Vừa về đến ký túc xá, Diệp Liên Tuyết đã phải thở hắt một hơi khi nhìn thấy Bạch Ly. Cũng phải, rắc rối từ trước đến nay đều là do Bạch Ly mà ra cả, bây giờ Diệp Liên Tuyết thực sự chỉ mong cô ta biết an phận.
Cô bỏ qua Bạch Ly, trực tiếp tiến đến chỗ giường ngủ của mình nhưng Bạch Ly nào chịu để yên như thế.
“Diệp Liên Tuyết, cô đừng có khinh người, tôi hỏi vì sao lại không trả lời?”
Tự dưng Diệp Liên Tuyết lại cảm thấy rằng người như Bạch Ly mà lại lớn lên bên cạnh Quách Thừa Tuyên để trở thành thanh mai trúc mã như bây giờ thì thật sự quá hợp lý. Cả hai vốn dĩ phiền phức như nhau. Một người biết gây phiền phức, một người mắt nhắm mắt mở làm như không thấy phiền phức ấy rồi đến tìm cô để tiếp tục gây phiền phức.
Rồi Diệp Liên Tuyết lại nghĩ rằng nếu như không có cô giữa chừng nhảy dù rơi xuống làm cô dâu của Quách Thừa Tuyên, có lẽ hai người họ sẽ cực kì hợp nhau, đôi lứa xứng đôi, trời sinh một cặp.
Cô chỉ nhìn Bạch Ly bằng một ánh mắt rõ ràng ý tứ “Không phải chuyện của cô” nhưng nếu cô ta chịu ngồi yên thì chắc chắn cô ta không phải là Bạch Ly rồi.
“Diệp Liên Tuyết, có phải dựa được vào thế lực của Quách gia khiến cho cô vui sướng đến mức mặt hất lên trời hay không?”
Một chữ người này nói, hai chữ người kia nói đều là muốn nói Diệp Liên Tuyết cô hám danh tài phiệt nên không xem ai ra gì. Bạch Ly thì cho rằng cô dựa vào cái danh thiếu phu nhân của Quách gia gây chuyện, Quách Thừa Tuyên thì nổi giận vì cô tự xử lý rắc rối của mình. Diệp Liên Tuyết không có nhiệm vụ phải giải thích hay làm hài lòng bất kì ai trong hai người họ, nhưng cũng mong hai người đừng thay phiên nhau làm phiền đến cô.
“Đừng làm phiền tôi. Để tôi yên.” Chính là câu trả lời của Diệp Liên Tuyết, cô thực sự mệt mỏi khi đeo thiết bị trợ thính trên tai, để nghe đám người này suốt ngày lải nhải.
Bạch Ly có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, cô ta lại tức giận: “Cô dựa vào đâu lại nói như thể mình là người bị hại như thế? Cô đánh người hầu của tôi, hại cô ấy phải phẫu thuật thẩm mỹ, đối với một cô gái chỉ vừa mới mười chín tuổi, đó chính là một đả kích lớn rồi. Đã thế cô còn không cho gia đình cô ấy mời luật sư, cố tình đẩy người ta vào đường cùng. Bây giờ cô ở đây làm ra vẻ người bị hại, Diệp Liên Tuyết, cô thực sự là một kẻ tâm địa độc ác.”
Diệp Liên Tuyết đối với những từ ngữ này chỉ có cười lạnh, mưu hèn kế bẩn để người hầu của mình năm lần bảy lượt làm phiền đến cô chẳng phải là ý của Bạch Ly sao? Nếu như cô có lỗi vì đã đánh cô ta thì Bạch Ly hẳn là kẻ đầu têu mọi chuyện rồi.
“Phải xem người hầu đấy nghe lời của chủ nhân là ai để đến tìm tôi gây chuyện? Thử hỏi nếu như chuyện này kéo thêm cả cô vào đứng mũi chịu sào thì cô có còn ở đây lớn tiếng hay không?”
Diệp Liên Tuyết để lại một mảnh giấy, đem nó đập vào vai của Bạch Ly rồi hiên ngang rời khỏi đây. Rõ ràng ký túc xá là nơi sống chung thế nhưng cô vẫn không đời nào nhìn được khuôn mặt giả tạo điên khùng của Bạch Ly.
Cuối cùng cũng không ở đâu được, ký túc xá cũng không phải chỗ tốt để ở, chỗ của Quách Thừa Tuyên lại càng không. Diệp Liên Tuyết cứ vậy đeo túi đi trên phố, cứ đi nhưng chẳng biết là nên đi đâu.
“A Tuyết!”
Cô quay đầu lại, không ngờ được lại là Lục Nghị Thành. Anh từ một cửa hàng tiện lợi ở gần đấy bước ra ngoài, vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày của một vị luật sư hô mưa hoán vũ ở trên toà hoàn toàn bị thay thế bởi một sự tuỳ ý, lười nhác. Phải, anh đang mặc thường phục, như một người bình thường đi vào cửa hàng tiện lợi để mua đồ.
Nhìn thấy Lục Nghị Thành, Diệp Liên Tuyết mỉm cười. Vẫn như thường lệ, anh tiến đến xoa đầu cô, làm cho chỏm tóc trên đỉnh đầu cô cứ thế rối tung lên. Và Diệp Liên Tuyết sẽ lại cau mày cực kì khó chịu vì chuyện này.
“Giờ này đáng lẽ ra em nên ở học viện mới phải, tại sao lại ở ngoài đường như thế này?” - Lục Nghị Thành mua cho cô một hộp sữa chuối, hai người cứ như thế ngồi ở trước cửa hàng tiện lợi.
