Tri Miên lập tức chột dạ cúi đầu, ấp a ấp úng muốn giải thích, thì nghe thấy giọng nói thản nhiên của người đàn ông:
"Ăn mấy que?"
Tri Miên chớp chớp mắt. "Bao nhiêu, bao nhiêu que gì?"
Vẻ mặt cô lộ rõ vẻ vô tội.
"Hỏi em đã ăn bao nhiêu que kem rồi? Em còn giả vờ nữa à?" Đoạn Chước cười. "Không nói cũng không sao. Lát nữa về nhà, anh sẽ xử lý sạch sẽ đống kem trong tủ."
"..."
Tri Miên nhát gan đến mức không dám giả vờ nữa. "Ba que..."
"Ba que?"
"Chỉ ba que thôi!"
“Chỉ ba que thôi?” Anh nhấn mạnh từ đầu tiên.
Cửa thang máy mở ra, Tri Miên vội vàng ôm tay người đàn ông, bước ra ngoài, nhẹ giọng giải thích với anh: "Em không ăn lúc bụng đói, vừa rồi, sau khi ăn cơm trưa xong, em hơi thèm ăn kem, sau đó thì nhịn không được mà ăn nhiều một chút..."
Anh đưa tay nhéo nhẹ gáy cô, mặt mày hơi tối sầm lại. "Bình thường anh dặn em thế nào? Vừa thả ra là em lại làm càn đúng không?"
Tri Miên lập tức sờ bụng, kiêu ngạo mà lẩm bẩm: "Anh không được hung dữ với phụ nữ mang thai. Bác sĩ nói là anh phải giúp em duy trì tâm trạng ổn định, mới tốt cho cục cưng..."
Đoạn Chước li.ếm răng hàm, cười nhạt một tiếng, lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Được lắm, hơi tí là đem chuyện cục cưng trong bụng ra nói.
"Ỷ vào việc anh không dám hung dữ với em, đúng không?"
Tri Miên cong môi. "Không phải là anh không dám, mà là anh không nỡ."
"Đừng ăn nhiều kem như vậy cùng một lúc. Nếu em muốn ăn, thì sau này, mỗi ngày sẽ cho em ăn một chút, được không? Đừng nhân lúc anh không ở đó, mà em lại lén làm chuyện xấu sau lưng anh."
“Vâng, em biết rồi, sau này nhất định sẽ quản miệng mình thật kỹ.” Tri Miên nhìn anh. "Anh đấy, em đã nói là em ăn sủi cảo rồi, sao anh còn có thể hôn xuống chứ?"
"Em cho rằng anh không nhìn ra được là em đang nói dối sao? Có khi nào em ăn xong mà cố tình đeo khẩu trang như vậy không?"
"... Được rồi."
Đoạn Chước xoa đầu cô. "Đi thôi, chúng ta về nhà ngủ."
Hai người lên xe, Tri Miên nhớ ra điều gì đó: "Hai ngày nữa không phải là Tết Trung thu sao? Chúng ta tự làm bánh trung thu được không?"
"Muốn tự mình làm sao?"
"Mua bên ngoài không vui, chúng ta tìm công thức rồi tự mình làm được không? Em muốn ăn bánh trung thu da tuyết (1)!"
"Được, em muốn nguyên liệu gì, anh sẽ cho người chuẩn bị."
Tri Miên vui vẻ gật đầu.
—-----
Hai ngày sau, đến Trung thu.
Ban đầu, khi biết Tri Miên muốn tự tay làm bánh trung thu, các thợ làm bánh trong nhà sợ Tri Miên vất vả, nên đều nói là cứ để họ có thể làm cho, hương vị chắc chắn sẽ ngon hơn bên ngoài.
Nhưng Tri Miên lại hưởng thụ niềm vui khi được tự tay làm bánh, nên Đoạn Chước nói chỉ cần chuẩn bị hết nguyên liệu là được, còn đâu để cô gái nhỏ tự làm.
Sáng sớm Tết Trung thu, Tri Miên và Đoạn Chước đi sáng xong, thì vào phòng bếp.
"Bột mì 64 gram, bột nếp 64 gram, sữa bò..."
Tri Miên đo lượng nguyên liệu, Đoạn Chước ở bên cạnh giúp cô, nhìn dáng vẻ tập trung của cô, trong mắt anh hiện lên ý cười.
Hai người đang làm, thì có tiếng cười vang lên từ ngoài cửa, sau đó, cửa phòng bếp được mở ra, Trang Gia Vinh bước vào, theo sau là hai người phụ nữ —
Dụ Linh và Hàng Y Bạch.
Tri Miên hơi giật mình, vì đã lâu không gặp họ.
“Hai đứa nó đang tự làm bánh trung thu da tuyết trong phòng bếp ấy mà…” Trang Gia Vinh nhìn thấy Đoạn Chước và Tri Miên thì mỉm cười.
Dụ Linh cười bước vào. "Đang làm bánh trung thu à..."
Đoạn Chước và Tri Miên chủ động lên tiếng chào hỏi.
Hàng Y Bạch đứng ở bên cạnh Dụ Linh, ánh mắt rơi vào người Đoạn Chước, mắt sáng lên, khóe môi hơi cong lên: "Anh Đoạn Chước ——"
Cô ta đảo mắt, lập tức nhìn thấy cái bụng phồng lên của Tri Miên, cô ta khẽ nhíu mày, ý cười bớt đi vài phần, chỉ nhẹ gật đầu với Tri Miên.
Tri Miên biết lúc trước Hàng Y Bạch thích Đoạn Chước.
Lúc này, cô cũng chỉ cười nhẹ, giữ mối quan hệ ngoài mặt.
"Trùng hợp là hôm nay dì và Y Bạch có rảnh, nên qua đây ngồi chơi." Dụ Linh nhìn Tri Miên. "Thế nào, đã được mấy tháng rồi?"
"Gần năm tháng rồi ạ."
"Bình thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn nhiều thịt cá và trứng gà. Lần này dì tới, cũng mang theo một ít hải sâm rất ngon, có thể hầ m để bồi bổ cơ thể cho Tri Miên..."
Lúc đầu, Dụ Linh cũng có chút lo lắng về Tri Miên, lo lắng hoàn cảnh gia đình Tri Miên không tốt, nhưng bây giờ, hai đứa đã kết hôn, còn có con, rốt cuộc thì Dụ Linh cũng thương Đoạn Chước, hy vọng họ sống tốt, cũng chấp nhận Tri Miên.
Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, Trang Gia Vinh nói muốn đưa Dụ Linh ra phòng khách ngồi, Dụ Linh cũng nói không ở đây quấy rầy hai vợ chồng son làm bánh trung thu, nhưng Hàng Y Bạch lại nói. "Chị dâu Tri Miên, em có thể ở lại giúp được không? Hai người đang làm bánh trung thu da tuyết sao? Em cũng từng làm bánh trung thu da tuyết rồi."
Tri Miên gật đầu, cũng không có lý do gì để không từ chối.
Đoạn Chước không thích Hàng Y Bạch, lúc này lông mày hơi cau lại, nhưng Tri Miên lại cười, kéo tay anh dưới gầm bàn, tỏ vẻ cô không để ý.
Hàng Y Bạch ngồi xuống bên cạnh Tri Miên, nhìn cách cô làm, nói. "Làm như vậy thì da tuyết sẽ có vấn đề, chị cho hơi nhiều nước."
"À..."
Hàng Y Bạch cầm lấy đồ dùng trong tay cô, chỉnh lại, sau đó đưa lại cho cô. Tri Miên điều chỉnh xong, khuấy đều, cầm đi đến nồi hấp
Sau đó, Tri Miên lại đi làm nhân, Hàng Y Bạch nhìn cô làm, hơi nhíu mày: "Chị như thế này chắc là sẽ rất ngọt..."
"Nhân này của chị chắc chắn là không ăn được, để em làm cho."
Tri Miên do dự, cái bát trong tay đã bị Hàng Y Bạch lấy đi, Đoạn Chước lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cuối cùng đưa bát đến trước mặt Tri Miên. "Không sao, anh thích ăn ngọt."
Hàng Y Bạch nghẹn lời, vài giây sau mới mỉm cười: "Cũng đúng."
Tri Miên và Đoạn Chước cùng nhau làm, hiển nhiên là không có chỗ cho Hàng Y Bạch xen vào, Hàng Y Bạch nhìn nụ cười trên mặt Tri Miên, trong lòng khó chịu.
Lần trước, rõ ràng là cô ta đã tranh cãi với Tri Miên, biết tình cảm của hai người không thể lung lay. Nhưng cô ta không cam tâm, cô ta cảm thấy lòng mình vặn vẹo, cô ta càng muốn ở đây, dù hai người đều chán ghét cô ta, thì cô ta vẫn muốn ở đây.
Hàng Y Bạch cũng nói giúp đỡ làm một chút, nên lấy nguyên liệu, tự mình làm.
Một lúc sau, Đoạn Chước nhận được điện thoại, đi ra ngoài nghe máy, sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tri Miên đi đến nồi hấp, Hàng Y Bạch theo sau, cầm lấy bột mà cô ta làm xong, đi đến bên cạnh cô.
Hàng Y Bạch nhìn bụng Tri Miên, hỏi bâng quơ: "Chị đã kiểm tra xem trong bụng là trai hay gái chưa?"
"Vẫn chưa, sao vậy?"
Hàng Y Bạch mỉm cười. "Không có gì đâu, chỉ là chắc mọi người đều mong là con trai."
Tri Miên cười, không nói gì.
Hàng Y Bạch chỉ lo nói nốt lời thoại của mình: "Mấy ngày trước, em và cô đã ăn tối với mấy người họ hàng. Khi nói về con hai người, họ đều nói là hy vọng là con trai. Mặc dù bây giờ không còn trọng nam khinh nữ nữa, nhưng cha mẹ của anh Đoạn Chước chỉ có một người con trai. Trong tương lai, công ty trong nhà lớn như vậy sẽ được giao cho Đoạn Chước, cũng sẽ truyền lại cho con trai. Cho nên, tốt nhất là chị vẫn nên sinh một đứa con trai, thì mới có thể sống yên ổn trước mặt người lớn một chút, chị thấy có đúng không?"
Trong lòng Tri Miên như bị kim châm, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao Hàng Y Bạch lại muốn nói những điều này với cô?
Tri Miên chỉ liếc cô ta một cái, không đáp lại, sau đó đeo găng tay vào, đang định lấy đồ trong nồi hấp, thì giọng nói của Đoạn Chước vang lên phía sau: "Để anh làm cho."
Đoạn Chước cất điện thoại vào túi, bước lên trước, cầm lấy găng tay trong tay cô, sợ cô bị bỏng.
Khóe môi Tri Miên hơi cong lên, đi theo Đoạn Chước đi vào.
Hàng Y Bạch đứng đó, lặng lẽ trợn trắng mắt.
...
Hơn một giờ sau, Hàng Y Bạch và Tri Miên mỗi người hấp một đĩa bánh trung thu da tuyết.
Tri Miên làm nhân đậu, Hàng Y Bạch làm nhân đậu xanh.
Cả ba bước ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách, Dụ Linh vẫn đang trò chuyện với Trang Gia Vinh.
Đặt hai đĩa bánh trung thu da tuyết lên bàn, Trang Gia Vinh nhìn, cười: "Đây là do hai đứa làm sao? Đẹp quá."
“Chú Trang, chú ăn thử đi, cháu làm không ngon bằng ở ngoài đâu.” Hàng Y Bạch mỉm cười đưa đĩa của mình cho Trang Gia Vinh.
Trang Gia Vinh nếm thử, nói là hương vị khá ngon, sau đó lại nếm của Tri Miên, nói hương vị cũng rất tuyệt.
Dụ Linh cũng nếm thử hai chiếc, nói rằng nhân đậu xanh ngon hơn, nhân đậu ngọt quá.
Tri Miên tự mình nếm thử, thấy rằng hương vị đúng là rất ngọt, cô suýt nữa thì bị ngọt ngấy...
Cô cũng nếm bánh Hàng Y Bạch làm, công bằng mà nói, thì người khác làm ngon hơn cô rất nhiều.
Đoạn Chước ngồi bên cạnh Tri Miên, cầm lấy đĩa của cô, ăn xong, xoa đầu cô: "Ngon lắm."
Hàng Y Bạch cầm bánh trung thu của mình, bước tới chỗ Đoạn Chước, mỉm cười: "Anh Đoạn Chước, anh cũng nếm thử cái này đi?"
Đoạn Chước không hề nâng mắt lên:
"Không cần, tôi không thích đậu xanh."
Hàng Y Bạch ngại ngùng thu tay lại, không còn cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh, mời Trang Gia Vinh và Dụ Linh ăn nhiều một chút.
"Doanh thu" của Tri Miên kém hơn một chút.
Nói chuyện phiếm một hồi, Tri Miên nói trên người lấm lem bột mì, muốn lên lầu thay quần áo, nên một mình đi lên, để Đoạn Chước tiếp tục ngồi cùng bọn họ dưới lầu.
Tri Miên bước lên lầu, nghĩ đến vấn đề sinh con trai con gái mà Hàng Y Bạch vừa nói, cúi đầu sờ lên bụng mình.
Nhà họ Đoạn có gia thế lớn, thế hệ trước vẫn còn tư tưởng sinh con nối dõi tông đường, hẳn là hy vọng cô sẽ sinh con trai đúng không?
Có một số suy nghĩ, không ai nói với cô, nhưng không có nghĩa là không có.
Tri Miên nhớ, biên tập viên Lâm Linh từng nói với mình rằng, lúc trước, khi cô ấy mang thai, sinh bé gái, người trong nhà có chút thành kiến với cô ấy, hy vọng cô ấy có sinh thêm một đứa con trai. Ai ngờ, sinh xong, vẫn là con gái, ngày lễ ngày Tết về quê, họ hàng bên nhà trai rõ ràng là thương con trai nhà anh em của chồng cô ấy hơn.
Tri Miên đi tới ban công lầu hai, ngồi trên ghế mây, nhìn về phía xa xăm, suy nghĩ miên man, thậm chí còn không nghe thấy tiếng Đoạn Chước đi ra.
"Sao lại ngồi đây một mình?"
Tri Miên nhanh chóng quay đầu lại, thấy người đàn ông bưng bánh trung thu da tuyết mà cô làm đến, cô hỏi. "Tại sao anh lại lên đây?"
"Không muốn nói chuyện phiếm, muốn đi lên với em."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đĩa xuống, bế cô lên đùi.
Tri Miên đột nhiên cảm thấy có chút bất an, ôm cổ anh, lặng lẽ rúc vào trong lòng anh. Cô nhìn thấy người đàn ông cầm bánh trung thu da tuyết, nhàn nhã ăn.
"Anh không thấy quá ngọt sao..."
"Không thấy vậy."
Cô cố ý nói. "Nhưng em cảm thấy của Hàng Y Bạch làm ngon hơn của em một chút."
"Ồ, vậy thì có liên quan gì đến anh?"
Trong lòng Tri Miên ngọt ngào: "Cũng chỉ có anh bằng lòng ăn đồ em làm, cảm động quá đi."
"Không phải rất tốt sao? Anh còn không muốn cho bọn họ ăn."
Cô mỉm cười, gánh nặng trong lòng cũng bị xua tan đi rất nhiều, Đoạn Chước thấy cô im lặng, để ý đến cảm xúc của cô. "Suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì..."
Anh nâng cằm cô, cười hỏi: "Cảm thấy bánh trung thu của mình chưa ngon, nên không vui vsao?"
"Không phải."
“Vậy thì vì sao?” Anh siết chặt cánh tay ôm eo cô. "Em đừng hòng giấu chồng em.”
Tri Miên nhìn đôi mắt đen láy của anh chăm chú, thì thào: "Đoạn Chước, có phải mọi người đều muốn em sinh con trai không?"
Người đàn ông hơi giật mình. "Sao em lại nói như vậy?"
Tri Miên không nhắc đến Hàng Y Bạch, mà nói ra nghi ngờ trong lòng mình. Đoạn Chước nghe xong, cúi đầu mổ lên môi cô, trầm giọng nói: "Không phải anh đã nói với em rồi sao? Trai hay gái thì anh đều thích, ba mẹ, lão Trang cũng không để tâm đến giới tính của đứa trẻ. Nếu là con gái, thì nhất định cũng là công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều."
“Em không cần để ý đến ý kiến của một số người. Có anh ở đây, bọn họ dám nói gì trước mặt em?” Trước nay, Đoạn Chước chưa từng nghĩ sẽ có người dám nói ra nói vào chuyện này trước mặt cô gái nhỏ.
Đoạn Chước xoa đầu cô. "Dù là con trai hay con gái, em đều là cục cưng anh yêu nhất, biết chưa?"
Ánh mắt Tri Miên lấp lánh, ôm lấy anh, lặng lẽ cười, bình tĩnh lại: "Dạ."
Trong thời kỳ mang thai, cô rất nhạy cảm, dễ nghĩ nhiều, nhưng nghe anh nói xong, cô không còn lo lắng nữa.
"Ai nói với em chuyện này? Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"
Tri Miên do dự, nói là vừa rồi Hàng Y Bạch nhắc tới chuyện này. Đoạn Chước nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, đặt Tri Miên xuống, đứng dậy, Tri Miên vội vàng nắm lấy tay anh: "Anh muốn tìm cô ta sao? Không cần đâu... "
"Em cứ ở đây nghỉ ngơi, anh đi xuống một chuyến."
Không ngờ, Đoạn Chước trực tiếp bước xuống lầu.
Xuống tầng một, anh vào phòng khách.
Hàng Y Bạch đang nói cười, Đoạn Chước bước vào, đôi mắt đen láy của anh dừng trên người cô ta.
Cô gái nhìn thấy anh, lời nói trong miệng ngừng lại, nghe thấy anh mở miệng gọi mình, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Hàng Y Bạch."
Cô ta ngạc nhiên. "... Dạ?"
Sắc mặt Đoạn Chước lạnh lùng, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, nói:
“Lại đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT