Buổi tối, sau khi Tri Miên và Đoạn Chước ăn tối xong, người đàn ông lên phòng làm việc trên lầu, còn Tri Miên đi rửa bát.
Một người luôn được cơm bưng nước rót như Đoạn Chước, bây giờ lại vì cô mà rửa tay nấu canh, cho nên, Tri Miên đã chủ động bao thầu việc rửa bát.
Sau khi rửa bát xong, Tri Miên cắt một ít salad trái cây, rồi lên lầu.
Đi tới cửa phòng sách, gõ cửa, bên trong trả lời, cô đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Đoạn Chước đang ngồi trước bàn, nói chuyện điện thoại.
"Cậu đã nói chuyện với tổng giám đốc Trương chưa..."
Cô bước đến trước mặt anh, đặt salad trái cây trong tầm tay anh, người đàn ông ngước mắt nhìn cô, cô chỉ vào món salad trái cây, ra hiệu, nhưng vừa định đi, thì anh đã nắm lấy tay cô.
Anh kéo tay lại, Tri Miên lập tức ngã vào trong lòng anh, cô sững sờ một lúc, eo bị anh giữ chặt.
Khuôn mặt Tri Miên hơi đỏ lên, nghe thấy anh vẫn bình tĩnh nói chuyện với người khác, cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dựa vào vai anh.
Nghe giọng nói trầm ấm và từ tính của người đàn ông, trong lòng Tri Miên cảm thấy ngọt ngào.
Mặc dù trước mặt cô, hầu hết thời gian người này đều không quá đứng đắn, nhưng một khi đã làm việc, thì anh lại rất nghiêm túc.
Như tục ngữ đã nói, đàn ông đẹp trai nhất là khi làm việc.
Đoạn Chước đang nghe điện thoại, rất lâu mà không cúp máy, Tri Miên cảm thấy buồn chán, nên nảy ra suy nghĩ nghịch ngợm, giơ tay ôm cổ anh, tựa đầu vào cổ anh, cố ý áp sát, thỉnh thoảng lại hôn anh một lúc.
Hơi thở nhè nhẹ của cô gái phả vào cổ người đàn ông, quét qua như lông vũ, Đoạn Chước hơi bị cô làm giữ mất tập trung, dùng ngón tay véo cằm cô rồi nâng lên, liền nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm xẹt qua mắt cô gái nhỏ, còn chưa kịp che giấu.
Tri Miên nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy đĩa salad trái cây trên bàn, bước đến sofa bên cạnh nằm, định trêu một chút rồi bỏ chạy.
Ánh mắt người đàn ông dần dần tối sầm lại, nếu là ngày thường, anh sẽ không bao giờ để cô đi như thế này, nhưng lúc này, đầu dây bên kia vẫn chưa nói chuyện công việc xong.
Tri Miên vừa ăn trái cây vừa nhìn anh, ý cười không hề giảm.
Hai phút sau.
"Được rồi, cứ như vậy đi."
Tri Miên nhìn anh cúp điện thoại, sau đó lập tức đứng dậy, ném điện thoại lên bàn, rồi đi về phía cô.
Trong lòng Tri Miên run lên, đặt đĩa hoa quả xuống, vừa mới đứng dậy để thoát thân, thì cổ tay bị nắm lấy, ngã trở lại về sofa, thân thể rắn chắc của người đàn ông bao trùm lấy cô, anh nhìn cô cười: "Chạy cái gì? Chột dạ đến thế à?"
Lông mi Tri Miên khẽ động. "Em đâu có trốn đâu, chỉ là định đi lấy chút đồ thôi..."
Khóe môi cô gái nhỏ dính nước dưa hấu nên hơi đo đỏ, Đoạn Chước mím môi, đầu lưỡi cong nhẹ li ếm liế m, sau đó khẽ rút ra.
Tri Miên đối diện ánh mắt nóng bỏng của anh, trái tim run lên, cằm lập tức bị giữ chặt, nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống.
Cô nắm chặt áo anh, cảm nhận được động tác đang mạnh dần lên của anh, rất có xu hướng phát triển theo hướng đó. Trong lòng cô căng thẳng, nức nở muốn xin tha.
Tiêu rồi tiêu rồi, đáng lẽ ra cô không nên trêu chọc anh...
Sao vấp ngã mãi mà cô vẫn chưa khôn thêm xíu nào vậy qwq...
Một lúc sau, cho đến khi Tri Miên cảm thấy mình sắp tắt thở, thì nụ hôn của người đàn ông mới kết thúc.
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô, Đoạn Chước cười nhéo nhéo má cô: "Xong việc anh sẽ xử lý em."
Anh đứng thẳng dậy, cầm đĩa salad trái cây rồi bước về bàn làm việc. Tri Miên lại được hít thở không khí trong lành, cảm thấy mình đã "thoát chết", rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tức giận mà lén lườm anh một cái.
Người này chỉ biết bắt nạt cô.
Cô đứng dậy, nói: "Vậy em không ở đây làm phiền anh nữa, em đi vẽ tranh đây."
"Mang đồ sang đây vẽ đi."
"Hả?"
"Ở lại đây với anh."
Tri Miên nghe vậy, trong lòng rất ngọt ngào, trước đây, anh luôn không thích người ngoài quấy rầy khi đang làm việc.
Tri Miên cầm máy tính trở lại, nằm trên sofa, anh xử lý công việc, còn cô thì vẽ tranh, hai người đều yên lặng làm việc của mình.
Đột nhiên, điện thoại của Tri Miên đổ chuông, là Khổng Tư.
Tri Miên nhấc máy. "Alo, chị Tư Tư —"
Đầu bên kia im lặng hai giây, sau đó một giọng nói rất trầm vang lên: "Tri Miên, em có rảnh không? Có thể ra ngoài ngồi với chị một lát được không?"
Tri Miên nghe vậy, lập tức sững sờ. "Chị Tư Tư, chị bị sao vậy?"
"Chị không thể nói rõ qua điện thoại được..."
"Được rồi, chị gửi địa chỉ cho em, em sẽ đến tìm chị ngay."
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt dò hỏi của Đoạn Chước đảo qua, Tri Miên giải thích xong, đầu óc quay cuồng: "Có phải... có liên quan đến anh Gia Cát hay không?"
Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại. "Không biết nữa."
Cô đóng máy tính lại. "Em phải đi tìm chị Tư Tư trước, em có chút lo lắng..."
Tri Miên trở về phòng ngủ, thay quần áo, Đoạn Chước đi tới. "Anh đưa em tới đó."
"Không cần, em tự mình đi là được, anh cứ làm việc trước đi."
“Em tự đi được không?” Hiện tại, quả thực là anh có một số việc phải làm.
Cô nắm tay anh, cười: "Em sẽ không tự lái xe, em đi taxi, anh đừng lo."
Đoạn Chước bảo là chút nữa sẽ đi đón cô.
Sau khi lên taxi, Tri Miên báo vị trí mà Khổng Tư đã gửi cho tài xế, một giờ sau, taxi chạy đến cửa một quán bar.
Bước vào trong, ánh đèn bên trong mờ ảo lập lòe, tiếng nhạc blues êm đềm vang lên bên tai, cô nhìn một vòng, thấy Khổng Tư đang ngồi uống rượu một mình trong góc.
"Chị Tư Tư..."
Giọng nói của Tri Miên khiến Khổng Tư ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly, mỉm cười. "Tri Miên, em đến rồi à, ngồi đi."
Tri Miên ngồi xuống bên cạnh, Khổng Tư rót cho cô một ly rượu, nhét vào tay cô, rồi vòng tay qua vai cô. "Tri Miên, nào, uống rượu với chị."
Tri Miên cau mày, lo lắng: "Chị Tư Tư, chị bị sao vậy?"
Khổng Tư ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, khóe miệng nhếch lên. "Có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua là vừa mới nhìn rõ được hiện thực thôi."
