Quần chúng vây xem náo động!

Một màn này có phải giống phim thần tượng quá rồi không! !

Con ngươi Thang thái tử co rút— tú cầu không chụp được cũng thôi đi, người trong lòng mình nửa đường bị người ta cướp mất làm mắt cậu ta trừng sắp toét ra tới nơi!

Đáp xuống đất, cậu ta thở phì phò hổn hển như trâu, điểm mủi chân một cái bay tới chỗ hai người cách đó không xa, muốn xem xem tên cẩu nam nhân đang đưa lưng về phía mình là thần thánh phương nào.

Cũng vào lúc này, trong nhóm quần chúng vây xem có người sợ hãi hô: “Mộc Dĩ Thành Chu!”

Thang thái tử kinh ngạc, người đàn ông đưa lưng về phía cậu ta cũng quay đầu lại, gương mặt lộ rõ âm trầm nhưng lại không hề suy giảm độ tuấn mỹ, không thể nghi ngờ chính là Mộc Dĩ Thành Chu.

Xung quanh xì xì xào xào phát ra tiếng ăn dưa, mọi người châu đầu ghé tau, ánh mắt đầy hoài nghi.

Sao Mộc Dĩ Thành Chu lại ở đây?

Không phải ổng đang tiến hành đại điển đăng cơ à? Sao lại chạy tới đây giành người với Thang thái tử?

Rất nhanh đã có người nghĩ tới bài post chuyện tình tay ba của Thang thái tử, Đát Kỷ cùng Mộc Dĩ Thành Chu trên diễn đàn đoạn thời gian trước, khi đó phần lớn mọi người đều không tin, chỉ cho là đang nghe chuyện cười, nhưng hiện giờ xem ra chuyện này khá vi diệu!

Thang thái tử bùng nổ: “Mộc Dĩ Thành Chu, ông muốn làm gì đây hả? Không phải ông chính mồm nói mình không có hứng thú với Đát Kỷ à? !”

Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Tôi nói khi nào?”

Thang thái tử: “…” Cậu ta bị cái người không biết xấu hổ này làm sợ hãi!

Lúc đang nói chuyện, quả tú cầu bị thanh kiếm của Kỳ Tuân xỏ xuyên qua như kẹo hồ lô bay về trong tay Kỳ Tuân, Kỳ Tuân rút tú cầu vung kiếm, kiếm khí trực tiếp hất văng Thang thái tử ra xa hơn mười mét.

Thang thái tử lộn mấy vòng mới có thể dừng lại, người đầy bụi đất, hận tới nghiến răng ngóc đầu quát: “Bây giờ ông có muốn đổi ý cũng không kịp đâu, khi đó Đát Kỷ cũng chính tai nghe thấy lời ông, Đát Kỷ, cậu nói chuyện đi!”

Mà Đát Kỷ— cũng chính là Nhạc Hàm, lúc này vẫn còn bị Kỳ Tuân ôm chặt trong lòng, không thể động đậy.

Nói đúng hơn thì cậu đã sợ tới ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cử động, cứ vậy bán dựa vào lòng đối phương, trợn mắt há hốc nhìn.

Kỳ Tuân nhìn lại, đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Nhạc Hàm thì hơi híp mắt.

“Đát Kỷ!” Thang thái tử nôn nóng gọi lại thần trí của Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm giật mình lấy lại tinh thần, vừa định giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực người đàn ông này thì đối phương lại dùng lực siết một cái, Nhạc Hàm ui một tiếng, cả gương mặt đập vào ngực đối phương, mũi đụng vào lồng ngực cứng ngắc, nước mắt cũng sắp ứa ra.

“Ô ô ô—-” Nhạc Hàm đẩy đẩy, đối phương lại càng ôm chặt hơn, vì vậy Nhạc Hàm không nói được câu nào.

Hành động này quá đáng xấu hổ, Thang thái tử tức tới sắp phun máu, một lần nữa bay tới giương nanh múa vuốt: “Ông không biết xấu hổ!”

Kỳ Tuân lập tức đưa tay túm lấy bả vai Thang thái tử hất ngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thông báo cho cậu biết, Đát Kỷ là của tôi, cậu đừng có mà mơ.”

Những lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem lại náo động.

Nghe xem nghe xem, đây là lời Mộc Thần nói ra sao? !

Đây thật sự là bản tôn Mộc Dĩ Thành Chu sao? !

Này rõ ràng là tổng tài bá đạo từ đâu nhảy ra đi!

Mộc Dĩ Thành Chu lại thật sự thích Đát Kỷ? ! ! !

Nhạc Hàm nghe vậy thì lại càng dùng sức đẩy đối phương—- từ khi nào cậu đã biến thành người của Mộc Dĩ Thành Chu rồi?

Khoan đã! Tú cầu của cậu hiện giờ đang ở trong tay Mộc Dĩ Thành Chu, cậu cùng Mộc Dĩ Thành Chu ở trong hệ thống trò chơi đã tiến vào trạng thái hôn nhân!

Chết thật, cậu đã ‘quá trớn’ thật rồi sao! ! !

Thang thái tử bị Kỳ Tuân đè dưới đất không ngóc đầu dậy nổi, tức giận nói: “Ông nói cái bép gì vậy, có bản lĩnh thì buông Đát Kỷ ra, hỏi xem cậu ấy có đồng ý đi cùng với ông hay không?”

Vào lúc này, nhìn thấy Kỳ Tuân xuất hiện Tần Ngọc Viện liền lao ra khỏi quán trọ, cố gắng chen vào trong đám người, vừa đau lòng lại khiếp sợ nhìn người bị Kỳ Tuân ôm chặt trong lòng, lảo đảo muốn ngã: “Kỳ… Mộc Thần, anh, anh, Đát Kỷ là nam mà!”

Khuê mật Tiểu Đào ở trong game của Tần Ngọc Viện cũng tức giận nói: “Nhất định là Manh Bất Manh làm hư Mộc Thần rồi!”

Chu Diêu mới vừa dẫn nhóm quốc chủ chạy tới vây xem: …nồi từ trên trời giáng xuống mà!

Chờ đám người lục tục tới đông đủ, quần chúng vây xem lại càng kích động hơn.

Đát Kỷ, Mộc Dĩ Thành Chu, Thang thái tử, Tần công chúa, còn cả Manh Bất Manh cùng quốc chủ các nước, thế trận này quá trâu bò, hiện giờ chính là màn bát quái hot nhất trong lịch sử, có thể xếp vào hàng top năm nay!



Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ba người bên trong vòng vây, không quản hưng phấn, đau lòng, khiếp sợ, tò mò, đều muốn xem xong màn kịch này.

Mà Kỳ Tuân cũng không có ý định che che giấu giấu.

Thành thật mà nói, hiện giờ anh đã bắt đầu hối hận vì ban đầu mình đã nghĩ ngợi quá nhiều, nếu sớm nói thân phận nick chính thì đã không nháo loạn như vậy rồi.

Phạm vi năm trăm mét xung quanh Tú Cầu lâu không thể dịch chuyển, vì vậy lúc tới biên giới Tú Cầu lâu, Kỳ Tuân chỉ có thể dựa vào khinh công để di chuyển, nếu anh không tới kịp thì lúc này có lẽ Thang thái tử đã cướp được tú cầu rồi, nghĩ tới đây Kỳ Tuân lại muốn phát điên!

Ngày hôm nay, anh phải giải quyết toàn bộ tai họa ngầm ở trước mặt mọi người!

Nhạc Hàm đã sắp chết ngộp tới nơi rồi, từ đấm ngực người đàn ông này chuyển sang nhéo bắp tay.

Đối phương rốt cuộc cũng chịu buông lỏng.

“Phù—” Nhạc Hàm thở hắt một hơi, cảm thấy giống như đã qua mấy đời.

Thang thái tử chăm chú nhìn Nhạc Hàm, ôm hi vọng nói: “Đát Kỷ, cậu mau từ chối đi, cậu không hiểu gì cả đúng không?”

Nhạc Hàm gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy—-“

Kỳ Tuân cười lạnh một tiếng, cúi đầu làm bộ như muốn hôn.

Thang thái tử hét lên: “A—-“

Nhạc Hàm kinh hãi tát một phát, không chút nghĩ ngợi mắng: “Tôi có chồng rồi!”

Kỳ Tuân nhìn chằm chằm người trước mặt, hung ác cắn vào lòng bàn tay đối phương, sâu xa nói: “Em còn biết mình có chồng rồi à?”

Nhạc Hàm sửng sốt.

Âm thanh của Kỳ Tuân đầy lên án: “Cả ngày không chịu lên mạng, đảo mắt đã chuyển sang nick phụ chạy đi ném tú cầu, em lợi hại thật đấy Oa Oa.”

Nhạc Hàm không kịp phản ứng, đầu óc của cậu đã bị nghẽn lại rồi.

Cậu chuyển những lời này của Mộc Dĩ Thành Chu vào trong óc, nhai qua nhai lại bốn năm lần nhưng tựa hồ vẫn không hiểu. Nhưng dần dần, cậu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, toàn thân cũng khẽ run.

“Anh, anh…”

Thang thái tử thấy tình huống như vậy liền nghĩ là không ổn, vội vàng la lên: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai người đánh đố cái gì vậy? Hai người lén lút có quan hệ à?”

Tần Ngọc Viện cũng gấp: “Mộc Thần, anh cùng Đát Kỷ—-“

“Đát Kỷ có nick chính, các người đều biết.” Kỳ Tuân đảo mắt, liếc nhìn đám người rồi bình tĩnh nói: “Nhưng không nói cho các người biết, tôi cũng có nick phụ.”

Thang thái tử: “…”

Tần Ngọc Viện: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

Chờ đã, này là kiểu câu gì vậy?

Dự cảm mơ hồ này là sao?

Sẽ không phải chứ?

Không phải chứ?

Trên đời này còn chuyện máu chó như vậy nữa sao?

Ở trong lòng Kỳ Tuân, Nhạc Hàm đã cúi đầu, gương mặt đỏ bừng tới sắp nhỏ ra máu.

Này là sao đây…. này tính là gì chứ… có cần trùng hợp vậy không! !

Kỳ Tuân nhàn nhạt nói ra đáp án mà tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi: “Thực tế, nick phụ của tôi và nick chính của Đát Kỷ đã sớm kết hôn rồi.”

Ầm— sấm sét giữa trời quang!

Tất cả mọi người choáng váng— làm sao có thể!

Nick phụ của Mộc Dĩ Thành Chu đã kết hôn với nick chính của Đát Kỷ? Hai người này vậy mà thần không biết quỷ không hay sớm đã lén thành thân rồi? !

Trong game này còn chuyện gì có thể làm người ta ngoác mồm kinh ngạc hơn nữa không chứ? Sẽ không!

Thang thái tử đột nhiên nghĩ tới hai người từng gặp ở Vạn Quốc Hội, một tia sáng lóe lên trong đầu.



Đúng lúc này, Kỳ Tuân cố ý bổ sung: “Hơn nữa hai nick đó của tôi và Đát Kỷ, các người cũng đã sớm thấy qua rồi.”

—-tức là hai người đó chính là Mộc Dĩ Thành Chu cùng Đát Kỷ! !

Thang thái tử ngạc nhiên. Mặc dù trước đó đã nghi ngờ cậu trai đáng yêu có nốt ruồi lệ ở Vạn Quốc hội chính là Đát Kỷ, nhưng cậu ta vẫn tin tưởng không quản là nick phụ Đát Kỷ hay nick chính thì đều độc thân, lúc này đột ngột biết chân tướng, phản ứng đầu tiên là không muốn tin tưởng, huống chi đối tượng mà Đát Kỷ kết hôn lại còn là Mộc Dĩ Thành Chu!

Cậu ta hồn bay phách lạc nói: “Không có khả năng, không có lý nào, vậy tại sao trước kia ông lại tỏ ra không quen biết Đát Kỷ chứ? Vừa nãy ở trên chiến trường hai người còn mắng chửi nhau, tôi nghe thấy mà!”

Kỳ Tuân: “…”

Nhạc Hàm: “…”

“Bởi vì trước đây bọn tôi không biết rõ về nick chính nick phụ của nhau, tôi đương nhiên không biết Đát Kỷ là vợ mình.” Kỳ Tuân bĩu môi.

Thang thái tử phản ứng rất nhanh, cậu ta không để ý tới chuyện Mộc Dĩ Thành Chu làm sao biết được thân phận thật của Đát Kỷ, chỉ hỏi: “Vậy không phải ông rất ghét Đát Kỷ à? Cho dù đó là nick phụ của vợ ông nhưng ông rõ ràng rất ghét Đát Kỷ!”

Người nào đó đã từng nghĩ rằng nếu Oa Oa là Đát Kỷ thì mình phải tốn một đoạn thời gian rất dài mới có thể tiếp thu nổi tính cách thật sự của người nào đó: “Không ghét, vợ của tôi làm gì tôi cũng thích hết.”

“…” Thang thái tử: “Đát Kỷ thích trang điểm thoa son đỏ chót?”

Kỳ Tuân nâng cằm Nhạc Hàm, tròng mắt chăm chú nhìn người nào đó đang thẹn tới nhắm chặt mắt lại: “Gương mặt nhỏ nhỏ cằm nhọn nhọn, đẹp, mắt rất to, môi cũng rất gợi cảm, chiều cao một mét tám, rất cao gầy.”

Đánh giá tổng quan một lần, Kỳ Tuân mỉm cười thẳng thắn nói: “Hoàn mỹ.”

Thang thái tử: “…”

Người vây xem: “…”

Này không phải thẩm mỹ có vấn đề, này là cả người đều có vấn đề?

Nhạc Hàm ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Cậu sắp không chịu nổi cảm giác xấu hổ này nữa rồi, muốn che mặt: “Sao anh, sao lại lại là Mộc Dĩ Thành Chu…”

Lúc này Kỳ Tuân cảm thấy thực buồn cười: “Vậy sao em lại là Đát Kỷ chứ?”

Nhạc Hàm có động não lớn cỡ nào cũng không tưởng tượng nổi Chiến Ca lại là Mộc Dĩ Thành Chu!

Cho nên trước đó hai người bọn họ đã làm gì vậy chứ?

“Chả trách khi nãy anh lại hỏi em có thích Mộc Dĩ Thành Chu hay không!” Nhạc Hàm hiểu ra, ánh mắt ướt át, tròng mắt tức giận trừng Kỳ Tuân.

Nói tới chuyện này, Kỳ Tuân cũng nghiến răng: “Em còn nói không thích?”

“Em đương nhiên không thích rồi! Anh cũng không thích em còn gì!” Nhạc Hàm nói cực kỳ hùng hồn, bởi vì Mộc Dĩ Thành Chu biểu lộ ghét bỏ cậu rất rõ rệt.

Kỳ Tuân nghẹn lời sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Anh sai rồi.”

Nhạc Hàm thở phì phò nhìn anh.

Kỳ Tuân vẫn nhớ cũng vì mình chọc Oa Oa nên Oa Oa mới tức giận đến mức không thèm để ý tới mình.

Cơn giận vì suýt chút nữa đã bị cướp mất vợ đã được cảm giác an tâm khi được ôm vợ trong lòng lúc này xoa dịu, Kỳ Tuân cầu xin khoan dung: “Anh sai thật rồi, Oa Oa, tha thứ cho anh được không? Đừng giận nữa. Mặc kệ em là Oa Oa hay là Đát Kỷ, mặc kệ trước kia em dễ dàng thích người khác thế nào, anh cũng thích em, sau này chỉ thích một mình anh thôi, được không?”

Nhạc Hàm bị lời thổ lộ dịu dàng của Kỳ Tuân làm cho cảm xúc phập phồng.

Hốc mắt chua xót.

Thật ra cậu vẫn có chút ủy khuất, nhưng nghĩ kỹ lại thì Chiến Ca vậy mà lại xuất hiện ở nơi này.

Vừa nãy khi ở trên Tú Cầu lâu, lia mắt nhìn xung quanh, trong lúc hoảng hốt trong đầu chỉ nghĩ tới người đàn ông này, nhưng Chiến Ca sao có thể ở đây chứ?

Nhưng Chiến Ca lại thật sự xuất hiện!

Nhạc Hàm cảm thấy thực kỳ diệu, cũng thực kích động.

Cậu níu vạt áo đối phương, trong lòng thực cảm động, hai mắt sáng long lanh định gật đầu thì một tờ giấy đột nhiên theo gió lượn lờ bay tới đáp lên mặt Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân sửng sốt, có chút mờ mịt lấy tờ giấy xuống, tập trung nhìn lại: “…”

Nhạc Hàm biết rõ trên giấy viết cái gì: “…”

Đột… đột nhiên lại muốn offline chạy trốn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play