Chuyện ồn ào vừa rồi coi như đã được hòm hòm giải quyết, nhưng Diệp Liên Tuyết mơ hồ cảm thấy Kỷ Thương càng ngày càng trở nên khác lạ hơn.
Từ sau cái hôm mà cô nhận lời thay anh về việc sẽ giúp đỡ Quách gia xem xét đến hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên thì Kỷ Thương càng lúc càng trở nên dè chừng. Có lẽ anh đang sợ rằng sự thật mà cô đang dày công che giấu có một ngày sẽ bị lộ ra.
Diệp Liên Tuyết đẩy đến trước mặt Kỷ Thương một tờ giấy, vẫn vị trí cũ ở quán cà phê cũ, mặt cô không đổi sắc.
Kỷ Thương cầm lấy tờ giấy lên xem, đầu mày chau lại, không rõ là tâm tình gì, buột miệng hỏi cô: “Đây là…?”
“Anh đưa nó cho Quách Thừa Tuyên đi, đây là đơn thuốc tạm thời của Quách Nguyên.”
Cái tốc độ làm việc này thật sự có chút không thực. Kỷ Thương cười cười cất tờ giấy vào trong túi, ánh mắt nhìn cô em gái của mình đột nhiên xa xăm không biết suy nghĩ gì.
Lâu lắm rồi anh mới trông thấy được một Diệp Liên Tuyết chú tâm với công việc như thế này. Cô thiếu tiền sao? Điều này không chắc. Số lượng người muốn tìm đến Thánh thủ xin ra tay cứu giúp nhiều hơn muối biển, tuỳ tiện chọn một bệnh nhân cũng đủ để cho cô tiêu xài rồi.
Nhưng anh không có ý định muốn vạch trần cô. Thay vì bóc trần Diệp Liên Tuyết như thế, anh muốn âm thầm bảo vệ cho cô hơn, bởi vì anh tin rằng Diệp Liên Tuyết - em gái của anh ễ không bao giờ làm ra những chuyện dư thừa.
“Em hành động phải cẩn thận nhé! Tốt nhất là dưới thân phận đó đừng tiếp xúc quá nhiều với Quách Thừa Tuyên. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, việc của chúng ta chỉ là kéo dài thời gian đấy ra thôi. Em hiểu chứ?”
Diệp Liên Tuyết không kể lại việc cô đã trả lời e-mail của Quách Thừa Tuyên cho Kỷ Thương nghe. Bấy nhiêu là đủ rồi - cô nghĩ vậy. Và dưới tư cách là Thánh thủ, cô cũng sẽ không bao giờ trả lời e-mail của hắn nữa.
Tương lai để hắn biết được người vẫn luôn âm thầm giúp hắn là cô cứ để sau này tính đi. Bây giờ cô vẫn phải che giấu, nhất định phải che giấu.
“Anh có việc này muốn nói cho em biết, cũng không biết là em đã biết hay chưa nữa. Em còn nhớ Mạc Tử Duy không?”
Bàn tay Diệp Liên Tuyết đang cầm tách trà đột nhiên khựng lại. Cô nhìn Kỷ Thương, không che giấu đi ánh mắt mang nhiều chút bàng hoàng cùng khó hiểu.
“Mạc Tử Duy đang theo học tại học viện. Cậu ta cứ như âm hồn bất tán ấy nhỉ? Hôm trước anh vừa có cơ hội đứng lớp cậu ta, khá bất ngờ đấy!”
Diệp Liên Tuyết ngăn lòng mình dậy sóng, cô uống một ngụm trà, hòng dội đi sự biến động trong lòng nhưng không sao được. Kỷ Thương cũng nhìn được cô đang bối rối, xem ra đối với chuyện Mạc Tử Duy vẫn luôn luôn ở gần cô như vậy, Diệp Liên Tuyết chắc chắn vẫn chưa bao giờ ngờ đến được.
“Anh không biết là cậu ta có biết em đang ở đây hay không nhưng khi cậu ta nhìn thấy anh, anh có thể thấy được ánh mắt bàng hoàng đó của cậu ta. Ngần ấy năm rồi, anh nghĩ cậu ta vẫn còn rất dè chừng anh.”
“Nếu như Mạc Tử Duy cũng theo học tại học viện thì chắc chắn cậu ta phải biết em ở đó…”
Không hiểu sao Diệp Liên Tuyết mơ hồ cảm nhận được một sự nguy hiểm đang dần ập đến mình. Suốt từ trước đến nay cô chưa từng quên cái người tên Mạc Tử Duy đó, không ngờ rằng cậu ta vẫn luôn như âm hồn bất tán, cứ vây lấy xung quanh cô.
“Nếu như biết…”
“Phải biết!” - Diệp Liên Tuyết đặt ly trà xuống bàn thật mạnh. Hiện tại cô đang cực kì rối bời.
Kỷ Thương vội vàng nắm lấy tay của Diệp Liên Tuyết, ánh mắt đầy lo lắng muốn cô trấn tĩnh lại: “Em bình tĩnh đã, chuyện đã qua lâu rồi, huống hồ gì bây giờ ở học viện ngoài anh ra vẫn còn có A Thiệu, bọn anh sẽ bảo vệ em.”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu, ký ức đen tối kia lại một lần nữa ùa về, lần này không phải là trong những cơn mơ để cô choàng tỉnh giấc mà là hiện thực. Hiện thực bây giờ đã đem cái con người tên Mạc Tử Duy kia một lần nữa quay trở lại cuộc sống của cô.
“Nếu như Mạc Tử Duy đã học ở học viện này thì chắc chắn hắn ta phải biết em đang ở đây. Anh quên là em hiện tại đang là phu nhân tương lai của chủ nhân học viện này sao? Ngày em nhập học ở học viện này, không ai là không biết đến em cả… Có lẽ Mạc Tử Duy vẫn luôn luôn đứng trong bóng tối âm thầm quan sát em suốt bấy lâu nay rồi.”
Diệp Liên Tuyết xuống tinh thần cực độ, cả Kỷ Thương cũng vì nhìn thấy cô như thế này nên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Anh cảm thấy có lỗi, tự mình dằn vặt kinh khủng. Nếu như anh không nói ra những chuyện này với cô, có khi Diệp Liên Tuyết sẽ không thảm hại như bây giờ.
“Anh xin lỗi, A Tuyết, làm em phải suy nghĩ rồi…”
“Không phải lỗi của anh đâu. Hơn nữa bởi vì anh thông tin đến em nên em mới cần phải cẩn trọng hơn. Em vốn nghĩ rằng chuyện đó sẽ là chuyện đã trải qua nhưng suốt ngần ấy năm em vẫn luôn bị nó ám ảnh lấy. Kỷ Thương… em có thể kiêu ngạo xử lý nhiều chuyện, nhưng chuyện này em không thể…”
Kỷ Thương sắc mặt ngưng trọng, đương nhiên là anh hiểu được Diệp Liên Tuyết đối với chuyện này có bao nhiêu phần ám ảnh. Anh cuộn chặt nắm tay thành quyền. Tốt nhất là cái tên Mạc Tử Duy kia nên biết thức thời đi, bởi vì cả anh và Phong Dã Thiệu đều đang ở đây, sẽ luôn sẵn sàng giết chết cậu ta bất cứ lúc nào nếu như cậu ta dám động đến một sợi tóc của Diệp Liên Tuyết.
“Em cứ bình tĩnh lại đi, thời gian lâu như vậy rồi Mạc Tử Duy vẫn không tìm đến em, anh nghĩ là cậu ta cũng biết sợ hãi rồi. Giữ bình tĩnh nhé! Đừng để tinh thần bị xuống, nếu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn cần em giữ một cái đầu lạnh để có thể xử lý ổn thoả mọi chuyện.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu, nén lại những cảm giác biến động trong lòng. Sớm muộn gì ngày này cũng sẽ phải đến, cô không tránh được cửa ải mang tên Mạc Tử Duy này, không bằng cứ để nó đến đi.
Kỷ Thương nói đúng, việc cô cần làm hiện tại không phải là để cho quá khứ ăn mòn đi lý trí. Cô phải nhanh chóng xếp chuyện này ra sau đầu thôi, phải giữ một cái đầu lạnh bởi vì rất nhiều chuyện còn cần đến cô giải quyết mà.
Tối hôm đấy Diệp Liên Tuyết về nhà, vì chuyện xảy ra buổi chiều nên cả người vô lực, thần sắc cũng không được bình thường. Cô nhìn thấy Quách Thừa Tuyên đang ngồi ở phòng khách, trong lòng không hiểu sao lại gióng lên một hồi chuông cảnh báo.
Nếu như để Quách Thừa Tuyên biết được chuyện này thì sao? Cô thật không dám nghĩ đến… cứ mông lung, mơ hồ.
“Cô bị làm sao thế? Ốm à? Trông sắc mặt cô kém lắm!”
Hắn vội tiến đến hỏi han cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Diệp Liên Tuyết lắc đầu như trống bỏi, cô gạt tay hắn ra rồi vội chạy vào phòng đóng cửa lại, mặc cho Quách Thừa Tuyên đang nhìn cô đầy khó hiểu.
Nhất định cô phải tìm cách bịt chặt miệng Mạc Tử Duy trước khi tên xấu xa đó muốn nhắm đến cô và những người xung quanh cô.
Chuyện của năm đấy là một vết nhơ lớn nhất cuộc đời Diệp Liên Tuyết, nếu để cho Quách Thừa Tuyên biết, cô không dám chắc chắn giữa hai người có thể tiếp tục giữ mối quan hệ bình đạm như bây giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT