Đêm 30, hiếm khi cả gia đình được sum họp như thế này, ăn một bữa cơm tất niên náo nhiệt.
Buổi tối, Tri Miên và Đoạn Chước cùng hai em họ ra cửa nhà đốt pháo, rồi lại xem Xuân Vãn cùng Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn ở phòng khách lầu hai một lúc.
Chú thím Đoạn Chước đến nhà một người họ hàng trong thị trấn ngồi một chút, bác trai bác gái ở dưới lầu cùng Đoạn Cảnh Sơn, Đoạn Hưng Văn và Ngũ Uyển thì không biết đang ở đâu.
Trong phòng khách chỉ có bốn người, một lúc sau, Trang Thư Lan mới nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy trở về phòng, hai phút sau, bà quay lại, mỉm cười ngồi bên cạnh Tri Miên, trong tay cầm một phong bao lì xì căng phồng: "Tiểu Cửu, đây, ba mẹ mừng tuổi con."
Tri Miên sững sờ một hồi, ngại không dám nhận: "Mẹ, không cần..."
Trang Thư Lan mỉm cười, dúi bao lì xì đỏ vào tay cô. "Ngoan, em nhận đi, năm mới, chắc chắn là phải nhận lì xì rồi."
Đoạn Chước cũng bảo cô nhận lấy.
Tri Miên đảo mắt, do dự nhìn Đoạn Chước, người đàn ông cong môi, lười biếng nói: "Em cầm đi."
Tri Miên không thể trốn tránh, mỉm cười: "Cảm ơn ba mẹ."
Trang Thư Lan mỉm cười xoa đầu Tri Miên: "Hiện tại Tiểu Cửu đã gả vào nhà chúng ta, chính là con gái của chúng ta, thương con và Tiểu Đoạn như nhau. Ba mẹ hy vọng, mỗi ngày con đều cảm thấy vui vẻ, hai đứa sống chung thật tốt. Nếu Tiểu Đoạn có làm gì sai, thì con cứ nói cho ba mẹ biết."
Tri Miên nghe thấy từ "con gái" kia, trái tim cảm thấy ấm áp như được bếp lò sưởi ấm.
Tuy rằng cha mẹ đã qua đời, nhưng hiện tại, gả cho Đoạn Chước, cô dường như lại có thêm cha mẹ yêu thương mình.
Khóe môi Tri Miên cong lên, lúm đồng tiền xuất hiện: "Dạ, cảm ơn ba mẹ, thật ra Đoạn Chước rất tốt với con, anh ấy cực kỳ thương con."
Đoạn Chước lười biếng dựa vào sofa, quay đầu nhìn Tri Miên nói: "Vậy lì xì của con đâu?"
Trang Thư Lan chỉ vào tay Tri Miên, nói đùa. "Năm nay, phần của con đều cho Tiểu Cửu rồi."
"Không phải chứ, còn có kiểu này sao?"
Đáy mắt Tri Miên lóe lên ý cười ranh mãnh.
Người đàn ông đưa tay lên xoa đầu cô, cười khẽ, li ếm môi: "Vậy người nào đó lời to rồi nha."
Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đều cười.
Hai người ngồi trong phòng khách một lúc, bên ngoài lại vang lên tiếng pháo hoa, cũng vừa lúc Xuân Vãn tới tiết mục ca hát. Đoạn Chước kéo Tri Miên đứng dậy, nói với ba mẹ: "Bọn con ra ban công hóng gió một chút."
Bên ngoài trời đã tối, bầu trời nở rộ pháo hoa, những bông tuyết bay phấp phới, ngọn đèn treo trên mái hiên ban công tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Khi vừa hai người bước ra ngoài, thì Đoạn Chước đột nhiên dừng lại, một tay ôm eo cô gái, một tay nâng cằm cô. Tri Miên còn chưa kịp phản ứng lại, thì nụ hôn hơi lạnh đã rơi xuống.
Cạy mở kẽ răng, vị Coca ngọt ngào vừa uống lan tỏa ra giữa môi răng, từ từ sâu dần.
Tri Miên chưa kịp nhắm mắt, lông mi khẽ rung như cánh bướm, tim đập thình thịch, sợ có người đi ngang qua nhìn thấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước khẽ cắn đôi môi ửng hồng của cô, từ từ buông lỏng ra, trên khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa, trầm giọng nói: "Không phải ra ngoài để hóng gió, chỉ là muốn hôn em."
Tri Miên bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt.
Người này thật là...
Đoạn Chước đội mũ lên đầu cô, nửa ôm cô đi ra khỏi ban công.
Tri Miên nhìn cảnh tuyết mênh mông bên ngoài, cùng những chiếc đèn lồng đỏ rực treo trước cửa nhà, lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh ngày Tết ở miền Bắc, cảm thấy rất đẹp.
“Năm nay ăn Tết ở đâu, cảm thấy thế nào?” Anh hỏi.
"Rất tốt, đã lâu rồi không thấy cảnh náo nhiệt như vậy. Chỉ là đột nhiên hơi nhớ cậu. Cậu một mình ở thành phố Lâm sẽ không cô đơn chứ?"
Đoạn Chước cười. "Không sao, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó sẽ ăn Tết cùng ông ấy."
Đúng lúc điện thoại trong túi Tri Miên đổ chuông, cô cầm lên, là Khổng Tư.
Cô bắt máy, bật loa ngoài, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy ý cười: "Tiểu Cửu, năm mới vui vẻ."
"Chị Khổng Tư, chúc mừng năm mới. Năm nay chị đón Tết ở đâu thế?"
"Chị ở thành phố Lâm thôi, năm nay không về quê. Nghe nói em và Đoạn Chước đến nhà ông nội Đoạn Chước ăn Tết sao? Trời lạnh tuyết rơi, không bị đông lạnh chứ?"
Tri Miên mỉm cười. "Dạ, ngoài trời rất lạnh, trong nhà đỡ hơn nhiều..."
Tri Miên chưa kịp nói xong, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói một người đàn ông: "Tiểu Cửu, Tiểu Đoạn, chúc mừng năm mới nha!"
Tri Miên ngạc nhiên. "Anh Gia Cát?"
"Tôi đang nói chuyện với Tiểu Cửu, anh thò tới làm gì..."
"Anh chỉ lên tiếng chào hai người họ thôi..."
"Anh tránh ra, đây là điện thoại của tôi..."
Khổng Tư và Gia Cát Vũ cãi nhau, Tri Miên nghe mà thấy buồn cười, cuối cùng, Khổng Tư mất tự nhiên mà nói với Tri Miên. "Người này cứ nhất định muốn thò qua."
"Anh Gia Cát thật sự ăn Tết cùng chị sao? Hai người..."
"Không có đâu! Là người này nói là không có cơm tất niên để ăn, cho nên mới tới tìm chị, chị miễn cưỡng cho phép thôi."
Tri Miên: "Anh ấy mà không có cơm tất niên để ăn sao? Rõ ràng là có mục đích khác."
"Anh ấy không có..."
Gia Cát Vũ thò qua: "Anh có, anh muốn theo đuổi em."
Khổng Tư: "..."
Tri Miên nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không nhịn được cười, nói đùa vài câu, cuối cùng cúp điện thoại, nhìn Đoạn Chước: "Xem ra anh Gia Cát có hy vọng theo đuổi được chị Khổng Tư nha."
Đoạn Chước cong môi. "Cũng phải đi qua con đường của anh thôi."
Tri Miên hừ nhẹ. "Lúc trước, chúng ta vừa mới chia tay, người nào đó làm gì thẳng thắn được như vậy chứ. Lúc thì đưa trà cho cậu, lúc thì tình cờ đi ngang qua, sĩ diện dởm chứ gì?"
Đoạn Chước ôm lấy cô: "Biết thế lúc đó anh đã không lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo rồi. Anh nên theo đuổi em sớm hơn một chút, chỉ là chúng ta sẽ không còn như vậy nữa. Bây giờ em đã là vợ anh, anh sẽ không để em chạy nữa đâu."
Tri Miên cười, dựa đầu vào vai anh. "Ừm, không chạy."
Một lúc sau, có người bước ra ban công, nói với họ: "Anh họ, chị dâu, có muốn ăn bánh chưng không? Mẹ em vừa làm ở dưới nhà, kêu hai người xuống dưới lấy."
Đoạn Chước đáp lại, điện thoại vang lên, là điện thoại của người trong câu lạc bộ, vì thế, Tri Miên đi theo em họ Đoạn Chước xuống lầu.
Bên kia, dưới lầu, Ngũ Uyển cùng Đoạn Hưng Văn đang đứng ở sân trước, lại tranh cãi. Hai mắt Ngũ Uyển rưng rưng, chịu đựng sự khổ sở và tức giận: "Thôi đi, sao tôi có thể trông cậy anh trở về như trước đây chứ? Cứ như vậy đi, đừng nói nữa."
Ngũ Uyển xoay người rời đi, Đoạn Hưng Văn nhìn bóng lưng cô ấy, thở ra một hơi nặng nề.
Một lúc lâu sau, anh ta quay người đi vào nhà, nhìn thấy Đoạn Cảnh Sơn đang vẫy tay với mình: "Văn Văn."
"Ông nội."
Anh kiềm chế vẻ mặt, bước tới.
Đoạn Cảnh Sơn nói: "Cãi nhau với Ngũ Uyển sao?"
Đoạn Hưng Văn sững sờ: "Không sao đâu ạ, chúng cháu chỉ giận dỗi hai câu..."
Đoạn Cảnh Sơn thở dài. "Tính tình hai đứa quá hiếu thắng, cháu là đàn ông, nên nhường Tiểu Uyển một chút."
Đoạn Hưng Văn muốn nói, tại sao anh ta phải nhường nhịn chứ? Rõ ràng là do Ngũ Uyển muốn quá nhiều.
Hiện tại, ngày nào anh ta cũng phải chịu áp lực rất lớn, làm gì có tâm trạng mà ở cùng cô ấy chứ?
"Nhìn Tiểu Đoạn và Tiểu Cửu đi. Hai đứa nó còn hòa thuận hơn hai đứa nhiều. Vợ chồng với nhau, cần phải thật hòa thuận."
Đoạn Hưng Văn khẽ chế nhạo. "Nói không chừng đều là giả vờ..."
"Cháu nói gì?"
"Không có gì ạ."
Đoạn Hưng Văn cùng Đoạn Cảnh Sơn tán gẫu vài câu, sau đó đứng dậy rời đi, đi lên lầu hai, không muốn trở lại phòng ngủ, phòng khách lại có người, nên đi ra ban công.
Anh ta cúi đầu, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, châm lửa xong, vừa ngẩng đầu, thì thấy Đoạn Chước đang đứng trước ban công, cũng đang nhìn mình.
Anh ta sững người một lúc, ngậm điếu thuốc vào miệng, rồi bước tới.
Đứng bên cạnh Đoạn Chước, anh ta xoa hộp thuốc lá trong tay, sau đó đưa cho Đoạn Chước.
"Không cần."
Đoạn Hưng Văn nhớ là cậu em họ này của mình có hút thuốc. "Cai thuốc?"
"Đang cai."
Đoạn Hưng Văn cười. "Anh đã cai hai lần, rất khó, không kiên trì được. Em và em dâu định có con sao?"
Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần, nhìn cây táo trước sân. "Bởi vì chuyện này, nên sau này này cũng phải cai, hơn nữa, cô ấy cũng không thích mùi khói."
Đoạn Hưng Văn nhớ tới trạng thái ở chung của Đoạn Chước và Tri Miên, lại nghĩ đến mình và Ngũ Uyển, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, giả bộ thản nhiên mà nói: "Anh cảm thấy tình cảm của em và em dâu khá tốt đó."
Đoạn Chước quay đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Đoạn Hưng Văn phả khói ra. "Nhưng con gái ấy à, không thể quá cưng chiều, lúc đầu thì khá tốt, nhưng về sau sẽ khó khăn. Em chiều chuộng quá, đối phương dễ cậy được chiều mà trở nên kiêu ngạo, muốn càng ngày càng nhiều, về sau rất dễ mâu thuẫn."
Đoạn Hưng Văn nhận thấy ánh mắt thâm ý của Đoạn Chước, khẽ ho khan hai tiếng: "Kinh nghiệm anh rút ra."
Trong lúc nhất thời, Đoạn Hưng Văn không biết anh đang cười cái gì.
Đoạn Chước không nói chuyện, mà lúc này, Tri Miên bưng một cái bát đi ra ban công, nhìn thấy Đoạn Hưng Văn, sững sờ gật đầu: "Anh họ."
"Ừm."
Tri Miên đi tới chỗ Đoạn Chước, đưa bát cho anh, cong môi cười: "Em ăn bánh chưng, anh ăn thử đi, thím làm rất ngon đó."
Đoạn Chước dựa vào lan can, lười biếng nói: "Em đút anh ăn đi."
Đoạn Hưng Văn nhìn anh, giật mình.
Như là không tin cậu em họ lãnh đạm theo chủ nghĩa đàn ông của mình, khi ở bên Tri Miên lại như thế này.
Mặt Tri Miên đỏ lên, thấy ở đây vẫn còn người khác. "Anh tự ăn đi..."
Đoạn Chước không đưa tay nhận lấy, Tri Miên do dự mấy giây, đành phải gắp một miếng, bỏ vào miệng anh. Đoạn Chước nhai, khóe môi cong lên. "Ừm, ăn rất ngon."
Đoạn Hưng Văn nhìn về phía trước, nghe hai người thể hiện tình cảm, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.
Đoạn Chước đưa tay gãi cằm Tri Miên: "Trưa mai dự tiệc trăm nhà xong, buổi chiều sẽ đưa em đi trượt tuyết, thế nào?"
"Trượt tuyết sao?"
"Ừm, đã liên lạc với bên kia rồi. Sau đó, tối mai sẽ đưa em đi xem điêu khắc trên băng, không phải em rất muốn xem sao? Ngày hôm sau chúng ta sẽ ở lại trung tâm thành phố nửa ngày, anh đưa em đi ăn đồ ăn vặt địa phương."
"Nhưng chúng ta không phải đi thăm người thân, bạn bè sao?"
"Không sao đâu, cứ nói với ba mẹ một tiếng là được, có đi không?"
Tri Miên vui vẻ cười, nếu Đoạn Hưng Văn không có ở đó, cô đã nhào vào ngực Đoạn Chước rồi. Cô bí mật móc tay anh. "Có, đi."
"Thế nào." Đoạn Chước nhàn nhạt nói. "Ông xã có cưng em không?"
"..." Người này lại bắt đầu tự luyến rồi...
Tri Miên ngượng ngùng, gật nhẹ đầu.
"Bà xã là phải yêu thương vô điều kiện." Đoạn Chước giơ tay ôm Tri Miên vào lòng, nhướng mi nhìn Đoạn Hưng Văn, nhếch môi cười. "Em nói đúng không, anh họ?"
Đoạn Hưng Văn: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT