Ngay sau đó, Đoạn Chước ôm cậu nhóc lên, bước vào phòng làm việc.

Mở cửa, Tri Miên đang vẽ tranh bên trong.

Anh bước tới, Tri Miên nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy anh, liền thấy anh ôm Đoạn Chi Hành, dựa vào bàn, vẻ mặt khoe khoang.

Tri Miên buông cọ vẽ xuống, nắm tay cậu nhóc, mỉm cười nhìn người đàn ông: "Anh cười cái gì? Sao lại dẫn con trai qua đây?"

Đoạn Chước nhàn nhạt nói: "Ta thắng."

"Hả? Thắng cái gì?"

"Con trai chúng ta gọi "ba" đầu tiên."

Trước kia, Đoạn Chước và Tri Miên đặt cược, đoán xem Đoạn Chi Hành sẽ gọi mẹ hay ba trước, hai người đều đoán là mình.

 

Tri Miên ngạc nhiên. "Vừa rồi con đã gọi cho anh sao?!"

Đoạn Chước nói, nếu không tin thì bảo nhóc con kêu thêm một lần nữa. Anh trêu chọc nhóc, bé có vẻ hiểu lời của Đoạn Chước, múa máy quả cầu lông trong tay, đôi mắt đen lấp lánh. “Ba… ba…”

Tri Miên dở khóc dở cười. "Cái này không tính..."

Ở thời kỳ này, trẻ con sẽ vô thức phát ra âm tiết này, không nhất định là đang gọi “ba".

Nhưng vào tai Đoạn Chước, thì lại giống như đang gọi ba ba.

Anh cười, nhéo nhéo mặt cô gái nhỏ. "Em đừng chơi xấu nha."

Tri Miên hừ nhẹ. "Có gì đâu, một thời gian nữa con cũng sẽ gọi mẹ, đưa con cho em ôm..."

Đoạn Chước không đưa cho cô, ôm cậu nhóc đang bi ba bi bô rời đi, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, ba tiếp tục chơi trò chơi cùng con..."

Tri Miên: "..."

Trẻ con!

—------

Tuy nói, bạn nhỏ Đoạn Chi Hành gọi ba trước, nhưng từ nhỏ, cậu bé đã dính mẹ hơn.

Theo từng ngày lớn lên, khi Đoạn Chi Hành gần hai tuổi, bé đã biến thành một cậu nhóc ồn ào.

Mà người đầu tiên trong gia đình "không hài lòng" với nhóc, chính là Đoạn Chước.

Buổi tối, sau khi Đoạn Chước tắm rửa xong, trở về phòng ngủ, Tri Miên đã nằm trên giường, đang đọc sách.

Bên cạnh lún xuống một chút, cuốn sách trên tay Tri Miên đột nhiên bị rút ra, ném trên tủ đầu giường, eo bị ôm lấy, cả người bị người đàn ông kéo vào trong lòng.

Nửa thân trên trầ.n trụi của anh đầy hơi nước, cơ bắp rắn chắc, thoang thoảng mùi sữa tắm chanh, bao phủ cô gái.

Tri Miên chống tay lên ngực anh, nhìn anh, sóng mắt đong đưa, nũng nịu nói: "Anh muốn làm gì..."

Đoạn Chước cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng của cô, hầu kết dịch chuyển. "Em nói xem anh muốn làm gì? Đã mấy ngày ông đây không đụng vào em rồi..."

Mấy ngày trước, Đoạn Chước đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác làm ăn, hôm nay mới trở về.

Tri Miên ngượng ngùng cười cười, lại ôm cổ anh. "Ông xã, em rất nhớ anh."

"Ừm." Người đàn ông xoa eo cô. "Nói xem, em nhớ thế nào?"

...

Căn phòng tối tăm.

Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Động tác của Đoạn Chước dừng lại một lúc, tiếng gõ cửa dừng lại, rồi lại tiếp tục. Ai ngờ, vài giây sau, âm thanh lại vang lên, Tri Miên đẩy anh ra, mặt đỏ bừng: "Có người..."

Đáy mắt người đàn ông nặng nè, một lúc lâu sau mới nghiêng người, xuống khỏi người cô, hướng ra cửa, hỏi là ai. Sau đó, cánh cửa từ từ được mở ra.

Một "chú chim cánh cụt nhỏ" mặc bộ đồ ngủ chui đầu hình chim cánh cụt chạy lon ton vào, thò đầu ra ngoài: "Mẹ ơi..."

Tri Miên ngồi xuống, chỉnh lại chiếc váy ngủ xộc xệch, sắc mặt hơi ửng hồng: "Sao vậy Hành Hành?"

Đoạn Chi Hành kéo chăn, vụng về trèo lên giường. "Ba mẹ, con muốn ngủ với hai người."

Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại. "Không được, tự mình trở về ngủ đi."

Đoạn Chi Hành trông mong nhìn Tri Miên, Tri Miên mỉm cười: "Sao lại muốn ngủ với ba mẹ? Không phải vừa mới kể chuyện trước khi đi ngủ cho con nghe sao?"

"Con sợ khủng long..."

"Khủng long từ đâu ra?"

"Hôm nay con xem phim hoạt hình, trong phim có một con khủng long rất lớn." Đoạn Chi Hành chui vào chăn, giọng nói non nớt đầy tức giận. "Con nghe anh Cầu Cầu nói, khủng long sẽ trốn trong nhà, ban đêm ra ngoài, con sợ."

Anh Cầu Cầu chính là một đứa trẻ hàng xóm nhà họ, thường chơi với Đoạn Chi Hành.

Đoạn Chi Hành nói xong, lập tức nằm giữa Tri Miên và Đoạn Chước. Người đàn ông bị quấy rầy, đen mặt muốn kéo nhóc ra ngoài. "Làm gì có khủng long, em có biết khủng long đã tuyệt chủng bao lâu rồi không?"

Đoạn Chi Hành mím môi. "Anh Cầu Cầu nói có..."

"Ba nói là không."

"Mẹ..."

Tri Miên nhìn màn cãi vã của hai cha con, không thể nhịn được cười, sau đó kéo cậu nhóc đến bên người, giúp bé đắp chăn đàng hoàng. "Được rồi, Hành Hành đừng sợ, vậy tối nay con ngủ với ba mẹ, được không?"

"Dạ."

Đoạn Chước: "..."

"Khủng long sẽ không ăn thịt chàng trai dũng cảm, Hành Hành nhà chúng ta có phải là chàng dũng cảm nhất không?"

Đh thì thầm: "Con không dũng cảm đâu..."

Tri Miên phì cười. "Không sao đâu, vậy từ từ rồi dũng cảm. Có ba ở đây, ba lợi hại nhất, kể cả có đến khủng long, thì cũng không thể đánh bại ba được..."

Cô nhìn Đoạn Chước, trấn an, người đàn ông khó chịu, cười nhạt một tiếng, nhìn "kì đà cản mũi" ở giữa, vẻ mặt u ám, nhưng cũng không ngăn cản.

Tri Miên dỗ Đoạn Chi Hành một hồi, cậu nhóc rất nhanh đã ngủ say, cô cũng buồn ngủ, dần dần nhắm mắt lại.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, cô đột nhiên cảm giác được thân thể lại bị ôm lấy, mở mắt ra thì thấy, không biết Đoạn Chước đã nằm trở lại bên cạnh cô từ lúc nào, mà cậu nhóc đã bị bế sang giường bên kia rồi.

Người đàn ông nghiêng người nhìn cô, đáy mắt như mực, giọng nói khàn khàn:

"Thế giới hai người mất rồi."

Mắt Tri Miên cong lên, đưa tay vào áo ngủ của anh, ngẩng đầu lên hôn anh, thì thầm: "Đừng buồn, ngày mai em sẽ bù đắp cho anh..."

"Lần sau không được chiều con nữa, hết lần này tới lần khác chạy vào phòng chúng ta thì phải làm sao?"

"Con còn nhỏ mà, em không đành lòng mặc kệ con..."

"Cả ngày chỉ biết dính em."

"Bởi vì con không dính anh, nên anh ghen à?"

"..." Tay Đoạn Chước chơi xấu, đùa nghịch trên người cô, Tri Miên nhanh chóng đè giọng xuống, hờn dỗi. "Anh đừng nghịch..."

Đoạn Chước cũng biết thời điểm này không thích hợp, rốt cuộc thì vẫn có một tên nhóc nằm bên cạnh cô, nên thôi không bắt nạt cô, chỉ liên tục hôn cô.

Trong khi tình cảm mãnh liệt, Tri Miên ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh: "Ông xã —--"

"Hửm?"

"Hai ngày trước em đến nhà biên tập viên chơi, nhìn thấy hai đứa con gái của chị ấy, rất dễ thương."

Đoạn Chước vuốt mái tóc mềm mại của cô, ừ một tiếng, sau đó liền nghe thấy cô gái nhỏ hỏi: "Anh nói xem... chúng ta sinh thêm một đứa nữa được không? Nếu là con gái thì không phải rất tốt sao? Trai gái đầy đủ, không phải rất mỹ mãn sao."

Anh ngẩn người, một cảm xúc xẹt qua mắt. "Muốn sinh đứa nữa?"

"Anh có muốn không?"

“Nhưng mang thai rất vất vả.” Lúc trước, nhìn thấy cô mang thai Đoạn Chi Hành, đã khổ lắm rồi, lúc ấy, anh không nỡ để cô sinh thêm đứa nữa.

"Người nói nói là sinh con thứ hai sẽ dễ dàng hơn một chút. Kể cả có vất vả một chút cũng không thành vấn đề. Lúc này, em rất sẵn sàng.” Tri Miên cười."Hơn nữa, năm nay anh cũng vô địch thế giới rồi, sáu tháng cuối năm em cũng không có nhiều việc lắm."

"Được." Người đàn ông hôn cô, khóe miệng cong lên. "Bà xã, về sau anh sẽ càng ra sức hơn."

"..."

Không cần, anh mà còn ra sức nữa, thì cái eo cô gãy mất!

Đoạn Chước hôn cô đến quên trời quên đất, khó khăn lắm mới dừng lại. "Anh sẽ ôm thằng nhóc kia trở về phòng, bắt đầu từ đêm nay."

Tri Miên dở khóc dở cười, vội vàng ôm lấy anh đang không kịp chờ đợi. "Không cần, em buồn ngủ quá, đi ngủ trước đi..."

Anh thấy cô buồn ngủ, cuối cùng đành phải ôm cô vào lòng. Khi Tri Miên đang chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy giọng người đàn ông nói bên tai mình: "Em nói xem, lần này anh có thể khiến em nhanh chóng mang thai, có thể một lần liền trúng như lần trước không..."

—-------

Hai người muốn sinh tiếp, nhưng ai biết, mấy ngày sau, mỗi ngày, Đoạn Chi Hành đều chạy tới phòng ngủ của Đoạn Chước và Tri Miên, nói là sợ khủng long, muốn ngủ cùng bọn họ, liên tục cắt ngang kế hoạch của anh.

Lần thứ ba như vậy, Đoạn Chước tức giận, nói sẽ bắt đầu quản cu cậu thật chặt.

Tri Miên sợ anh đánh mắng cậu nhóc, nhưng không ngờ, anh lại sắp xếp một kế hoạch đặc biệt. Ngày hôm sau, cô đưa Đoạn Chi Hành đi siêu thị trở về nhà, cậu nhóc về phòng, mấy phút sau lại chạy tới trước mặt Tri Miên, cười nói: "Mẹ, ba ba đã bắt được con khủng long ở nhà rồi!"

Tri Miên giả vờ ngạc nhiên: "Hả? Bắt rồi? Khủng long đâu?"

"Trong phòng con!"

Tri Miên và Đoạn Chi Hành cùng về phòng nhóc, bên trong có một mô hình khủng long rất lớn, cao gấp đôi Đoạn Chi Hành.

Trước kia, cậu nhóc cứ nói trong nhà có khủng long, Đoạn Chước suy nghĩ một chút, dứt khoát mua một mô hình khủng long về, trêu bé là đã bắt được khủng long trong nhà, hơn nữa, bảo nhóc rằng, khủng long sẽ không ăn thịt người, nó bằng lòng làm bạn với con người.

Tri Miên vỗ đầu Đoạn Chi Hành: "Mẹ đã nói rồi mà, có phải ba rất lợi hại không? Con xem, ba đã bắt được khủng long cho con, có phải con nên đi cảm ơn ba không?"

Đoạn Chi Hành chạy tới sofa Đoạn Chước đang ngồi, dang tay ra, muốn ôm lấy anh. "Ba ba, sao ba bắt được nó thế..."

Người đàn ông bế bé lên đùi, cười đến là cà lơ phớt phơ, kể cho nhóc nghe. Đoạn Chi Hành nghe xong, hoàn toàn sững sờ, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ cùng kinh ngạc.

Cuối cùng, Đoạn Chước nói, anh đã thỏa thuận với khủng long rồi, hiện tại, khủng long đã trở thành bạn tốt của họ, sau này, Đoạn Chi Hành sẽ ngủ trong phòng cùng với bạn khủng long. Nếu bé không ngủ cùng, thì khủng long sẽ rời khỏi nhà, không làm bạn với nhóc nữa.

Nghe vậy, Đoạn Chi Hành mềm giọng nói: "Con cũng thích khủng long, muốn làm bạn tốt với bạn ấy."

"Được, nói được làm được."

Một lúc sau, cậu nhóc được bảo mẫu dắt ra phòng khách bên ngoài ăn hoa quả, Tri Miên đi tới bên Đoạn Chước, ngồi xuống, mỉm cười: "Ông xã đúng là lợi hại, chỉ có anh mới nghĩ ra cách này."

Người đàn ông nhướng mày. "Còn không phải là trẻ con dễ dỗ sao?"

Tri Miên biết, anh không chỉ đơn giản là dỗ dành con trai, mà còn là dùng phương pháp khác để chiều con.

Đoạn Chước đứng dậy, nắm tay cô. "Đi thôi, chúng ta đi tắm rửa."

Trái tim Tri Miên khẽ run lên, đối diện ánh mắt đầy ẩn ý của anh. "Em đã trốn mấy ngày rồi? Tối nay không có con trai chắn cho em nữa đâu."

"..."

—------

Sau chuyện khủng long, Đoạn Chi Hành bắt đầu trở thành cái đuôi của Đoạn Chước, ngày nào cũng mong ba dạy mình đấu với "quái vật". Có một lần, Đoạn Chước đưa Đoạn Chi Hành đến phòng tập quyền anh, Đoạn Chi Hành nhìn thấy Đoạn Chước liên tục đấm bao cát, cảm thấy ba rất lợi hại.

Gen yêu thích vận động trời sinh như được di truyền, Đoạn Chi Hành cũng rất thích với chuyện này, thỉnh thoảng, Đoạn Chước cũng dạy bé đánh đấm ở nhà, nhưng lại dặn dò bé không được ra ngoài gây gổ, bắt nạt những đứa trẻ khác.

Tri Miên nghĩ, ban đầu, khi đặt tên cho con, cô hy vọng là Đoạn Chi Hành sẽ ngoan ngoãn ít nói, giống như một quý ông nhỏ. Ai ngờ, thằng bé lại cực kỳ nghịch ngợm, hoạt bát.

“Anh nói xem, có phải con trai chúng ta rất giống anh khi còn nhỏ không?” Tri Miên hỏi Đoạn Chước.

Người đàn ông cười. "Giống anh thì làm sao?"

"... Sau này lớn lên giống hệt tính anh."

"Giống tính anh không tốt sao?"

"Không tốt." Tri Miên trừng mắt nhìn anh. "Về sau sẽ giống người nào đó, hái hoa ngắt cỏ, quyến rũ con gái nhà người ta khắp nơi."

Đoạn Chước kéo cô tới, cười hỏi: "Nói xem, anh quyến rũ thế nào?"

"Vậy thì cũng anh thuộc kiểu người không an phận, anh dám nói là trước kia, anh khiến rất nhiều cô gái thích không?"

"Đó là sức hút của nhân cách."

"Xì..."

Mặc dù ngoài miệng Tri Miên nói như vậy, nhưng cô chỉ cần con trai lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc là được, không cần biết là tính cách gì, miễn là phẩm chất tốt là được.

Thời gian chuyển từ mùa hè sang mùa thu, đồng thời, Tri Miên cũng đang chuẩn bị mang thai.

Trước kia là ngoài ý muốn, nhưng thời gian này, cả hai đã tiến hành công cuộc chuẩn bị mang thai khỏe mạnh, tích cực. Dù sao thì có chuẩn bị vẫn an tâm hơn.

Tuy nhiên, đến tháng thứ ba, bà dì của Tri Miên vẫn đến thăm bình thường, Đoạn Chước đột nhiên rơi vào trạng thái “trầm cảm”.

Suốt hai tháng mà vẫn chưa có động tĩnh gì?

Sao có thể như thế được.

Rõ ràng lần trước, đang trong kỳ an toàn còn có thể có thai, bây giờ có ý định có thai, thì tại sao lại không có?!

Tri Miên ra khỏi toilet, nhìn thấy Đoạn Chước đang ngồi trên ghế cuối giường, cười đi tới, ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. "Ông xã, đừng không vui, anh đã rất lợi hại rồi.… ”

Đoạn Chước thấp giọng hỏi: "Anh cày cấy còn chưa đủ chăm chỉ sao?"

“Không hề, không hề!” Tri Miên vội vàng cắt đứt suy nghĩ của anh. “Anh đã nỗ lực đến mức em sắp không chịu nổi rồi…”

Thời gian trước, tgv biết tin họ đang có ý định sinh con thứ hai, nên gửi thuốc bổ, trong đó còn có thuốc bồi bổ thân thể cho Đoạn Chước.

Lúc đó, Tri Miên cũng không hiểu, nên hầm mấy ngày cho Đoạn Chước uống, cho đến khi Đoạn Chước phát hiện, anh cười: "Cảm thấy bình thường anh chưa làm đủ sao?"

Sau đó, người đàn ông lại tự thử nghiệm, nói muốn chứng minh công hiệu của đồ bổ, làm Tri Miên cực kỳ hối hận QAQ.

Đoạn Chước liế m li ếm môi. "Vậy tại sao vẫn chưa mang thai?"

"Không phải đã nói là không vội rồi sao. Cứ từ từ thôi, thể nào cũng sẽ có con mà." Tri Miên ôm. "Hơn nữa, khi anh và em làm cái kia, chẳng lẽ chỉ vì mục đích này sao?"

“Đương nhiên là không phải.” Đoạn Chước ngậm môi cô, nhanh chóng nghĩ thông. "Không sao cả, vậy thì tiếp tục thôi.”

Dù sao thì việc này, cả hai đều tận hưởng, không phải vì nhiệm vụ.

Hơn nữa, hài hòa ở phương diện đó, nên gần đây, tình cảm của hai người ngày càng nồng thắm hơn, còn nhiệt tình hơn cả hồi yêu đương.

Tháng 10, tháng 11, tháng 12.

Thời gian trôi nhanh.

Năm nay, mùa đông ở thành phố Lâ m đến rất muộn, cuối tháng mười hai lại đến dữ dội, khí thế rào rạt, trực tiếp gây tuyết rơi hiếm thấy ở thành phố Lâm.

Nguyên Đán, buổi sáng của năm mới, Đoạn Chước và Tri Miên thức dậy, cùng rửa mặt xong, Tri Miên lập tức đi vào phòng, gọi Đoạn Chi Hành rời giường.

Đoạn Chước bước tới ban công lầu hai, nhìn thấy cành cây ngoài vườn đều được bao phủ một lớp tuyết trắng từ nửa đêm qua, thế giới một màu trắng thuần, phong cảnh đẹp như vẽ.

Anh chợt nhớ tới, năm ấy ăn Tết, anh và Tri Miên mới vừa kết hôn, anh dẫn cô về quê nội ở phương Bắc, nhưng tuyết lúc đó còn lớn hơn thế này rất nhiều.

Trong nháy mắt, mấy năm đã trôi qua, cảnh vật thay đổi rất nhiều, nhưng con người vẫn chưa từng thay đổi.

Sau một lúc, Đoạn Chi Hành chạy ra ngoài. "Ba—"

Đoạn Chước xoay người, Đoạn Chi Hành liền chạy tới trước mặt anh.

Cậu nhóc đội chiếc mũ len Noel trên đầu, hai bên mũ có gắn hai quả cầu lông nhỏ, non nớt nói: "Ba ơi, năm mới vui vẻ."

Đoạn Chước vỗ vỗ đầu bé. "Ừ, năm mới vui vẻ."

Khi nhìn thấy bên ngoài, nhóc ngạc nhiên: "Ba, tại sao cây lại có màu trắng..."

"Tuyết rơi, biết không?"

"Tuyết là cái gì ạ?"

"Chút nữa ba sẽ dẫn con xuống xem. Con vào gọi mẹ ra đi, chúng ta cùng nhau xuống nhà."

"Dạ."

Đoạn Chi Hành chạy vào, vài phút sau, nhóc lại chạy ra, trong tay cầm một cái hộp.

Bé đưa chiếc hộp cho Đoạn Chước. "Ba, cho ba."

"Đây là cái gì, quà sao?"

"Đây là quà năm mới của mẹ tặng cho ba. Mẹ bảo con mang ra đưa cho ba."

Đoạn Chước hơi giật mình, sau đó cầm lấy. Đảo mắt thì thấy Tri Miên đang đứng trước cửa sổ kính sát đất trong phòng ngủ chính, giờ phút này đang nhìn anh, cười ranh mãnh và tươi đẹp.

Đoạn Chước dựa vào lan can, lặng lẽ cười, không biết cô gái nhỏ kia lại dùng cái gì để trêu chọc anh.

Anh mở chiếc hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong. Sau hai giây, phản ứng lại, anh đột nhiên cứng người —

Bên trong là que thử thai đang hiện hai vạch.

Tấm thiệp nhỏ bên cạnh viết: [Ông Đoạn, anh có hài lòng với món quà năm mới này không ~]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play