Nhìn thấy người nhà Bạch gia khó xử, Quách Thừa Tuyên thực tình cũng chẳng biết phải làm gì cho đúng. Những chuyện lần trước hắn không can dự quá sâu, chủ yếu cũng là vì Diệp Liên Tuyết không cần đến hắn phải nhúng tay vào.

Nhưng những chuyện về sau này hắn cũng đã từng đưa ra cảnh cáo với Bạch Ly rằng hãy ngoan ngoãn sống an phận đừng so đo với Diệp Liên Tuyết. Nếu như cô ta chịu nghe lời thì chuyện cũng đâu đến nông nỗi như thế này.

Dù sao thì Bạch Ly trở nên cực đoan như thế này một phần lý do cũng là vì hắn. Nhưng dù sao thì hắn chưa bao giờ khuyến khích hay muốn cô ta trở nên như thế kia, lần này người đứng ra giàn xếp mọi chuyện không phải là hắn, e rằng hắn cũng không có thẩm quyền gì mà can dự vào để nói giúp cô ta.

“Chuyện này… e rằng là một chuyện không dễ dàng gì. So với những chuyện mà thiên kim nhà anh đã làm ra với cháu dâu của tôi thì nhân từ hay không ở đây là quyết định của nó. Anh thấy đó… nó cũng đã đi ra ngoài từ lâu rồi, có lẽ là không muốn nghe mấy lời này đâu.”

Bạch lão gia quyết không từ bỏ. Đến nước này rồi công ty còn chưa chắc giữ được thì cần gì đến mặt mũi nữa. Thế là ông dốc hết tự tôn ra, không nói lời nào liền quỳ xuống đất.

Tất cả mọi người ở đấy đều sững sờ. Ngay cả Bạch Ly cũng không thể nào ngờ đến được bố mình ấy vậy mà lại làm đến mức này.

“B… bố…”

Bỏ ngoài tai sự bất ngờ của Bạch Ly, Bạch lão gia cắn răng nhìn đến chỗ Quách Thừa Tuyên cùng với Quách lão gia tử. Đối với một người đàn ông, việc quỳ gối xuống chính là đã và đang tự đem lòng tự trọng của mình đánh đổ, huống gì Bạch lão gia dù sao cũng là một bậc anh tài trên thương trường, việc quỳ gối này thực sự khiến cho người khác không dễ chịu được.

“Chú Bạch… Chú cứ đứng dậy trước đã.” - Quách Thừa Tuyên vội đỡ tay ông ấy nhưng Bạch lão gia quyết quỳ gối, không đứng dậy.

“Tôi xin thay mặt đứa con gái ngu ngốc của mình quỳ ở đây xin tạ lỗi vì tất cả những chuyện đã xảy ra. Chỉ cầu xin Quách tổng có thể rủ lòng thương xót, coi như nể mặt ngần ấy năm trời vẫn gọi tôi là chú mà đừng để cho chuyện này đi quá xa. Bạch Huyễn tôi cho dù có làm gì cũng được, thực sự mong gia đình rộng lượng.”

Để người khác phải quỳ xuống cầu xin như thế này dù sao cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam. Quách lão gia tử khó xử, Quách Thừa Tuyên cũng chẳng biết dùng cách gì để hoà hoãn. Đây chính là kiểu ép buộc phải giúp, hắn cũng không biết làm gì hơn.

“Ha! Đúng là quýt làm cam chịu. Cô có nhìn thấy bố mình đang phải bỏ đi hết cả tự tôn để ở đây quỳ gối cầu xin người khác hay không hử? Mà cho dù Diệp Liên Tuyết có rủ lòng từ bi thương xót cho cô mà bỏ qua chuyện này thì cô nên nhớ rằng Quách Tuệ Lâm tôi cũng không đời nào bỏ qua cho cô đâu.”

Bờ vai của Bạch Ly thoáng run lên vì sợ hãi. Cô ta phải ngồi đây chịu đựng sự mất mặt, chịu cả những lời miệt thị mà chẳng thể nào hé răng phản bát lại được lấy một lời. Cô ta ngu ngốc, cái này cô ta thừa nhận, nhưng nghĩ đến người đàn ông mà cô ta đánh đổi để có được bây giờ đang làm gì?

Cô ta làm mọi thứ chỉ vì Quách Thừa Tuyên, cố gắng đến mức này cũng chỉ vì được sánh vai với hắn. Nhưng bây giờ đổi lại chỉ nhận được ánh mắt đầy thờ ơ từ hắn. Thanh mai trúc mã? Bạch Ly chợt nhận ra rằng đây là khái niệm do mỗi một mình cô tự huyễn hoặc nó ra mà thôi, với Quách Thừa Tuyên, dám chắc chưa bao giờ hắn nghĩ đến chuyện này.

“Chuyện này cháu không dám hứa trước có thể giúp chú nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức. Đúng là cháu đang vì tình cảm tốt đẹp từ xưa đến nay giữa hai nhà chúng ta. Cháu cũng đã từng nhắc nhở Bạch Ly nên biết an phận nhưng cô ấy cũng đã bỏ ngoài tai những lời này. Chỉ một lần này thôi, nếu còn có lần sau, cháu không dám chắc mình có thể giúp.”

Quách Thừa Tuyên lên tiếng thoả hiệp, hắn làm điều này cũng như là để phá bỏ cục diện có chút khó xử đang diễn ra này. Hắn không phải kiểu người hay vì tình cảm mà giúp đỡ, nhưng cũng không thể để cho một bậc trưởng bối cứ quỳ trước mặt mình mãi được.

“Ha…! Cháu nhân từ quá đấy Thừa Tuyên. Cô còn tưởng cháu sẽ không tha cho bất kì ai dám động đến hôn thê của mình kia chứ. Cô nói cho cháu nghe này, ngày hôm nay cháu nhân từ với cái loại người này một lần, có khi ngày mai ả ta lại đâm cháu một nhát đấy!”

Lời của Quách Tuệ Lâm cực kì chói tai nhưng Bạch lão gia vẫn cắn răng chịu đựng. Hiện tại ông ở vai vế dưới, tuyệt đối không được nổi nóng. Hơn nữa ông cũng chẳng biết phải dựa vào đâu để nổi nóng nữa. Đứa con gái của ông, thật sự là hết thuốc chữa.

“Cô út! Chuyện này không phải cứ căng thẳng lên là cách giải quyết tốt. Dù sao thì cũng không nên triệt đường sống của bất kì ai. Cháu không nhân từ đâu, chỉ là cháu sẽ tìm cách nói giúp mà thôi. Còn lại chuyện đến đâu thì là do quan toà quyết định. Cháu chỉ là một thương nhân, cháu không đại diện cho công lý, cũng không có năng lực thay đổi bất cứ điều gì.”

Bạch lão gia thôi quỳ, ông ta đối với sự giúp đỡ này của Quách Thừa Tuyên đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Chỉ cần hắn chịu nói giúp, ông tin chắc rằng Diệp Liên Tuyết cũng sẽ không đến nỗi cứ cứng rắn mãi như vậy được.

Bạch Ly bấu tay vào gấu váy, cô ta chịu đựng suốt từ nãy đến giờ đến độ mặt đỏ tưởng chừng có thể vắt được ra máu rồi. Nhượng bộ? Nếu sẽ nhượng bộ thì Diệp Liên Tuyết cũng đâu có cần vừa thấy cô ta đã khinh thường bỏ đi. Ha! Cô ta thực sự chẳng cần đến cái sự nhượng bộ đầy bố thí đó của Diệp Liên Tuyết.

“Nếu đã muốn dồn tôi đến đường cùng thì ai có nói gì cô ta cũng sẽ không bao giờ nghe đâu.” - Bạch Ly đến bây giờ mới lên tiếng, giọng nói khô khốc, tuyệt vọng đến vô cùng cực. “Tôi làm ra mấy chuyện này là vì cái gì chứ? Năm lần bảy lượt cô ta đều thắng tôi, chẳng phải là do có người hậu thuẫn sao? Cô ta chẳng xứng đáng một chút nào, đó mới là lý do tôi tìm mọi cách hạ bệ cô ta. Các người thì biết gì chứ?”

Bạch lão gia tròn trố mắt nhìn đứa con gái của mình đang phát điên lên. Ông ta vì dọn dẹp tàn tích của Bạch Ly mà đến mặt mũi cũng không cần, bây giờ cô ta muốn ở chỗ này làm khùng làm điên nữa hay sao?

Rốt cuộc suốt ngần ấy năm dưỡng dục của ông đã tạo ra một thứ suy nghĩ lệch lạc như thế nào vậy chứ?

“Bạch Ly! Im miệng!” - Bạch lão gia quát lớn.

Nhưng Bạch Ly hoàn toàn bỏ ngoài tai, cô ta điên rồi, bị toàn bộ những người ở đây bức đến điên: “Con không im! Còn gì để mất đâu kia chứ? Bố tin là bọn họ sẽ nói được Diệp Liên Tuyết à? Đứa con gái lắm mưu nhiều kế, thâm sâu khó lường đó làm gì có ai nói được? Bây giờ con nói cô ta là người đã hạ độc rồi đổ cho con thì mấy ai tin? Chết cũng chết! Con chả sợ gì nữa.”

“CHÁT!!!”

“Mày mau câm miệng lại đi!”

Bạch lão gia không nhịn được, đứng trước mặt mọi người ở đây tát Bạch Ly một bạt tai rõ đau. Cô ta ôm mặt, mái tóc dài loà xoà bị tát đến rối tung. Đây là lần đầu tiên trong đời bố của cô ta dám xuống tay với chính cô ta. Vì cái gì đây? Bạch Ly không biết là vì cô ta hay vì cái công ty chết giẫm của gia đình cô ta nữa.

Toàn bộ những chuyện tệ nhất có khi cũng chỉ đến đây là cùng, cái gì cũng mất, Bạch Ly cười lớn. Cô ta giờ phút này chỉ muốn đồng quy vu tận với Diệp Liên Tuyết mà thôi, thực sự thì chẳng còn thiết tha gì nữa cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play