“E… em… gái…?”
Tất cả mọi người hiện diện ở đấy ngay vào thời điểm này cũng bị doạ đến mức chấn kinh rồi. Diệp Liên Tuyết - hôn thê của Quách Thừa Tuyên lại là em gái của đại thần y Kỷ Thương? Điều này thực sự là một điều bùng nổ nhất mà bọn họ từng được nghe. Hoá ra cái người mà bất kì ai nghe đến cũng đều cho rằng là không môn đăng hộ đối với Quách Thừa Tuyên lại có người anh trai hiển hách như thế này.
Hơn ai hết, Bạch Ly là người chấn kinh nhất. Rốt cuộc là Diệp Liên Tuyết đã vơ vét hết của trần thế biết bao nhiêu là may mắn để có được những cơ hội này vậy? Tại sao tất cả những người ưu tú đều luôn vây quanh cô? Vì cái lý do gì mà Diệp Liên Tuyết lại cư nhiên chiếm hết toàn bộ mọi hào quang đến như thế?
Trong khi đó Lưu Chỉ Nghi đã ngưỡng mộ bây giờ lại còn ngưỡng mộ hơn. Cô nhìn Diệp Liên Tuyết đứng cạnh Kỷ Thương, khí chất áp đảo, hoàn toàn không giống như trong lời đồn một chút nào.
Hoặc là nói theo cách đúng đắn hơn thì thực sự Diệp Liên Tuyết không phải là một đứa nhà quê giống như người ta thường nói.
Và cũng vì cái lẽ này, Diệp Liên Tuyết lại càng trở nên nổi bật hơn người khác, giỏi giang hơn, con đường y thuật của cô cũng rộng mở sáng ngời hơn. Mọi thứ là bởi vì cô là em gái của Kỷ Thương.
Đam Mỹ Cổ Đại“Anh đi theo xe cấp cứu đi, trên đấy không có bác sĩ, nếu có gì bất trắc thì còn xoay sở được. Em ở lại, buổi tiệc còn chưa xong.” - Diệp Liên Tuyết nói chuyện với Kỷ Thương bằng ngôn ngữ kí hiệu. Anh gật đầu rồi cùng leo lên xe cấp cứu.
“Thầy Kỷ, em cũng đi theo.” - Lưu Chỉ Nghi xung phong rồi cũng tự mình lên xe cấp cứu.
Mọi việc ở đây xem như cũng được xử lý ổn thoả cả, chỉ là Diệp Liên Tuyết cảm thấy chuyện chắc chắn hãy còn dài, đây chỉ mới vừa là mở đầu mà thôi.
Đám đông giải tán gần hết, một số người vẫn rì rầm bàn ra tán vào với chuyện xảy ra vừa rồi, đa số toàn là những lời không hay.
“Diệp Liên Tuyết! Chưa bước chân vào cửa nhà Quách gia đã cực kì ra dáng bà chủ nhà rồi ấy nhỉ? Chẳng qua loại người tâm cơ như cô đã sớm bị tôi lật tẩy bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó ra. Sao hả? Sắp tới đây cô sẽ làm gì? Giải thích như thế nào với người nhà Quách gia đây?”
Chuyện vốn sẽ chẳng có gì to tát nếu như Bạch Ly không lải nhải vo ve ở bên tai cô suốt như mấy thứ ruồi nhặng. Diệp Liên Tuyết không quan tâm lắm, cô cao ngạo rời đi. Không ngờ rằng chỉ vừa mới đi vài bước, bài ba người mặc đồ đen đã tiến đến chặn đường cô lại.
“Diệp tiểu thư, xin mời đi bên này.”
Những người này là ai? Diệp Liên Tuyết tự hỏi khi nhìn bọn họ chẳng có chút gì gọi là thân thiện. Nhưng cô vẫn đi theo bọn họ, thực chất chính là đang muốn thăm dò xem những người này rốt cuộc là có mục đích gì.
Không đi đâu quá xa, bọn họ đưa cô quay trở vào nhà, xem ra dưới mắt của Quách Thừa Tuyên, hơn nữa còn đang trong bữa tiệc, họ chắc chắn sẽ không thể nào làm việc gì xấu đâu.
Diệp Liên Tuyết bị bí mật đưa đến một gian phòng lớn, tất nhiên là Bạch Ly cũng bị cưỡng chế đi theo. Dường như người đứng sau chuyện này ắt là đang nhắm vào ồn ào vừa nãy. Hay là…
Vừa lờ mờ đoán ra được đối phương là ai thì đối phương đã chính thức xuất đầu lộ diện. Diệp Liên Tuyết nhìn người vụ nữ trung niên đang ngồi nhàn nhã ở trên ghế sofa chính giữa, xung quanh có hai người vệ sĩ mặc đồ đen y hệt. Mặc dù chưa từng trực tiếp chạm trán bao giờ nhưng Diệp Liên Tuyết đối với người phụ nữ này vẫn là có mấy phần dè chừng.
Quách Tuệ Lâm đánh mắt nhìn xuống Diệp Liên Tuyết, giống như đang nhìn một con thỏ nhỏ đang giương mắt lên đợi đòn. Bà ta vừa hay tin con gái của mình có chuyện, không nói hai lời liền muốn bắt Diệp Liên Tuyết đến đây, rốt cuộc là đang muốn xem xem đứa con gái này có cái gì để bố của bà - Quách lão gia tử lại yêu thương đến như thế.
Không ngờ cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, chẳng qua chỉ là thêm chút ngông cuồng tự đại, làm con dâu của Quách gia liệu có đáng sao?
“Nghe nói cô đánh con gái tôi? Hơn nữa lại còn ra tay cứu sống nó? Chà! Thật không biết nên hỏi tội cô hay cảm ơn cô nữa đây cô Diệp Liên Tuyết?”
Khí chất áp bức này của Quách Tuệ Lâm hẳn là có từ trong trứng đi, bất quá Diệp Liên Tuyết chẳng cảm thấy sợ hãi một chút nào. Đến cả Quách Thừa Tuyên cô còn không sợ, hà cớ gì phải sợ bà ấy?
“Không cần cảm ơn đâu. Trách thì nên trách vẫn đúng hơn. Tôi đánh con gái bà, điều này tôi thừa nhận.”
Diệp Liên Tuyết dùng giấy để giao tiếp. Quách Tuệ Lâm nhìn từng dòng chữ đanh thép trên giấy, không khỏi nổi trận lôi đình.
“Hỗn xược? Cô nghĩ rằng cô là ai trong cái nhà này mà dám đứng lên đánh người như thế? Chưa bước chân vào cái nhà này đã vội ra dáng bà chủ nhà vội như thế, không sợ tâm cơ chưa được thực hiện xong đã bị đuổi khỏi đây rồi à?”
Vệ sĩ nhìn thấy bà chủ đang nổi trận lôi đình liền vội tiến đến khuyên can: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi thưa bà, nếu làm lớn chuyện, để lão gia tử biết được thì sẽ không hay lắm đâu.”
Cuối cùng bà ta vẫn nhịn lại. Dạo gần đây không phải bà ta không biết rằng sức khoẻ của Quách lão gia tử đang ngày càng đi xuống, nếu để ông biết được nhiều chuyện không hay, chắc chắn ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông.
Nhưng sẽ không vì lý do này mà bà ta bỏ qua cho Diệp Liên Tuyết, nhất là khi cô dám ở dưới mí mắt của bà ta diễu võ dương oai, ra tay với con gái của bà. Lần này để rồi xem, nếu như không có Quách lão gia tử bênh vực thì Diệp Liên Tuyết sẽ làm cách nào để xoay sở?
“Cô! Diệp Liên Tuyết dám cậy thế ức hiếp người! Vừa rồi là chị Di Dung đứng ra bảo vệ cho cháu nên mới bị cô ta nhẫn tâm đánh mới thành ra nông nỗi như thế này. Tại sao chúng ta không nhân cơ hội này để nói với lão gia tử huỷ hôn cô ta với anh Thừa Tuyên đi ạ? Dù sao thì cháu biết người nhà Quách gia chẳng có ai ưa nổi cô ta.” - Bạch Ly lại lên tiếng thêm mắm dặm muối.
Diệp Liên Tuyết cười khẩy trong lòng. Muốn như thế nào cũng được, dù sao thì cô cũng chẳng sợ hãi gì đám người này. Kẻ tung người hứng nhịp nhàng như thế càng khiến cho cô cảm thấy buồn cười hơn.
“Tuyệt đối không được! Chuyện này nhất định không được nói cho lão gia tử biết! Nếu ai dám hé răng một lời cho ông, đừng trách Quách Tuệ Lâm ta hành xử vô tình.”
Tâm cơ của Bạch Ly, e rằng bà ta cũng đã sớm nhìn thấu. Nếu như để một con nhóc vắt mũi chưa sạch như cô ta nắm đầu, chắc chắn bà sẽ trở thành con tốt thí mạng để cho cô ta đứng đằng sau hưởng lợi. Suy cho cùng thì Quách Tuệ Lâm bà cũng không phải là cái đèn cạn dầu, càng không phải kiểu người dễ bị dắt mũi.
Một phần bà muốn giữ kín chuyện này không cho Quách lão gia tử biết cũng chính là vì muốn toàn quyền xử lý Diệp Liên Tuyết một cách vừa ý nhất và không nương tay. Quách Tuệ Lâm nhìn người con gái đứng trước mặt, ánh mắt cô đầy trào phúng nhìn bà, xem ra đã sớm nhìn thấu được dã tâm của bà.
Nhưng làm cách nào để cứu được mình? Cái này phải hỏi ông trời.