Diệp Liên Tuyết nhận lấy, cô hơi đăm chiêu, hai tay mân mê hộp sữa, trong lòng giống như có rất nhiều tâm sự.
Thực ra thì đây chính là một trong số ít những lần Diệp Liên Tuyết bày bộ dạng như thế này ra cho người khác thấy. Trong suốt quãng thời gian lớn lên, ở cùng nhau để học y thuật, Lục Nghị Thành phải thừa nhận rằng anh thực sự chẳng mấy khi chứng kiến được bộ mặt này của cô. Thế nên bây giờ đến cả anh cũng có chút thấy lạ lẫm.
“Sao thế? Ở học viện có chuyện gì sao? Hay lại chuyện hôm qua? Người nhà kia lại đến cố tình làm khó em à?”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu. Cô lôi trong túi xách ra một quyển sổ tay rồi cứ thế ghi chép vào trong đấy. Lục Nghị Thành cũng nhìn được quyển sổ tay bị xé rất nhiều trang, có lẽ đây cũng là cách thức để cô giao tiếp với người khác mỗi ngày.
“Ở thành phố không giống như ở quê chúng ta.”
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ như thế tóm gọn được cảm xúc của Diệp Liên Tuyết đang dồn từng đống chất chồng trong lòng, cô thực sự không thích nơi này, có cố gắng đến đâu cũng không thích.
Nhìn dòng chữ, Lục Nghị Thành bất giác cũng không biết nên nói gì. Chính anh từ bỏ y thuật để đi theo một con đường khác, chính anh rời đi khỏi vùng đất mà anh yêu biết bao nhiêu để đến một nơi khác rồi không có mặt mũi gì trở về. Hơn ai hết, anh hiểu được xúc cảm của Diệp Liên Tuyết, nhưng anh không làm gì được. Anh còn hơn cả cô, anh không còn sự lựa chọn nào.
“Em gặp chuyện gì khó khăn sao? A Tuyết, tuy rằng anh không còn là đồ đệ của sư phụ nữa, nhưng chúng ta vẫn là anh em đồng môn với nhau, anh mong rằng những việc khó khăn của em anh có thể giúp em giải quyết được.”
Diệp Liên Tuyết mỉm cười, giờ phút này, cô thực sự chỉ muốn làm em gái nhỏ của Lục Nghị Thành mà thôi.
“Đính hôn… là chuyện như thế nào thế? Lần trước anh không có cơ hội hỏi em kĩ hơn, anh vẫn luôn trăn trở vì anh thực sự chẳng biết gì về chuyện này cả.”
Rồi anh chợt thấy nét mặt của Diệp Liên Tuyết dường như đanh lại một chút khi anh nhắc đến chuyện này. Cảm nhận khách quan của một đại luật sư khiến anh cảm thấy được dường như đây chính là lý do khiến cho Diệp Liên Tuyết thành như hiện tại. Nghĩ đến đây, bàn tay của Lục Nghị Thành bất giác cuộn tròn lại thành một nắm đấm, anh thực sự muốn biết thực hư là chuyện như thế nào? Tại sao một người vốn yêu thiết tha sự tự do như Diệp Liên Tuyết buộc phải rơi vào gông cùm của hôn nhân sớm đến như thế này?
“Là chủ ý của bà ngoại, em chỉ nghe theo thôi.” - Diệp Liên Tuyết đẩy mảnh giấy đến trước mặt Lục Nghị Thành, đôi mắt hơi cụp xuống, che giấu đi sự bất đắc dĩ.
Anh nhìn cô, đôi đầu mày xoắn chặt, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là vì sao? Gia đình đó không tốt với em có đúng không?”
“Gia đình họ rất tốt, chỉ là thân phận có chút đặc biệt khiến cho em nhất thời gặp không ít rắc rối. Chuyện vừa rồi anh phải xử lý thay cho em cũng gián tiếp từ đấy mà ra. Em không ngại rắc rối, chỉ là em không muốn phải làm ảnh hưởng đến bất kì ai, gia tộc, danh tiếng hay thứ gì đó.”
Lục Nghị Thành dường như nhớ ra điều gì, anh nhìn những dòng chữ trên giấy của Diệp Liên Tuyết, hơi mang ý tứ dò hỏi cô.
“Quách gia? Em là thiếu phu nhân của Quách gia sao? Vừa hôm trước ở phòng thẩm vấn, người đàn bà kia nhắc đến Quách Thừa Tuyên, em thực sự kết hôn với hắn ta?”
Diệp Liên Tuyết thận trọng gật đầu, cô mơ hồ cảm nhận được hình như Lục Nghị Thành đang phản ứng hơi thái quá đối với chuyện này. Mà Lục Nghị Thành cũng nhận ra mình thất thố, anh vội thu liễm lại tâm trạng rồi tiếp tục nói:
“Thật có chút khiến cho anh bất ngờ. Dù sao thì Quách gia cũng là một gia tộc lớn, Quách Thừa Tuyên cũng không phải là kẻ đạo mạo hiền lành, anh chỉ lo lắng em ở đấy không quen thì sẽ phải chịu không ít thiệt thòi mà thôi.”
Diệp Liên Tuyết chỉ cười tỏ vẻ như là mình đang rất ổn. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã rất muộn rồi, dù muốn dù không cô cũng buộc phải quay về ký túc xá học viện.
Chia tay nhau ở cửa hàng tiện lợi, Lục Nghị Thành đề nghị đưa cô về học viện nhưng Diệp Liên Tuyết kiên quyết từ chối. Anh nhìn bóng lưng cô rời đi rồi khuất dần dưới ánh đèn đường vàng nhạt, càng ngày, đôi đầu mày lại vô thức nhíu chặt vào.
“Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT