Đứng ở ngoài cửa Kỳ Tuân nghe thấy trong nhà có âm thanh lạ, đang đoán xem là
ai, thuận tiện vừa mở cửa tiến vào hỏi một câu, không ngờ hai người
trong phòng một người thì cứng ngắc, người kia chỉ kém không viết câu ‘làm sao anh lại xuất hiện ngay lúc này’ trên mặt nữa thôi.
Bước chân Kỳ Tuân khựng lại, trong lòng lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Anh đánh giá người đàn ông lạ mặt trông khá bình thường ở bên cạnh Nhạc Hàm, lẳng lặng đi tới hỏi: “Oa Oa, bạn của em à?”
“À vâng, đúng rồi!” Nhạc Hàm suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi mình, không
biết mình đang khẩn trương cái gì, rõ ràng cậu không hề làm chuyện xấu
gì cả.
“Chào chào chào
anh!” Triệu Nhất Phi bật dậy, vì quá chột dạ nên chơi đại lễ khom người
chào hỏi, Kỳ Tuân được kính trọng mà có chút giật mình, cứ tưởng đâu
mình gặp phải đàn em.
Kỳ
Tuân lấy lại tinh thần, chờ Nhạc Hàm giới thiệu một chút, chỉ thấy Triệu Nhất Phi cứng ngắc cười ha hả: “Cái kia, tôi không quấy rầy hai người,
đi trước đây!”
Nhạc Hàm vội vàng gật mạnh đầu: “Ừ, đi đi!”
Dứt lời, Triệu Nhất Phi thậm chí còn không đi ra ngoài nhà đã trực tiếp
dùng công năng chuyển tiếp bản đồ mà biến mất ngay tại chỗ.
Kỳ Tuân: “….”
Có cần biểu lộ rõ ràng đến vậy không?
Anh soạt một tiếng quay qua nhìn Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm mở to đôi mắt, vẻ mặt đặc biệt vô tội.
Kỳ Tuân hơi híp mắt.
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.
Giây tiếp theo Kỳ Tuân khẽ giật giật chậm rãi đi tới, anh không dừng lại ở cạnh bàn mà trực tiếp đi vòng ra phía sau Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.
Kỳ Tuân đứng lại ở phía sau, đưa tay tới, giống như thờ ơ nói: “Nói tới thì, hình như tôi chưa từng gặp bạn bè của em.”
Nhạc Hàm cảm giác được đối phương vén tóc mình, đầu ngón tay chạm vào gáy
cổ, cậu theo bản năng rụt cổ: “Bình thường em cũng ít khi tìm bọn họ.”
Kỳ Tuân nhướng mày: “Nếu bình thường ít khi tìm họ thì sao lại trở thành bạn? Chẳng lẽ là bạn ngoài đời thực?”
Nhạc Hàm: “Oh… đúng rồi ạ….”
Động tác Kỳ Tuân khựng lại, ánh mắt trở nên có chút vi diệu.
Một lát sau, anh thu hồi tâm tư rồi kéo sợi dây cột cóc của Nhạc Hàm, mái
tóc đen liền xõa ra. Kỳ Tuân từ ống tay áo lấy ra một cây lược gỗ, động
tác nhẹ nhàng giúp Nhạc Hàm chải tóc.
Nhạc Hàm nhìn không thấy tình cảnh sau lưng nhưng cảm nhận được động tác của Kỳ Tuân, gương mặt lặng lẽ đỏ ửng lên, trái tim nảy lên thình thịch
thình thịch.
“Không phải anh nói đêm nay sẽ không onl à?” Nhạc Hàm ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi.
“Trở về sớm nên lên mạng xem một chút, không phải em cũng onl à?” Kỳ Tuân
trả lời, sau đó đột nhiên nói: “Vừa nãy đang cùng bạn nói chuyện gì mà ‘phá liêm sỉ’ thế?”
Nhạc Hàm: “…” Sao vẫn chưa quên giùm đi?
Tròng mắt cậu đảo loạn, trong một thoáng có chút khẩn trương, ngón tay nắm chặt vải quần trên đầu gối.
Kỳ Tuân nhìn thấy hành động lén lút của Nhạc Hàm, anh cố ý thả chậm động
tác chải tóc, thỉnh thoảng đụng vào làn da của nam sinh trước mặt, thậm
chí hơi khom người xuống áp sát miệng bên tai đối phương, để môi mình
như có như không áp sát tai Nhạc Hàm, thấp giọng nói: “Ngoan, nói cho
tôi nghe nào.”
Âm thanh
trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp từ sau tai ập tới, Nhạc Hàm cảm thấy
sống lưng tê dại, có ảo giác ngay cả đầu lưỡi cũng không có cách nào
khống chế, hé miệng mềm nhũn nói: “Cậu ta, cậu ta muốn em trèo….”