"Hiện thực gì?"
"Gia Cát Vũ... anh ất không định kết hôn với chị."
Tri Miên sững sờ. "Chị đã nói thẳng với anh ấy sao?"
Khổng Tư khẽ ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng. "Chị không ngờ, ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, nhưng vẫn không thể làm anh ấy lung lay... Chị biết anh ấy không quá coi trọng chuyện tình cảm, chị cho rằng mình là ngoại lệ, nhưng bây giờ, chị phát hiện ra, mình quá ngây thơ rồi..."
Hôm nay, Khổng Tư nói bóng gió với Gia Cát Vũ về chuyện kết hôn, nhưng người đàn ông không đưa ra câu trả lời chắc chắn, Khổng Tư tức giận đến mức hỏi anh ấy có muốn cưới mình không, nhưng đối phương lại im lặng, không tỏ rõ thái độ.
Khổng Tư lập tức hiểu rõ tất cả.
Ngày thường tình cảm mặn nồng, rốt cuộc thì vẫn không thể vượt qua vấn đề thực tế này.
Tình cảm này giống như trăng trong nước, như hoa trong gương, chạm vào sẽ vỡ vụn, kiên trì thì có ích lợi gì chứ?
Tri Miên nghe xong, trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn an ủi: "Nhỡ đâu anh Gia Cát vẫn chưa nghĩ xong thì sao? Không phải là anh ấy không yêu chị, có lẽ là anh ấy cần thêm một chút thời gian?"
Rõ ràng là cô cảm thấy Gia Cát Vũ vẫn rất quan tâm tới Khổng Tư mà? Sao lại như vậy chứ?
Khổng Tư lắc đầu. "Thôi đi, chị đã ở bên anh ấy lâu như vậy, chị cũng muốn có người dựa vào chứ. Không phải là anh cần thời gian, mà là do anh ấy chỉ coi cuộc tình này như một công cụ giải trí thôi."
Khổng Tư và Tri Miên cụng ly, say khướt mà lẩm bẩm: "Nào nào nào, không nói nữa, chúng ta uống rượu đi, chị muốn quên đi tên chó này, anh ta là cái đinh gỉ gì..."
Tri Miên vừa an ủi cô ất, vừa gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, giải thích tình hình cơ bản.
Đầu bên kia điện thoại, trong phòng sách, Đoạn Chước nhận được tin nhắn của Tri Miên: [Là vấn đề tình cảm với anh Gia Cát, dường như anh ấy không muốn kết hôn với chị Tư Tư, hiện tại em đang ở cùng chị ấy.]
Cuối cùng, Đoạn Chước đáp: [Cho anh địa chỉ.]
Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng sách, đồng thời, bấm điện thoại gọi cho Gia Cát Vũ, sau vài giây, đầu bên kia nhấc máy, một giọng nam trầm thấp cô đơn truyền đến: "Có chuyện gì?"
Đoạn Chước hừ nhẹ: "Anh đang làm cái gì thế?"
"Hả..."
"Bây giờ tc đang ở trong quán bar với bạn gái anh."
Đầu bên kia sửng sốt, im lặng không nói.
Đoạn Chước thở dài. "Mẹ nó, sao ngày nào anh cũng không chịu làm người thế?"
"..."
—----
Hai người đàn ông đến quán bar gần như cùng một lúc.
Đi vào trong, họ lập tức thấy Tri Miên và Khổng Tư đang ngồi cùng nhau, nhanh chóng lao đến trước mặt hai cô gái, thì thấy hai người đang ôm cổ bá vai nhau, đang vui vẻ hưng phấn mà uống rượu —-----
"Người chị em, chị kính em."
"Không không, ly này nên là em kính chị mới đúng."
"Em uống xong rượu của chị đi đã..."
Đoạn Chước nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tri Miên, ánh mắt chìm xuống, lạnh lùng nhìn Gia Cát Vũ, sau đó đi đến bên cạnh Tri Miên, cầm lấy ly rượu của cô, bế cô lên khỏi chỗ ngồi. "Mm, đừng uống nữa."
Tri Miên chớp mắt, dựa vào anh, có chút đứng không vững. "Ơ, Đoạn Chước, anh đã tới rồi sao?"
Bàn tay Đoạn Chước xoa xoa gương mặt nóng rực của cô. "Không phải anh đã nói là em đừng uống sao?"
"Ưm, em không sao cả..."
Gia Cát Vũ bước tới chỗ Khổng Tư, cố gắng nắm lấy tay cô ấy. "Tư Tư."
"Tránh ra, anh đừng chạm vào tôi..."
"Tư Tư, anh sai rồi, em đừng uống nữa."
Cô gái rơi nước mắt, mơ mơ hồ hồ, nức nở, không biết đang nói cái gì, Gia Cát Vũ dỗ dành Khổng Tư một lúc, một lúc sau mới nói với Đoạn Chước: “Ở đây giao cho anh, cậu đưa Tiểu Tửu về trước đi."
"Ừm."
Đoạn Chước cầm túi xách bên cạnh chỗ ngồi của Tri Miên lên, cuối cùng lại nâng mắt nhìn Gia Cát Vũ: "Đối với chuyện kết hôn, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?"
Gia Cát Vũ nhíu mày. "Anh chưa nghĩ tới..."
Đoạn Chước biết rằng quan điểm về tình yêu của Gia Cát Vũ đã bị chuyện cha mẹ ly hôn ảnh hưởng từ khi còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm, thật ra thì trong lòng không hề có ý định yên bề gia thất.
Không phải là không hiểu, mà là do sợ sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Đoạn Chước nói: "Đừng để một số chuyện quá khứ ảnh hưởng đến phán đoán của anh. Có một số chuyện, phải suy nghĩ cho rõ ràng, đừng để sau này phải đừng hối hận. Anh tưởng là sau khi làm tổn thương người ta, thì theo đuổi lại dễ lắm sao?"
Khóe miệng Gia Cát Vũ nhếch lên. "Ừm, nhìn cậu, anh cũng coi như là học được một bài học rồi."
"..."
Đoạn Chước bế ngang cô gái mềm mại lên. "Đi đây."
Qua cửa quán bar, Đoạn Chước ôm Tri Miên đi ra ngoài, cuối cùng đi tới xe Hummer.
Thả cô xuống dưới, anh mở cửa, đặt cô vào ghế phụ.
Anh giúp cô thắt dây an toàn, Tri Miên cau mày lẩm bẩm nói: "Em không muốn về nhà với anh đâu, em còn chưa uống xong mà..."
Đoạn Chước cau mày. "Say đến vậy mà còn dám uống nữa à?"
"Hu hu hu anh mắng em..."
Đoạn Chước bất lực, cúi người hôn lên má cô. "Không mắng em, ngoan, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
Tri Miên trừng mắt nhìn anh: "Anh nói dối, anh đưa em về nhà, là để anh ngủ với em."
Đoạn Chước không khỏi bật cười. "Bé con, trong đầu em chỉ có mấy thứ này sao?"
Anh gài nút thắt an toàn, nhìn đôi mắt ướt át của cô, xoa đầu cô. "Ngoan một chút, nếu không thì anh sẽ làm thật đấy."
Đoạn Chước lên xe, khởi động xe.
Tri Miên ngồi trong xe, ngâm nga theo điệu nhạc trên radio, hết bài này đến bài khác, đến khi dừng đèn đỏ, Đoạn Chước quay đầu lại, nghe cô hát lệch tone đến không thể cứu chữa.
Tri Miên nghiêng đầu nhìn anh: "Sao anh lại nghe lén em hát hả?"
Một khi cô gái uống say, thì rất thích ca hát.
Đoạn Chước nhìn cô, khóe miệng cong lên. "Cục cưng, sao em lại đáng yêu như vậy chứ?"
Tri Miên ôm mặt, khóe miệng cong lên, lộ ra má lúm đồng tiền, cười có chút ngốc: "Vốn dĩ em đã đáng yêu rồi."
Người đàn ông bật cười.
Buổi tối, trở lại Tinh Tiêu Châu, Tri Miên đã buồn ngủ, Đoạn Chước ôm cô trở lại phòng ngủ.
Đặt lên giường, anh giúp cô thay đồ ngủ, vào phòng tắm lấy khăn tắm.
Sau khi đi ra, Đoạn Chước ngồi bên cạnh, lau mặt cho Tri Miên, Tri Miên lẩm bẩm, anh cúi xuống, lỗ tai kề sát vào đôi môi đỏ mọng của cô, chỉ có thể nghe thấy cô lẩm bẩm gọi tên mình.
Đoạn Chước dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt trắng nõn của cô. "Mm."
Tri Miên vẫn chưa hoàn toàn ngủ. "Hửm..."
Đoạn Chước nhìn cô hồi lâu, nhớ tới chuyện tối nay, rồi hỏi: "Em có muốn gả cho anh không?"
Tri Miên lẩm bẩm hai tiếng. "Mẹ nói, không được kết hôn với ông chú già."
"..."
Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại. "Ai già hả?"
"Anh đố..."
Anh tức cười. "Anh cũng chỉ hơn em có năm tuổi thôi, già con khỉ."
"Anh sắp ba mươi rồi."
"..."
Đoạn Chước tức giận đến mức cúi người, khẽ cắn cằm cô, sau đó nhéo eo cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào tai cô: "Thật sự không định lấy anh sao?"
"Không muốn, em không muốn kết hôn sớm như vậy đâu, em vẫn còn trẻ mà..."
Tri Miên nói câu cuối cùng, lẩm bẩm vài tiếng rồi ngủ thiếp đi, Đoạn Chước nhìn cô, bất lực liế m răng hàm sau, gãi gãi thịt mềm ở cằm cô. "Cô nhóc vô lương tâm."
Anh sắp ba mươi tuổi, mà cô vẫn cảm thấy mình còn trẻ.
—-------
Sáng hôm sau.
Tri Miên bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức, cô tỉnh dậy, trở mình, lập tức được ôm lấy.
Người đàn ông phía sau khẽ cử động, mở mắt ra, lại ôm lấy cô. "Tỉnh rồi sao?"
Tri Miên mỉm cười: "Dạ..."
“Có đau đầu không?” Anh lật người cô lại, đối mặt với anh. "Thế nào, tối hôm qua uống rượu có vui không?”
Trong lòng Tri Miên run lên, nhỏ giọng biện họ: "Tối hôm qua em cũng có uống nhiều quá đâu..."
"Em nói xem?"
Cô gãi đầu. "Chủ yếu là do chị Tư Tư bảo em uống cùng, em không thể từ chối được."
"Vậy em còn nhớ đêm qua mình đã trở về như thế nào không?"
Tri Miên chỉ nhớ là anh xuất hiện, nhưng những chuyện sau đó lại quên hết sạch: "Hình như em có uống chút rượu..."
Cô chột dạ: "Tối hôm qua em không làm gì chứ?"
Đoạn Chước nhìn cô cười: "Có cần anh giúp em nhớ lại không?"
"..." Chẳng lẽ cô uống say rồi phát điên sao QAQ.
"Thực ra, em cũng không làm gì cả, chỉ là em nói chút lời với anh, làm anh nghe xong rất cảm động."
"Cái gì?"
Đoạn Chước cười. "Em nói là em rất yêu anh, nóng lòng muốn gả cho anh."
Tri Miên:?
Thật hay giả vậy?!
"Hơn nữa, em nói là em muốn gả cho anh ngay lập tức."
Tri Miên:??
"Em nói, nếu anh không lấy em, thì em sẽ lập tức chia tay anh."
Tri Miên:???
Đoạn Chước hơi nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: "Vậy hôm nay, khi nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn đây?"
Tri Miên:???!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT