Tri Miên nhất thời bị lời anh nói làm cho vừa tức vừa thẹn. "Anh kiêu ngạo lắm hử..."

Ai biết đứa bé này lại đến bất ngờ như vậy.

Đoạn Chước cười, mổ lên môi cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Không dám kiêu ngạo, dù sao thì em mới là người vất vả mấy tháng tới."

Tri Miên hừ nhẹ, nghĩ đến tốc độ của mình nhanh như vậy, lẩm bẩm. "Em mới chỉ tốt nghiệp chưa đầy một năm, mà đã sắp làm mẹ, ba người bạn cùng phòng của em còn chưa kết hôn..."

Đoạn Chước xoa đầu cô, không có lý do để phản bác.

Tuổi này của anh là thích hợp, nhưng đối với cô gái nhỏ mà nói, thì đúng là không cần gấp như thế.

Nhưng Tri Miên cũng không thật sự oán giận. Cô nghĩ lại, sinh em bé sớm một chút, thì sau này sinh đứa nữa, chênh lệch tuổi của hai đứa bé cũng sẽ nhỏ hơn một chút. Hơn nữa, Đoạn Chước hơn cô những 5 tuổi, cô không thể chỉ nghĩ cho mình được.

Nhân lúc còn trẻ, sinh con sớm một chút, về sau cũng dễ khôi phục hơn.



Hơn nữa, quan trọng nhất là, nghĩ về thế giới hai người của họ, nếu trở thành một nhà ba người, thì chắc chắn sẽ càng hạnh phúc, ngọt ngào hơn.

Tri Miên vẫn im lặng, người đàn ông nhìn xuống cô: "Đang nghĩ gì vậy? Không vui sao?"

"Không có đâu..." Cô vòng tay ôm lấy vòng eo thon chắc của anh. "Ông xã."

"Ừm."

"Thật ra em vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ."

Cô sợ rằng mình sẽ không thể làm một người mẹ tốt.

Đoạn Chước nghe vậy, liền dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô, tình yêu trong lòng dâng lên. "Không sao cả, không phải vẫn còn thời gian sao? Chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ."

Anh nắm lấy tay cô, hôn cô. "Anh với em, chúng ta cùng nhau."

Dù chưa có kinh nghiệm làm cha mẹ, thậm chí không có kế hoạch từ trước, nhưng chỉ cần họ yêu nhau, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tri Miên cong môi lên, nhìn anh: "Được rồi, cùng nhau nỗ lực."

—----

Vì thể chất tương đối kém, cộng thêm công việc bận rộn, tháng 5 vừa qua đã quá vất vả, nên khoảng thời gian mang bầu khiến Tri Miên đặc biệt khó chịu.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tri Miên cùng Đoạn Chước sống trong trang viên của Trang Gia Vinh.

Cô gái dần dần có phản ứng thai nghén, có một lần, cô đi theo Đoạn Chước vào bếp, muốn biết buổi trưa ăn gì. Ai ngờ, vừa ngửi thấy mùi khói dầu, cô liền cảm thấy dạ dày cuộn trào, cực kỳ buồn nôn.

Tri Miên đặc biệt nhạy cảm với các loại mùi, chỉ cần có một chút mùi khó chịu thôi, là cô đã cảm thấy khó chịu.

Sau khi Đoạn Chước biết, không cho cô vào bếp, hơn nữa, còn bảo người làm giữ cho không khí trong nhà không có mùi lạ. Tri Miên thích mùi hoa tử đinh hương thoang thoảng, cô đều đốt một chút hương hoa tử đinh hương ở những căn phòng trong nhà mà mình thường ra vào.

Chuyên gia dinh dưỡng mới đến đã lên một thực đơn tương ứng theo cơ thể của Tri Miên. Một ngày, cô ăn thêm mấy bữa. Vì phản ứng thai nghén rất mạnh, nên đầu bếp sẽ cố gắng tạo ra món ăn dựa theo khẩu vị của Tri Miên, để cô có thể biến thực phẩm bổ sung thành một loại hưởng thụ.

Người trong nhà chăm sóc Tri Miên rất tỉ mỉ, mà Đoạn Chước cũng dành nhiều thời gian và quan tâm hơn đến cô gái nhỏ.

Do cuối tháng có cuộc thi, nên Đoạn Chước cần duy trì sự cân bằng giữa việc tập luyện và chăm sóc cô. Tri Miên có thể cảm nhận Đoạn Chước sự lo lắng và rối rắm của anh, nên khuyên anh an tâm chuẩn bị thi đấu, thật ra thân thể cô không yếu như vậy, anh không cần căng thẳng quá mức.

Cuối tuần đầu tiên sau khi biết tin Tri Miên có thai, Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đã lên kế hoạch trở lại thành phố Lâm để gặp hai đứa nhỏ.

Sáng sớm, khi Tri Miên thức dậy, phản ứng thai nghén của cô đã giảm đi rất nhiều, cô cảm thấy vui vẻ hơn, thay chiếc váy liền màu oải hương trong phòng quần áo, khi cô đi ra, thì đúng lúc cửa phòng ngủ mở ra.

"Ba mẹ về nhà rồi sao?"

Đoạn Chước bước vào, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nhỏ.

Làn da của cô gái trắng nõn, dưới ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trông như phát sáng. Làn váy hơi ngắn, hai chân thon dài như bạch ngọc, chỉ có anh biết, nơi bị che khuất, có mấy vết dâu tây tối hôm qua anh để lại.

Mấy ngày nay, người đàn ông phải chịu đựng không chạm vào cô, lúc này, trái tim bỗng trở nên khô nóng.

Anh bước tới, nằm trên sofa, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, Đoạn Chước giơ tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, rồi ôm lấy cô.

Đầu gối Tri Miên dựa vào sofa, đặt hai tay lên vai anh, sững sờ nhìn anh: "Sao vậy?"

Đoạn Chước ngửi thấy hương trà cùng mùi hoa cam ngọt ngào trên người cô, bàn tay đặt lên xương b ướm của cô, hầu kết dịch chuyển: "Ngày nào cũng chỉ biết dụ dỗ anh."

"Ai dụ dỗ anh..." Tri Miên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cố ý áp sát người mình vào gần anh hơn, nhẹ giọng nói: "Váy này của em có đẹp không?"

“Còn nói là không phải đang quyến rũ anh sao?” Mắt Đoạn Chước sâu hơn, bàn tay vuố t ve eo cô. "Ỷ vào việc hiện tại anh không thể làm gì, đúng không?

Nụ cười ranh mãnh thoáng hiện lên trong mắt Tri Miên, cô nâng cằm lên, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."

Bây giờ, về vấn đề này, cô mới là người có quyền định đoạt.

Đoạn Chước liế m răng hàm sau, cong khóe môi, giọng nói rơi vào tai cô. "Cục cưng, em có biết chuyện bây giờ em làm, sau này sẽ phải trả giá không? Em nghĩ mình có thể huênh hoang được bao lâu nữa?"

"..."

Tri Miên chột dạ mà ôm lấy cổ anh, nghĩ nghĩ, cho dù chưa tới “sau này”, thì anh vẫn sẽ có đủ cách khác nhau để bắt nạt cô. Cô khẽ dụi vào lòng anh. "Em sai rồi, anh cứ ôm em thêm đi."

Người đàn ông cười, nhéo nhéo vành tai cô. "Thành thật một chút."

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó người làm gõ cửa, nói Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đã về đến nhà.

Hai người đứng dậy, nhanh chóng đi xuống lầu, Trang Gia Vinh cũng đang ở dưới lầu, ba người đi vào phòng khách, Tri Miên nhìn thấy Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn, gọi: "Ba, mẹ..."

"Ôi, Tiểu Cửu..."

Trang Thư Lan vội vàng bước tới, nắm tay Tri Miên, vừa mừng vừa lo. "Sao rồi? Mẹ nghe Tiểu Đoạn nói mấy ngày nay con nôn rất nhiều, sao lại như vậy? Nhìn kìa, con lại gầy hơn một chút rồi..."

Tri Miên được dẫn đến ngồi bên cạnh Trang Thư Lan, hai phụ huynh hỏi han ân cần một hồi, trái một câu phải một câu, hỏi cô tình hình gần đây.

Thấy vậy, Trang Gia Vinh bên cạnh nói đùa: "Hai người nói cứ như pháo liên thanh, hỏi Tiểu Cửu đến ngơ người rồi kìa."

Trang Thư Lan mỉm cười. "Còn không phải là do có quá nhiều chuyện quan tâm sao? Nhưng Tiểu Cửu sống ở đây, chị cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nếu hai người còn sống ở Tinh Tiêu Châu, thì chị mới không an tâm."

Đoạn Chước ngồi đối diện bọn họ, vắt chéo chân, lười biếng nhướng mày: "Thế nào? Không tin con có thể lo liệu được sao?"

"Đương nhiên là không tin ngươi, con lúc nào cũng lông bông hết."

Tri Miên nhìn vẻ mặt không phục của người đàn ông, không thể nhịn được cười.

"Tiểu Cửu, trong thời gian này nhất định phải chú ý thân thể, ba tháng đầu phải chăm sóc thân thể thật tốt, nếu không, sau này, số tháng càng lớn, thì sẽ càng khó chịu."

Xét cho cùng, Trang Thư Lan cũng là một người mẹ, có kinh nghiệm hơn. Lúc trước, bà đã từng bị sảy thai, vậy nên mong rằng Tri Miên nhất định phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt, để không phải hối hận như bà.

Đoạn Tu Viễn cũng dặn dò Đoạn Chước: "Ngày thường con cũng đừng bận rộn công việc quá, dành nhiều thời gian cho Tiểu Cửu vào, biết chưa?"

"Vâng, con biết."

“Bây giờ là khoảng thời gian Tiểu Cửu vất vả nhất, con nhất định phải cố gắng hết sức để chăm sóc con bé thật tốt.” Trang Thư Lan nói.

Đoạn Chước gật đầu.

Một lúc sau, người làm đến, nói rằng bữa sáng của Tri Miên đã chuẩn bị xong, Trang Thư Lan kêu Tri Miên nhanh chóng ăn sáng, Đoạn Chước đưa Tri Miên rời đi trước.

Nhìn bóng lưng của hai người, Trang Thư Lan cau mày thở dài: "Anh nói đi, hai đứa nó vẫn là trẻ con, không biết có thể gánh vác nổi không."

Thật ra, lúc trước bọn họ không thúc giục Tri Miên và Đoạn Chước có con, là vì cảm thấy hai vợ chồng trẻ vừa mới bước vào cung điện hôn nhân, cần một thời gian để thích ứng, sống ngày tháng vui vẻ trước, rồi hẵng tính đến chuyện có con.

Giờ có con rồi, vui thì cũng vui, nhưng lại sợ hai đứa mệt quá.

Đoạn Tu Viễn vỗ tay bà, cười: "Đã từng nghe qua câu này chưa? Con cháu có phúc của con cháu, con cái trưởng thành, luôn phải thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái."

"Chỉ là em cảm thấy buồn lòng vì chúng ta quá bận chuyện công việc, không thể ở bên hai đứa..."

Gần một đời, họ đều cống hiến cho Tổ quốc, nhưng lại thờ ơ với gia đình quá nhiều.

Trang Gia Vinh trấn an: "Chị à, không sao đâu, chị cứ yên tâm đi. Tiểu Cửu sống ở đây, em nhất định sẽ cho người chăm sóc thật tốt. Hơn nữa, Tiểu Đoạn cũng không còn là thằng nhóc nghịch ngợm nổi loạn như trước nữa. Bây giờ, thằng bé rất ổn định, vững vàng, sẽ chăm sóc con bé thật tốt."

“Đúng vậy, em còn lo lắng con trai chúng ta không chiều vợ sao?” Đoạn Tu Viễn hỏi.

Tt nghe, trái tim cũng từ từ được an ủi.

Bên kia, Tri Miên và Đoạn Chước bước tới nhà ăn. Đoạn Chước ngồi bên cạnh Tri Miên, giúp cô bóc trứng.

Tri Miên uống sữa bò, người đàn ông hỏi: "Hôm nay có món gì đặc biệt muốn ăn không? Anh sẽ cho người đi làm hoặc đi mua, ba tháng đầu không cần ăn kiêng quá nhiều."

Tri Miên suy nghĩ một chút, nói hình như mấy ngày trước trong nhà có mua chút hạt hồ đào, cô muốn ăn, nên Đoạn Chước đi lấy, bóc ra cho cô.

Cô chống cằm nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Ông xã, có phải vì em mang thai, nên anh mới đối xử tốt với em như vậy không?"

Đoạn Chước liếc cô một cái. "Cái gì mà "tốt với em như vậy"? Anh đã từng đối với em rất tệ sao?"

Tri Miên cười toe toét. "Không có, nhưng bây giờ anh đối xử với em tốt hơn. Có phải vì đứa nhỏ, nên anh đối xử với em như thế này không?"

Đoạn Chước đưa hồ đào lên miệng cô, cô há miệng cắn vào.

Biết cô lại nghĩ lung tung, anh xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Là vì ​​sau khi em có thai, anh phát hiện mình càng yêu em nhiều hơn, nên mới đối xử với em tốt hơn."

Tri Miên mỉm cười.

Đúng vậy, cô càng yêu anh hơn.

Ngày qua ngày, mỗi ngày đều tăng lên.

—---

Ban ngày, Tri Miên đã trò chuyện với Trang Thư Lan, Trang Thư Lan đã nói cho cô nghe rất nhiều kinh nghiệm và lời khuyên trong quá trình mang thai, để sau này, khi gặp phải vấn đề, cô sẽ không quá lo lắng và căng thẳng.

Mẹ Tri Miên đã mất từ ​​lâu, nếu mẹ còn sống, biết cô tin có em bé, thì nhất định sẽ nói rất nhiều với cô, trở nên dịu dàng, hay lải nhải. Chỉ tiếc là, ba mẹ cô không thể tham gia vào những thời khắc quan trọng trong đời cô.

Trang Thư Lan biết, có thể Tri Miên sẽ cần sự quan tâm và hỏi han của một phụ huynh cùng giới như là mẹ, nên nói. "Tiểu Cửu, nếu sau này, có bất kỳ vấn đề gì, con đều có thể gọi cho mẹ để hỏi. Con cứ coi mẹ như mẹ mình, cái gì cũng có thể tâm sự với mẹ."

Nghe vậy, Tri Miên đã rất xúc động.

Cô nhớ, lúc trước, khi chưa gặp ba mẹ Đoạn Chước, cô đã tự hỏi liệu họ có không thích mình không. Lúc đó, cô không ngờ rằng, mình lại hòa hợp với họ như vậy.

Trang Thư Lan cũng dặn dò Đoạn Chước rất nhiều điều cần chú ý, để anh biết cách chăm sóc người khác hơn.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Tri Miên đã ở nhà buồn chán một ngày, muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy Đoạn Chước đã đưa cô đi.

Đoạn Chước chở cô đến Giang Tân, hai người xuống xe, đi dọc theo bờ sông. Tri Miên nhìn thấy có người đang đẩy một xe hàng nhỏ, đang bán cơm đá (1), cô lập tức thèm ăn. "Đoạn Chước, em muốn ăn cái này!"

Cơm đá chính là mật ong trộn cùng cơm, kết hợp với các loại hạt trái cây, lá bạc hà và các loại hạt.

Mùa hè ăn một bát, sảng khoái quá đã, giải khát cực tốt.

Đoạn Chước nhìn thấy loại quầy hàng rong này, cau mày: "Không được ăn, cái này mất vệ sinh."

"Không đâu, em sẽ chỉ ăn một chút..."

"Ngày mai anh sẽ bảo đầu bếp ở nhà làm y như vậy, nha?"

Tri Miên chán nản cúi đầu xuống, đá vào mấy viên đá bên cạnh chân, rồi tiếp tục đi về phía trước, lẩm bẩm:

"Em thèm ăn, không muốn đợi đến ngày mai..."

Cô đi một hồi mà không nói lời nào, đầu đột nhiên bị xoa xoa, người đàn ông thở dài, nói: "Anh thật sự không có cách nào với em mà."

Đoạn Chước dắt cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh, sau đó nghiêng người nhìn cô: "Anh quay lại mua, chờ anh ở chỗ này nhé?"

Nụ cười của cô gái ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt. "Dạ."

Ba phút sau, Đoạn Chước mua cơm đá trở lại, ngồi ở bên cạnh cô.

Anh xúc từng thìa đút cho cô ăn.

Mật ong rất ngọt, nhưng vì sự cưng chiều vô điều kiện của người đàn ông, nên trong lòng còn cảm thấy ngọt hơn mật.

Tri Miên vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh, một lúc sau, cả hai nghe thấy tiếng trẻ con khóc, rồi thấy một người đàn ông trung niên đi đến trước mặt ôm một bé trai chừng bốn năm tuổi.

Cậu bé khóc dữ dội, người đàn ông trung niên có vẻ là cha cậu bé, vẻ mặt hung dữ, mắng cậu bé không nghe lời.

Tri Miên nhìn, không khỏi liên tưởng đến bộ dạng của Đoạn Chước sau khi có con...

Với tính cách của Đoạn Chước, trường hợp này rất có thể xảy ra trong tương lai...

Tri Miên chọc chọc vai người đàn ông, hỏi anh: "Đoạn Chước, nếu sau này em sinh ra một bé trai cực kỳ nghịch ngợm, nếu thằng bé không nghe lời, anh sẽ làm gì?"

Ánh mắt Đoạn Chước chuyển từ cơm đá sang khuôn mặt cô.

Tri Miên nghiêng đầu. "Anh sẽ hung hăng mắng thằng bé như người cha vừa rồi sao?"

Người đàn ông nghĩ một lúc. "Sẽ không."

"Vậy anh sẽ dạy dỗ thằng bé một lúc, bắt thằng bé úp mặt vào tường sao?"

"Sẽ không."

"Vậy thì anh sẽ làm gì?"

Đoạn Chước lười biếng dựa vào lưng ghế, cười nói: "Rất đơn giản, không nghe lời thì trực tiếp đánh đến khóc một trận là xong."

Tri Miên:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play