Hai chữ ‘trèo tường’ suýt chút nữa đã nói ra khỏi miệng, Nhạc Hàm kinh hãi, vội vàng cái khó ló
cái khôn sửa lời: “Cậu ta thầm mến em nên muốn em tái giá!”
Kỳ Tuân: “!”
Nhạc Hàm: “!”
Trong lúc gấp gáp hình như không hề nhanh trí mà chỉ có tăng thêm phần ngu mà thôi!
Kỳ Tuân siết chặt tay, mấy lọn tóc của Nhạc Hàm cũng bị anh túm trong tay, giọng nói đặc biệt âm trầm: “Tái giá?”
Nhạc Hàm giật mình, muốn nói mình đã nói sai nhưng nghĩ lại thì—- nếu vậy
thì cậu phải giải thích thế nào đây? Nếu muốn giấu chuyện nick phụ thì
chỉ có thể nói dối cho qua chuyện!
Sau khi suy nghĩ xong, Nhạc Hàm thực bình tĩnh gật đầu: “Dạ!”
Sau này chỉ cần bảo Triệu Nhất Phi thấy Chiến Ca thì cứ đi đường vòng là được.
Thầm nghĩ xong bụng xong thì Nhạc Hàm thấy người phía sau buông tóc mình rồi đi nhanh tới cửa, lạnh lùng ra lệnh với con ếch mà mình mang tới: “Nhớ
kỹ cái tên vừa tới khi nãy chưa? Sau này thấy tên đó tới một lần thì cắn một lần!”
Nhạc Hàm: “Khoan khoan khoan đã!”
Vẻ mặt Kỳ Tuân lại càng lạnh hơn, gần như có sương lạnh tỏa ra: “Không chỉ cắn, còn phải phun độc, phun tới mức éo dám quay lại lần hai!”
Nhạc Hàm: “…”
Cậu rối loạn bật dậy chạy ào tới cửa, từ phía sau ôm lấy Kỳ Tuân, mềm nhẹ nói: “Em chỉ thích anh thôi!”
Lời biểu lộ này làm Kỳ Tuân thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn tỏ ra tức
giận nói: “Cậu ta thầm mến em mà em vẫn còn làm bạn với cậu ta? Em không sợ cậu ta nghĩ rằng mình vẫn còn hi vọng à?”
Nhạc Hàm suy nghĩ xem mình nên làm sao để lời nói dối này trở nên hoàn mỹ, cậu cười khan nói: “Em, em cũng không có cách nào…”
“Nghĩa là cậu ta mặt dày theo đuổi em không chịu thôi?” Kỳ Tuân tự động diễn
giải lời nói của Nhạc Hàm, mặt không biến sắc nói: “Tôi biết rồi, vậy
lần sau nhìn thấy cậu ta một lần tôi sẽ đánh một lần, dùng nick chính.”
Nhạc Hàm: “…” Cảm giác mình còn nói thêm gì nữa thì Triệu Nhất Phi sẽ không sống sót nổi trong game này mất.
Kỳ Tuân càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.
Oa này vậy mà lại có bạn bè đời thực ở trong game.
Đương nhiên chuyện này thật ra cũng rất bình thường, bạn bè cùng chơi một
game là chuyện bình thường, chỉ là người kia lại thầm mến Oa này? !
Trong game thì anh còn có thể giúp Oa này cắt đứt quấy rối, nhưng hiện thực thì sao?
Kỳ Tuân bực bội, không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới trận nháo loạn trong rạp hát khi nãy.
Lẽ nào, nam sinh đáng yêu luôn có người quấy rầy?
Kỳ Tuân có chút nóng nảy.
Nghĩ tới lời Thang thái tử đã nói với Tần Ngọc Viện khi gặp mặt ở Vạn Quốc
Hội, anh hé miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Hàm cắt lời.
Nhạc Hàm thấy chân mày đối phương vẫn luôn nhíu chặt thì vội vàng đổi chủ
đề: “Đã muộn lắm rồi, anh ngủ chưa? Hay là chơi thêm xíu nữa? Nói ra thì đêm nay hình như game có mở hoạt động phu thê á, nói là có thể giúp gia tăng điểm động tâm, chúng ta chơi thử một chút không?”
Vì thế lời nói của Kỳ Tuân bị nghẹn trở lại.
Cẩn thận nghĩ lại, anh cảm thấy hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để nói về
chuyện này, vì vậy liền đè ép ý tưởng đó xuống, chỉ là anh chưa muốn đi
ngủ, nghe vậy liền nói: “Ừm, đi thôi.”
Hai người đợi một hồi, tới mười hai giờ thì một kí hiệu nhỏ xa lạ xuất hiện trên bảng điều khiển.
Hoạt động sự kiện mới này có tên là Ôn Nhu Hương, cái tên nghe thôi đã thấy mờ ám rồi.
Hai người cũng không nghĩ nhiều, cùng nhau nhấn tiến vào hoạt động, hình
ảnh thay đổi, bọn họ đứng trước một tòa lầu cổ kính, trước mặt hai người xuất hiện khung đối thoại bán trong suốt, hệ thống đang giải thích quy
tắc của hoạt động này.
Hoạt động thuộc tính vượt ải, cặp vợ chồng khi tiến vào tòa lầu Ôn Nhu Hương này sẽ gặp phải vài trắc trở, sau khi qua ải thì trò chơi sẽ thưởng một trăm điểm động tâm cho hai vợ chồng, đồng thời còn thưởng thêm một chút gì đó có liên quan tới nghề nghiệp của người chơi.
Ví dụ là binh sĩ thì có thể nhận được phần thưởng vũ khí như đao, thương này nọ, nếu là nông dân thì có thể là hạt giống hiếm.
Đương nhiên, Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân tham gia hoạt động không phải vì phần
thưởng này, vì thế cả hai người chỉ xem lướt qua khung đối thoại mà
thôi, ôm tâm tình khá thoải mái đẩy cửa tiến vào trong lầu các.
Lúc vào trong, Kỳ Tuân còn nói: “Nếu tên của nó là Ôn Nhu Hương thì trở
ngại không phải đánh đánh giết giết gì đâu. Nếu hệ thống yêu cầu chúng
ta….”
Kỳ Tuân thấy Nhạc Hàm hiểu lệch ý mình, liền nổi lên ý đồ muốn trêu đùa đối phương, cười khẽ nói: “Em có ngượng không?”
Nhạc Hàm đỏ mặt: “Thiết kế game sẽ không mất liêm sỉ vậy đâu….”
Kỳ Tuân bị dáng vẻ của Nhạc Hàm chọc cho ngứa ngáy trong lòng, tưởng tượng một chút trong đầu rồi đưa tay nâng cằm Nhạc Hàm, âm thanh có chút khàn khàn: “Ai biết—–“
Âm
thanh đột nhiên biến mất, cái người đang đùa giỡn cậu cũng biến mất,
Nhạc Hàm sửng sốt, trong tầm mắt cậu xuất hiện thời gian đếm ngược, là
ba mươi phút.
Nhạc Hàm
còn chưa lấy lại tinh thần thì cảm nhận được một góc trong phạm vi tầm
nhìn có dị dạng, quay đầu nhìn qua thì bị dọa hoảng, bởi vì phía đó đột
nhiên xuất hiện một người.
Là một người đàn ông tuấn mỹ mặc trường sam màu xanh nhạt đang tựa người
trên cầu thang, tà mị cuồng nhiệt mỉm cười nhìn cậu: “Oa Oa…”
Nhạc Hàm choáng váng: “Sao, sao anh lại ở đây?”
Người này từng có một thời gian làm vương gia Triệu quốc, Đoan vương, cũng là một người mà Nhạc Hàm từng thầm mến ở trong game!
Đoan vương mỉm cười không nói, chỉ đi tới kéo tay cậu.
“Chờ đã!” Nhạc Hàm bị dáng vẻ quyết đoán cùng nụ cười OOC của đối phương làm bối rối, còn chưa kịp rụt tay lại thì ở phía sau đột nhiên có người ôm
lấy cậu.
Người nọ phà hơi thở ấm áp vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Oa Oa đáng yêu, có nhớ tôi không?”
Da đầu Nhạc Hàm tê rần, vừa nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy không
đúng, hình như cũng là một người nào đó từng làm cậu động tâm!
Ngay sau đó, trong tòa lầu cao cỡ năm tầng lầu này, trong đại sảnh, trên cầu thang, trên lan can mỗi tầng lại có một soái ca xuất hiện, trầm thấp
hoặc ôn nhu gọi cậu.
“Oa Oa…”
“Oa Oa bảo bối….”
“Tiểu Oa honey….”
“Oa à….”
Một đôi tay nâng mặt cậu, sờ cằm cậu, kéo cậu, ôm eo cậu.
Mắt Nhạc Hàm hóa thành hình nhang muỗi, hôn mê.
Tình, tình huống gì đây?
Cậu cảm thấy hình như mình vừa lập Flag*…..hoạt động này thật sự quá vô
liêm sỉ, chỉ là phương hướng vô liêm sỉ có chút không đúng lắm…. [dấu hiệu sắp bị vả mặt]
[*]
[Tác giả] Kỳ Tuân: Chắc nhiệm vụ hoạt động này là muốn chúng ta làm một vài chuyện hơi xấu hổ!
Hệ thống game: Đúng là chuyện xấu hổ, chỉ là không phải với bạn nha, hì hì.
Kỳ Tuân: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT