“Chuyện hủy hôn không phải là chuyện đùa, tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhưng nếu huỷ hôn không ai trong chúng ta có lợi.”
Diệp Liên Tuyết nghe muốn nhàm tai với mấy chuyện này từ Quách Thừa Tuyên rồi. Hắn là người làm ăn, ưu tiên chuyện lợi ích lên hàng đầu là lẽ thường tình, nhưng cô không phải người làm ăn, cũng không quan trọng lắm những chuyện râu ria khác.
Điều làm cho Diệp Liên Tuyết quan ngại nhất từ trước đến giờ chính là bà ngoại của cô, Quách lão gia tử và món nợ ân tình từ thuở xưa của hai người.
Cô đang cực kì ngoan ngoãn, không gây chuyện, sống an phận cuộc sống mà ai cũng cho là một bước lên mây, xa hoa gấm vóc. Nhưng điều đấy không có nghĩa là quyền riêng tư của cô sẽ bị tước đoạt. Cô đang rất tôn trọng, chẳng muốn quan tâm đến đời tư của ai cả, thế nên chuyện của cô, thật hy vọng người khác cũng sẽ như thế.
“Năm lần bảy lượt anh xen vào chuyện của tôi, và rồi anh bắt tôi giữ thể diện cho anh? Quách Thừa Tuyên, anh có chấp nhận thoả thuận làm ăn nếu như nhận được món hời không cân bằng đấy không?”
Diệp Liên Tuyết bấm từng chữ trong tin nhắn, vẫn thái độ cực kì lạnh lùng lãnh đạm như tối qua, việc cô kiên quyết muốn huỷ hôn cũng là chuyện cô bắt buộc Quách Thừa Tuyên cho dù có tổn thất đến đâu cũng phải đáp ứng được.
“Chuyện tối qua là tôi có lỗi khi đang không lại gay gắt với cô. Thế nhưng có qua cũng phải có lại, cô nên minh bạch những mối quan hệ của mình hơn. Chuyện riêng tư của cô kể từ khi trở thành hôn thê của tôi, thiếu phu nhân tương lai của Quách gia thì đã không còn riêng tư tuyệt đối nữa rồi.”
Diệp Liên Tuyết vẫn giữ thái độ cực kì bình đạm, cô thậm chí còn chẳng nhìn lấy hắn nửa giây “Tại sao tôi phải làm như thế? Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của anh và gia tộc anh là được, mắc gì phải đào sâu chuyện riêng tư của tôi?”
Có vẻ như giữa hai người không tìm được một tiếng nói chung nào thì sẽ càng đẩy mâu thuẫn lên đỉnh điểm. Diệp Liên Tuyết nhất quyết không nhượng bộ, Quách Thừa Tuyên lại càng không nhún nhường. Giữa hai người, mục tiêu cách xa quá lớn, một người vì lợi ích gia tộc, một người vì lý tưởng tự do riêng, căn bản sẽ chẳng bao giờ dung hợp được.
“Diệp Liên Tuyết, kết hôn với tôi không phải như kết hôn cùng người khác. Việc liên hôn cũng đã phải qua biết bao nhiêu suy nghĩ mới có thể đi đến bước này. Tôi biết cô không ưa tôi, càng không ưa Quách gia, thế nhưng một khi cô gật đầu đồng ý mối hôn sự này, chính cô cũng đã đem mình buộc vào cùng với Quách gia rồi. Hôn nhân không phải như là yêu đương quen biết mà có thể từ bỏ, hơn ai hết, tôi nghĩ rằng cô đủ tư duy để hiểu được điều này.”
Quách Thừa Tuyên không điên cuồng, giận dữ như cuồng phong tối qua, hôm nay hắn chỉ bình đạm, giống như là đang nhỏ nhẹ khuyên ngăn. Dù sao hắn cũng lớn hơn cô nhiều tuổi, những chuyện như thế này suy nghĩ hẳn cũng sẽ ít nhiều thấu đáo hơn.
Chưa bao giờ Diệp Liên Tuyết nghe lời người ngoài. Rất nhiều năm rồi, mặc kệ ai cho rằng cô là kẻ dị hoặc cứng đầu nhưng mặc nhiên cô vẫn giữ cho mình tâm tính bất biến. Nếu như cô nói Quách Thừa Tuyên là một tên độc tài không màng đến bất kì thứ gì khác thì cô chính là một người với chủ nghĩa độc tôn không kém.
Sóng gió giữa hai kẻ có cái tôi cao ngất cùng lý tưởng sống hoàn toàn đối lập nhau hẳn sẽ phải có hạ mình nhún nhường. Quách Thừa Tuyên đã và đang cực kì khoan nhượng, điều này thật sự khiến cho Diệp Liên Tuyết phải suy nghĩ đến thật nhiều.
“Tôi sẽ không chạm đến mức giới hạn của anh, không đụng đến lợi ích hay danh dự của Quách gia, đổi lại liệu anh có thể để cho tôi sống tự do cuộc sống của tôi, gặp người tôi muốn? À tất nhiên là tôi cũng sẽ không làm gì trái với đạo đức, trái với cuộc hôn nhân này. Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với việc trồng cỏ hay canh tác hoa màu trên đầu anh, việc này tôi có thể chắc chắn.”
Quách Thừa Tuyên đã nhận được một tin nhắn dài như thế. Mặc dù hắn khó chịu, cực kì khó chịu bởi vì vẫn không thể nào nắm bắt được Diệp Liên Tuyết. Nhưng người thông minh như hắn hiện giờ cũng đang hiểu rõ được đó chính là sự nhượng bộ lớn nhất mà Diệp Liên Tuyết đã dành cho hắn rồi.
Muốn nắm bắt được Diệp Liên Tuyết, muốn xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của cô không phải chỉ là vấn đề thời gian. Hơn ai hết, Quách Thừa Tuyên biết nội tâm Diệp Liên Tuyết cứng rắn, có khi lại còn hơn cả hắn, những gì mà cô khăng khăng không muốn hắn động đến, hoặc là một ngày nào đấy cô cho phép hắn có quyền được biết, hoặc là hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Người ta nói Diệp Liên Tuyết là một đứa con gái nhà quê lên thành phố, tính tình dị hoặc, tinh quái không có giáo dưỡng. Nhưng Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ tin vào điều đấy, kể từ khi lần đầu chạm mắt với cô, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia chẳng vương lại chút hơi tàn nào. Diệp Liên Tuyết che giấu mình cực kì giỏi, điều này cũng chính là điều khiến cho Quách Thừa Tuyên trăn trở nhiều nhất, và hắn đã từng suy nghĩ rằng liệu những gì cô đang thể hiện ở hiện tại là mấy phần thực sự của con người cô?
Từ sau vụ việc kiện tụng của Diệp Liên Tuyết với người hầu bên phía Bạch gia. Chứng kiến đại luật sư Lục Nghị Thành danh bất hư truyền bình thường không dễ dang gì mời được lại chấp nhận đứng ra uỷ thác cho Diệp Liên Tuyết, chuyện này đến giờ vẫn luôn là một nút thắt lớn trong đầu Quách Thừa Tuyên. Mạng lưới quan hệ của Diệp Liên Tuyết rốt cuộc lớn đến đâu. Lục Nghị Thành là gì của cô? Và những người thần bí mà Diệp Liên Tuyết từng gặp qua rốt cuộc có hành tung như thế nào?
Tất cả những trăn trở nhỏ góp thành một câu hỏi lớn làm cho Quách Thừa Tuyên càng nghĩ càng không tìm được lời giải đáp. Giống như một củ hành lớn, hắn càng bóc tách sự việc đó ra, sự việc càng về sau sẽ càng không như hắn tưởng tượng.
“Chuyện tối qua, là tôi hiểu nhầm.” - Quách Thừa Tuyên đột nhiên lên tiếng, không ai biết được trong lòng hắn hiện tại đang cực kì phức tạp.
Diệp Liên Tuyết gật đầu, chẳng biết nên nói gì thêm. Chỉ thấy cô lại loay hoay gõ gõ gì đấy vào điện thoại, lát sau, tin nhắn lại được gửi đến bên điện thoại của Quách Thừa Tuyên.
“Tối qua là Bạch Ly đã chụp ảnh tôi gửi đến cho anh?” - Hơn cả, Diệp Liên Tuyết vẫn không thể nào dứt được mối trăn trở về người thần bí kia. Cô chắc chắn không phải là Bạch Ly làm thế nhưng vẫn giả vờ dò hỏi, nếu như Quách Thừa Tuyên kiên quyết khẳng định đó là Bạch Ly thì rõ ràng một trong hai đang nói dối.
“Không phải Bạch Ly. Tôi không bao che cho cô ấy nhưng chắc chắn không phải là cô ấy. Kì thực tôi cũng không biết được đó là ai, người đấy gửi cho tôi bằng một số nặc danh, khi tìm hiểu, số điện thoại ấy không tồn tại, tín hiệu cuối cùng của thuê bao lại ở tận Thổ Nhĩ Kỳ.”
Quách Thừa Tuyên không nói dối, Diệp Liên Tuyết cũng biết chắc rằng hắn không có lý do gì để nói dối. Nhưng đến cả Quách Thừa Tuyên còn không tìm được kẻ đó, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng biết làm sao mình tìm được. Chỉ có một điều khiến cô trăn trở chính là mục đích của kẻ đó là gì? Hắn ta nhằm vào ai trong hai người?
Kẻ đứng trong tối, người ở ngoài sáng, tình cảnh này thực sự khiến người ta không dễ chịu gì, nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn kiên định, nhất định phải tìm bằng được kẻ đấy.
“Chuyện hôn sự… cô suy nghĩ kĩ lại hay chưa? Ông nội đang đợi.” - Quách Thừa Tuyên vẫn không quên chuyện chính, nhỏ lời nhắc nhở Diệp Liên Tuyết.
“Nhớ lấy giao kèo giữa chúng ta, đừng cố thâm nhập để phá vỡ nó, bằng không kết cục không chỉ đơn giản là một cuộc nói chuyện hoà giải như hôm nay.”
Diệp Liên Tuyết bấm một tin nhắn sau đấy thong dong rời đi, Quách Thừa Tuyên không nén được thở hắt một hơi dài. Danh dự Quách gia căn bản được giữ lại, nhưng tò mò của hắn về cô thì ngày một lớn, không biết khi nào sẽ thoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT