” Nhạc Hàm hồi tưởng lại chuyện mấy ngày nay cũng cảm thấy thực mệt tâm, thở dài nói: “Sinh hoạt ngoài đời cũng xảy ra chút chuyện.”

Kỳ Tuân ngừng một chút rồi nắm bàn tay Nhạc Hàm trong tay xoa xoa nắn nắn, giống như thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy? Trong hiện thực xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Hàm muốn nói lại thôi, một lời cũng khó nói hết, chẳng lẽ nói với Chiến Ca là ở ngoài đời mình cũng bị người ta mắng một câu y chang như vậy sao? Nói ra thì cũng là chính bản thân cậu cảm thấy khó chịu mà thôi.

Quên đi, người đó không có quan hệ gì với cậu nữa rồi.

Nhưng Chiến Ca thì khác, có vài lời cậu muốn nói rõ với Chiến Ca.

Nghĩ vậy, cậu nghiêng người nhìn Kỳ Tuân, vẻ mặt nghiêm túc.

Kỳ Tuân thấy vậy cũng lập tức thẳng sống lưng, ý bảo Nhạc Hàm muốn nói gì thì cứ nói.

Nhạc Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Em quả thực rất dễ yêu thích người khác nhưng không giống như mấy bộ phim TV, vì thiếu tình yêu mà như vậy, chí ít thì em cảm thấy mình không phải, ba mẹ đối xử với em rất tốt.”

Tuy Kỳ Tuân muốn nói rõ chuyện này với Oa Oa nhưng anh lại càng muốn hiểu Oa Oa hơn, chứ không phải miễn cưỡng đối phương phải giải thích, vì vậy anh nhíu mày: “Không sao, hiện giờ anh không còn để bụng chuyện—-“

“Không.” Nhạc Hàm ngắt lời Kỳ Tuân, kiên quyết nói: “Chuyện này em muốn nói rõ với anh.”

Kỳ Tuân ngẩn người.

Giọng nói của Nhạc Hàm có chút chua xót: “Trong thực tế…. người vì chuyện này mà chán ghét em có rất nhiều, anh không để ý tới mà vẫn còn yêu thích em, em rất vui, nhưng em hi vọng anh có thể hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của em, bằng không…. em cứ cảm thấy giữa chúng ta có mối họa ngầm.”

Nghe Nhạc Hàm nói vậy, Kỳ Tuân im lặng.

Một lát sau, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bên vành tai Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm nghiêng đầu cọ cọ, chậm rãi nói: “Em vẫn luôn cảm thấy yêu đương nhất định là một chuyện rất vui, trong cuộc sống thực ra có rất nhiều cô gái muốn được yêu mà? Em cũng chỉ là một chàng trai giống như vậy thôi. Bởi vì muốn nói chuyện yêu đương nên mới đặc biệt lưu ý tới người đồng giới ở bên cạnh, bởi vì chú ý nên có đôi khi những hành động không đáng kể trong lơ đảng của bọn họ lại có sự khác biệt trong mắt em.”

“Dùng phương thức này thích người khác có lẽ trông rất tùy ý, bao gồm cả chuyện em và anh gặp nhau, nó kỳ thực cũng là một chuyện rất tùy ý, rất trùng hợp.” Nhạc Hàm chăm chú nhìn Kỳ Tuân.

Trước đó vì không muốn thừa nhận chuyện này mà Kỳ Tuân đã cãi nhau với Oa Oa, vì thế lúc này chỉ có thể thở dài, đàng hoàng gật đầu.

Nhạc Hàm lại nói: “Nhưng khi nói chuyện yêu đương, em sẽ không tùy ý như vậy! Cho dù lúc ban đầu em chỉ vì một điểm nhỏ mà dễ dàng động lòng với người khác nhưng chỉ cần thật sự bắt đầu yêu, không phải em không thấy được một ít khuyết điểm của đối phương.”

Kỳ Tuân cứng đờ, chột dạ muốn giải thích: “Kỳ thực ngày đó anh tức giận là vì—-“



Nhạc Hàm phụt một tiếng phì cười: “Em biết vì anh thích em nên mới tức giận, ở trong mắt em, chuyện ngày đó không tính là khuyết điểm của anh.”

Kỳ Tuân nghẹn lời.

Sau đó, anh chăm chú nhìn Nhạc Hàm, âm thanh thực nhu hòa: “Đúng vậy, là vì thích em, cho nên biết em dễ dàng động lòng với người ta như vậy, lại còn từng thích nhiều người như vậy, anh ghen tỵ tới phát điên.”

Nhạc Hàm nghe vậy thì tiến tới, ngoan ngoãn tựa vào lòng Kỳ Tuân.

Trái tim Kỳ Tuân tê dại, nhịn không được kéo Nhạc Hàm tới ôm chặt hơn. Rõ ràng là một nam sinh nhưng cảm nhận được người trong lòng mềm nhũn, ôm cũng thật thơm, làm anh rất yêu thích.

Nhạc Hàm tiếp tục nói: “Em muốn nói, cho dù lúc ban đầu em có động lòng với người khác, vừa vặn người ta cũng nguyện ý thử một lần, nhưng hai người rốt cuộc có hợp hay không thì thử mới biết. Em không phải loại người vì nói chuyện yêu đương mà cho dù biết rõ đối phương không phù hợp cũng kiên trì giữ mối quan hệ.”

Cho dù ban đầu biết Chiến Ca có nick chính, vì không muốn phá vỡ bầu không khí yêu đương tốt đẹp hiện giờ nên cậu không muốn biết. Cậu cho rằng làm như vậy thì có thể ngăn cản được phiền não có thể ảnh hưởng tới mối quan hệ mập mờ này. Nhưng Nhạc Hàm vẫn hiểu rõ, nếu Chiến Ca thật sự là người như vậy, quan hệ của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Đồng dạng, ban đầu cậu chỉ muốn tìm một ‘soái ca’ trong game, yêu đương một phen để thể xác và tinh thần vui sướng một chút, yêu cầu không quá cao, lúc tìm chồng cũng khá tùy tiện. Nhưng Nhạc Hàm hiểu rõ, nếu thật sự quen với nhau thì sẽ hoàn toàn khác.

Cậu vẫn luôn làm như không thấy nhưng trong nội tâm cậu biết rõ, một khi vấn đề đã tồn tại thì nó sẽ luôn tồn tại, một ngày nào đó sẽ bạo phát.

Mà cậu cùng Chiến Ca có thể ở chung đến bây giờ cũng vì Chiến Ca đối với cậu mà nói thật sự là một người rất tốt, cậu rất thích.

Đến giờ phút này rồi, Nhạc Hàm không thể phủ nhận, điểm động tâm trong game chính là thật, sau khi ở cùng một chỗ với Chiến Ca, cậu vẫn luôn sống thật.

Nhạc Hàm nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Nếu như chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục ở bên nhau, đó nhất định là vì anh đối với em thật sự rất hoàn mỹ, hoặc đúng hơn là tuy anh cũng có chút khuyết điểm nhưng nó không hề ảnh hưởng tới sự yêu thích mà em dành cho anh, thậm chí khuyết điểm của anh ở trong mắt em cũng sẽ trở nên rất đáng yêu.”

Nhạc Hàm đỏ mặt, cố lấy dũng khí ngước nhìn người đàn ông này, nhỏ giọng nói: “Trước kia em quả thật rất dễ động lòng nhưng từ khoảnh khắc bắt đầu ở bên anh, anh chính là người đặc biệt duy nhất của em, em chỉ để ý một mình anh mà thôi.”

Kỳ Tuân nghe mà sửng sờ.

Một lát sau, trái cổ anh lăn tăn.

Anh khẽ thì thầm: “Oa Oa, thật không ngờ em biết tâm tình như vậy.”

Đã nói tới mức này, Nhạc Hàm cũng cảm thấy thực ngượng, yên lặng rũ mi mắt, ngay cả vành tai cũng đỏ au.

Kỳ Tuân nhịn không được, âm thanh trở nên có chút khàn khàn.

“Oa Oa, anh nói thực, trước đây anh và Đát Kỷ không quen biết, chuyện hắn làm thật sự rất kỳ lạ trong mắt anh.”

Nhạc Hàm: “…”

Nhạc Hàm rụt đầu.

“Thế nhưng… thật sự không được rồi.” Kỳ Tuân cúi đầu, nâng cằm Nhạc Hàm, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, ngay cả chính anh cũng không biết mình đang nói gì: “Không được rồi Oa Oa, sau khi biết em là hắn, anh cảm thấy những chuyện hắn từng làm thật đáng yêu, không phải lấy lòng em, anh thực sự cảm thấy như vậy, nhất định là anh thích em tới điên rồi….”

Ngôn ngữ biến mất ở giữa đôi môi hai người.

Nụ hôn này không giống với vừa nãy.

Nhạc Hàm ngẩng đầu, Kỳ Tuân cúi đầu, hơi thở giao hòa, môi răng quấn lấy nhau.

Hai người đều không có kinh nghiệm gì, nhưng giờ phút này lại hòa hợp đến như vậy.

Trái tim Nhạc Hàm bị được lấp đầy— chính là như vậy, yêu đương thật sự rất tốt đẹp, có người mình thích, cũng có người thích mình, thật sự rất hạnh phúc.

Cậu thích Chiến Ca, thật sự rất thích.

Nụ hôn của Kỳ Tuân làm đầu óc Nhạc Hàm choáng váng, linh hồn tựa hồ sắp bay ra khỏi thân thể.



Nháy mắt, Kỳ Tuân bế Nhạc Hàm lên, để cậu ngồi trên đùi mình.

Giờ phút này, cả hai đều không biết mình và đối phương muốn làm gì, tâm tư đều tan biến, chỉ có thể cảm nhận lẫn nhau, hôn nhau vừa vội lại vừa sâu.

Khoảnh khắc Nhạc Hàm ngồi lên đùi Kỳ Tuân, bên tai bọn họ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo.

“Xin người chơi đừng làm hành vi bất nhã trong game!”

“Xin người chơi đừng làm hành vi bất nhã trong game!”

“Xin người chơi đừng làm hành vi bất nhã trong game!”

Nhạc Hàm: “…”

Kỳ Tuân: “…”

Hai người tách ra, ánh mắt đều có chút sững sờ.

Game giả lập hiện giờ có thể kết nối sóng điện não của người chơi để mang tới cảm giác chân thật nhất. Nhưng vì ngại quy định quốc gia, có vài phản ứng không tiện biểu hiện trong trò chơi ảo.

Vì thế hai người ngoại trừ mặt ửng đỏ, thở hồng hộc thì không có biểu hiện gì khác.

Vốn tất cả đang rất bình thường, nhưng sau khi nhận ra hệ thống cảnh cáo là có ý gì, liền không bình thường!

Nhạc Hàm phản ứng kịp, lập tức kinh hãi lại xấu hổ, kinh hoảng nghĩ, là Chiến Ca? Hay là chính cậu? Ai? Ai là người bị cảnh báo? ! Cảm thấy xấu hổ quá! ! !

Kỳ Tuân cũng có chút chột dạ, thấy Nhạc Hàm luống cuống tay chân lộ ra dáng vẻ thẹn thùng muốn chết, anh ho nhẹ một tiếng, trấn an nói: “Không sao, không sao, là anh là anh.”

Nhạc Hàm lại càng đỏ mặt hơn, đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.

Cậu meo meo liếc nhìn Chiến Ca, rõ ràng là lên án nhưng âm thanh lại mềm tới mức làm người ta nhịn không được muốn bóp một cái: “Anh… anh kiềm chế một chút đi!”

Kỳ Tuân bị âm thanh này thả thính tới hít một hơi.

Ngay sau đó, hai người liền nghe thấy cảnh báo thăng cấp của hệ thống.

“Xin người chơi tự trọng, bằng không hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế logout!”

“Xin người chơi tự trọng, bằng không hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế logout!”

“Xin người chơi tự trọng, bằng không hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế logout!”

Nhạc Hàm: “…”

Kỳ Tuân: “…”

Kỳ Tuân vuốt mặt, nói với Nhạc Hàm: “Anh ra ngoài an tĩnh một chút.”

Nhạc Hàm quả thực xấu hổ tới cực điểm: “Anh đi đi.”

Mặc dù không cam lòng xa nhau nhưng thời gian kỳ thực cũng khá muộn, hai người nói tạm biệt xong cũng logout.

Kỳ Tuân tới WC tắm rửa một phen, phải dựa vào tự giải quyết để bình ổn lại.

Lúc lau tóc đứng trước gương, anh quan sát gương mặt của chính mình.

Rõ ràng là bản điêu khắc tuyệt mỹ của ông trời.

Với gương mặt này, tuyệt đối không có khả năng không thể theo đuổi ngoài hiện thực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play