Bước ra khỏi phòng của Đoạn Chước, phòng của Tri Miên ở ngay bên cạnh.
Trước khi, khi Tri Miên còn sống trong trang viên, thì cũng ở phòng này.
Trang Thư Lan như đã quên câu nói vừa rồi của Đoạn Chước trong phòng, chỉ cười với Tri Miên: "Tiểu Cửu, vậy tối nay cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi. Vốn dĩ chú dì còn muốn tâm sự với cháu, nhưng hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai rồi nói chuyện sau, dù sao thì mấy ngày này chúng em cũng sẽ không quá bận rộn."
Đoạn Tu Viễn cũng nói: "Đúng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tri Miên ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ vâng, chú dì cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, cậu cũng thế nhé."
Trang Gia Vinh nói với cô: "Người làm đã chuẩn bị quần áo tắm rửa cho cháu rồi. Nếu có cần gì, thì cứ nói với họ."
"Dạ."
"Được, đi ngủ đi."
Sau khi cả ba rời đi, Tri Miên trở lại phòng.
Bước vào phòng, cô lập tức ngã người xuống giường, vùi mặt vào chăn, người nóng bừng.
Hu hu hu, đêm nay Đoạn Chước đã làm gì cô trước mặt họ vậy chứ...
Vừa rồi, khi Đoạn Chước nói: "Đêm nay em không ngủ với anh sao?", thì cô lập tức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Lần sau, cô nhất định sẽ không bao giờ để người này say nữa!!
Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn vẫn luôn cho rằng bọn họ ngủ riêng, kể cả khi chuyển đến Tinh Tiêu Châuu ở riêng. Khi đó, hai người dặn dò Đoạn Chước là, trước khi kết hôn, thì không được làm chuyện gì không thích hợp, đặc biệt là Đoạn Tu Viễn, về phương diện này, quản anh đặc biệt nghiêm khắc.
Vừa rồi, Đoạn Chước nói như vậy, có phải Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn cũng có thể đoán được lúc trước bọn họ ngủ cùng nhau không? Thậm chí còn cảm thấy bọn họ đã làm “chuyện đó” rồi?
Xong rồi, xong rồi qwq.
Tri Miên lăn lộn, nhìn lên trần nhà, thở dài buồn bã.
—--
Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai mờ ảo tràn vào phòng, bụi mịn trong không khí từ từ bay lơ lửng.
Tri Miên hơi bị ánh nắng làm lay động, xoay người quay mặt về phía cửa sổ, đột nhiên cảm thấy mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.
Cô kinh ngạc mở mắt ra, liền đối diện một đôi mắt đen nhánh.
"Đoạn Chước?!"
Lúc này, người đàn ông mới xoay người, nửa ôm cô vào lòng, thấy cô trợn tròn mắt, nhướng mày cười: "Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?"
Tri Miên sửng sốt. "Tại sao anh lại ở đây..."
Không phải tối qua anh ngủ trong phòng riêng của mình sao?
“Anh đã dậy từ rất sớm.” Sau khi tỉnh lại, phát hiện Tri Miên không ở bên cạnh, anh liền đi hỏi người làm, mới biết được Tri Miên đang ở trong phòng này.
Cô hỏi: "Tối hôm qua uống nhiều như vậy, sáng nay thức dậy có thấy khó chịu không?"
"Không sao cả."
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tri Miên lại cảm thấy xấu hổ, tức giận mà bí mật tính xổ với anh: "Sau này anh uống say thì em sẽ mặc kệ anh."
Cô xoay người, quay lưng lại với anh.
Đoạn Chước có chút bối rối, từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn, dịu dàng: "Sao vậy, không vui sao?"
"Hừ..."
Đoạn Chước không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy cô không để ý tới mình, anh tiến đến hôn lên vành tai mẫn cảm nhất của Tri Miên, đầu lưỡi trêu đùa, cho đến khi cô run rẩy, phát ra tiếng rên nho nhỏ, anh mới lặng lẽ cười. "Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện vậy?"
Tri Miên đẩy anh ra, lẩm bẩm. "Anh quên hết những chuyện đã xảy ra đêm qua rồi sao?"
"Chuyện gì vậy?"
"Anh uống rượu xong là không nhớ được gì sao?"
Đoạn Chước thật sự không nhớ gì, sau khi về đến nhà, chỉ nhớ là ba mẹ đã trở về, nhưng thật sự không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Tri Miên đành phải nói lại với anh, anh nghe xong, liền ôm chặt lấy cô, thấp giọng cười, Tri Miên kinh ngạc: "Anh còn có thể cười được à, nhỡ hôm nay chú dì tìm anh nói chuyện thì sao?"
“Còn có thể làm gì được chứ, bọn họ có thể làm khó anh sao?” Anh cười. "Hơn nữa, chúng ta cũng đã làm gì đâu?”
"Nhưng có thể chú dì đã hiểu lầm, cũng sẽ tức giận..."
"Không sao, muốn mắng thì bọn họ cũng sẽ mắng anh."
Tri Miên bất lực, nghĩ tới điều gì đó, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên: "Anh mau ra ngoài đi, lát nữa bị bọn họ bắt được anh ở đây thì không tốt đâu, em cũng phải dậy đây."
Anh nắm lấy tay cô. "Anh ôm em đi rửa mặt."
"..."
Tri Miên không biết nên cười hay nên khóc, nghiêm túc cảnh cáo anh: "Đi nhanh lên, nếu không hôm nay em sẽ không để ý đến anh đâu."
Đoạn Chước cau mày, bị đuổi ra khỏi phòng.
Anh đóng cửa lại, vừa quay đầu lại đã thấy Đoạn Tu Viễn dường như vừa đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt đầy ẩn ý rơi vào trên người anh.
Đoạn Chước sửng sốt, lông mi hơi nhíu lại, hai tay đút túi, đi về phía ông.
Đến trước mặt, anh mới nhẹ nhàng nói. "Ba."
Đoạn Tu Viễn nhàn nhạt nhìn anh. "Tối hôm qua ngủ thế nào? Mà thức dậy sớm như vậy?"
"Vâng, khá tốt. Hôm nay có việc ở trường, vừa rồi con vào gọi cô ấy dậy." Mặt anh không đổi sắc mà bịa chuyện.
Đoạn Tu Viễn gật đầu. "Nếu vẫn cảm thấy không thoải mái, thì kêu bọn họ làm chút canh cho tỉnh táo. Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."
“Vâng.” Đoạn Chước dừng lại một chút. "Ba, vậy con đi xuống lầu trước.”
"Chờ đã."
Đoạn Tu Viễn anh lại.
Đoạn Chước quay đầu lại, Đoạn Tu Viễn nhìn anh, khóe môi giật giật, cuối cùng nói: "Ba nhớ lầm rồi, không sao, đi xuống đi."
Đoạn Chước khẽ nhướng mày, vâng một tiếng, rồi đi xuống lầu.
—--
Mười lăm phút sau, sau khi Tri Miên rửa mặt và thay quần áo xong, cô bước ra khỏi phòng.
Cô nhận được tin nhắn của Đoạn Chước, nói rằng anh đang ở dưới lầu, nên cũng đi xuống lầu.
Đến nhà ăn, cô nghe thấy tiếng nói chuyện, nhìn vào bên trong thì thấy, Đoạn Chước, Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan đều đang ăn sáng bên trong, Trang Gia Vinh đã đến công ty từ sáng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng rồi bước vào, ba người nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn cô, Tri Miên lập tức mỉm cười: "Chào buổi sáng, chú dì."
"Ô, Tiểu Cửu đến rồi, nào, đến đây ăn bữa sáng đi."
Trang Thư Lan vẫy tay với cô.
Cô đi tới, Đoạn Chước mỉm cười, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
"Muốn uống gì? Sữa đậu nành hay sữa bò?"
"Sữa đậu nành đi..."
"Ừm, đây là cơm nắm, còn có bánh quẩy." Đoạn Chước gắp cho cô. "Anh bóc một quả trứng cho em nhé?"
Hai người đối diện nhìn thấy hành động của Đoạn Chước, kinh ngạc nhìn nhau.
Rốt cuộc thì họ hiếm khi thấy con trai mình dịu dàng như vậy.
Có ba mẹ Đoạn Chước ngồi đối diện, hai má Tri Miên nóng bừng, vừa định từ chối nói mình tự làm được, thì nghe thấy Trang Thư Lan cười nói: "Con bóc một quả cho Tiểu Cửu đi. Tiểu Cửu, cháu phải ăn nhiều vào, dì thấy cháu gầy quá.”
"Dạ."
Đoạn Chước nhìn vẻ ngượng ngùng của cô gái nhỏ, âm thầm cong môi, bóc trứng cho cô, hỏi ba mẹ: "Ba mẹ, hôm nay hai người có kế hoạch gì?"
"Hội nghị chuyên đề bắt đầu vào ngày mai, chiều nay sẽ có một cuộc họp."
"Buổi chiều con không phải huấn luyện, sẽ đưa hai người tới đó."
"Được."
Đoạn Tu Viễn hỏi: "Đúng rồi, chiều nay khi nào thì Tiểu Cửu phải đến trường học?"
Đến trường học học?
Tri Miên sửng sốt, Đoạn Chước đã lên tiếng trước: "Cũng là buổi chiều, tiện thể con cũng sẽ đưa cô ấy qua đó luôn."
Tri Miên và Đoạn Chước nhìn nhau, sau đó cô hiểu ý đáp lại, gõ nhẹ vào chân Đoạn Chước dưới bàn, cười nói: "Không sao đâu, anh cứ đưa chú dì đi, em tự đến trường là được, đỡ lằng nhằng."
Đoạn Chước nén ý cười nơi khóe miệng, đặt trứng lên đĩa của cô. "Ăn đi."
Trang Thư Lan không nhìn ra sự kỳ quái của họ, nói: "Vậy thì Tiểu Cửu, cơm nước xong thì chúng ta uống trà tâm sự nhé? Tiểu Đoạn nói là cháu biết pha trà, mà chú Đoạn của cháu cũng rất thích uống trà."
Tri Miên bẽn lẽn cong môi: "Vâng, thực ra cháu chỉ biết chút chút bên ngoài, chút nữa lại phải bêu xấu trước mặt chú dì rồi."
...
Ăn sáng xong, Tri Miên nói là đi phòng trà chuẩn bị trước, Đoạn Chước cũng đi cùng.
Trong phòng trà, ánh nắng tươi đẹp tràn vào trong qua khung cửa sổ kính, bên ngoài cửa sổ là khu vườn riêng rộng lớn, tươi tốt, trong mắt tràn ngập màu xanh cây cỏ, mang đến cảm giác thoải mái khi hè vè, chỉ là, lúc này, Tri Miên lại không rảnh để thưởng thức phong cảnh.
Bước vào phòng trà, trong lòng Tri Miên có chút thấp thỏm, Đoạn Chước không nhịn được cười khi nhìn thấy cô như vậy, ôm cô vào lòng:
"Bé con, sao lại căng thẳng như vậy chứ?"
Tri Miên khẽ cắn môi dưới. "Chú dì sẽ hỏi em những gì đây?"
Tối qua, cô đã suy nghĩ rất lâu, đã trả lời tất cả các câu hỏi trong dự kiến một lần, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Giống như sắp gả cho anh, phải đi gặp ba mẹ chồng vậy."
Tri Miên ngượng ngùng nói: "Còn lâu nhé..."
"Đừng lo lắng, chỉ là trò chuyện bình thường thôi. Sáng nay anh đã thử qua cho em. ba mẹ anh rất thích em, thích mọi mặt."
"Có thật không?"
"Nếu không thì sao? Người anh thích nhiều năm như vậy, sao bọn họ có thể phản đối được chứ? Hơn nữa, Miên Miên đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, có phụ huynh nào mà không thích chứ?"
Tri Miên cụp mắt xuống. "Em chỉ hy vọng mình có thể thể hiện thật tốt."
Bởi vì trải qua mấy năm ăn nhờ ở đậu hồi nhỏ, nên cô đặc biệt sợ ở chung với người lớn, sợ làm người khác không thích, Trang Gia Vinh là ngoại lệ, nhưng cô không biết nhiều lắm về tính cách cụ thể của ba mẹ Đoạn Chước.
Tuy nói là còn chưa đến mức gặp mặt ba mẹ chồng, nhưng nếu đã gặp mặt, thì cô vẫn muốn tạo ấn tượng tốt.
Đoạn Chước ôm chặt cô, xoa xoa gáy cô, biết cô căng thẳng là bởi vì thích anh.
Anh cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu Tri Miên, nâng mặt cô lên, nhìn cô: "Em không phải là đang thi, nên cũng không cần phải luôn luôn lo lắng về hình tượng của mình trong lòng họ. Hơn nữa, ba mẹ anh đều rất dễ gần, không khó tính, hẳn là có tính cách giống ba mẹ em."
Tri Miên sửng sốt, lập tức gật đầu: "Em cũng nghĩ bọn họ rất hiền hòa."
“Ừm, chỉ cần là anh thích, thì bọn họ sẽ không phản đối.” Đoạn Chước nắm tay, dẫn cô ngồi xuống bàn trà. "Chỉ là tán gẫu bình thường thôi, không phải anh cùng ở đây sao?”
Có anh bên cạnh, quả thực là tâm trạng Tri Miên có thể dịu đi rất nhiều.
Sau khi rửa sạch bộ ấm trà, Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan bước vào, hai người ngồi xuống trước mặt, Tri Miên hỏi: "Chú dì muốn uống loại trà gì ạ?"
Đoạn Tu Viễn: "Đại Hồng Bào đi, sáng nay gv nói với chứ là trong phòng trà có mấy gói Đại Hồng Bào thượng hạng, hình như là trong hộp đó."
Ông chỉ vào một cái hộp màu đỏ đen trên một ngăn tủ rỗng bằng gỗ đặc ở phía sau phòng trà, Đoạn Chước đi lấy một gói cho Tri Miên.
Tri Miên xé gói, đổ lá trà ra.
Trước kia, khi đến chỗ Tuân Dao, cô đã học được phương pháp ngâm Đại Hồng Bào chuyên nghiệp hơn, nhưng không ngờ nó lại phát huy tác dụng vào hôm nay.
Lá trà Đại Hồng Bào tốt, có màu dầu, sau khi pha có mùi thơm caramel ngào ngạt, tiếp đến là hương quế hoặc gừng nồng đậm, sau ba bốn lần pha thì mùi thơm chuyển thành mùi hoa lan thoang thoảng, mùi ngọt quanh quẩn, dư vị kéo dài.
Đoạn Tu Viễn uống ly trà do Tri Miên pha, trong mắt dần hiện lên ý cười: "Pha rất tốt, còn chuyên nghiệp hơn cả chú nữa."
Tri Miên mỉm cười. "Không đâu ạ, chủ yếu là do trà ngon."
"Nghe Tiểu Đoạn nói, cháu đã thích uống trà từ nhỏ sao?"
"Thực ra, mẹ cháu đã dạy cháu pha trà. Bà ấy là người thưởng thức trà, giỏi hơn cháu rất nhiều."
Biết ba mẹ của Tri Miên đã mất từ lâu, Trang Thư Lan nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cửu, ba mẹ cháu là người như thế nào? Dì muốn biết thêm một chút."
Tri Miên cười nhẹ. "Ba cháu từng là một thành viên trong đoàn thám hiểm Nam Cực của quốc gia, sau đó đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ."
"Tên là gì vậy?"
"Tri Hoằng Tế ạ."
Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đều sững sờ một lúc, sau vài giây, Đoạn Tu Viễn nói: "Hình như chúng ta đã từng nghe qua cái tên này, hóa ra cháu là con gái của anh ấy à?!"
Cô sững người: "Hai người đã nghe qua tên ba cháu rồi ạ?"
"Lúc trước, tin tức cha cháu qua đời đã được phát trên TV, chúng ta đã xem được tin tức này."
Đoạn Tu Viễn xúc động nói: "Tiểu Cửu, ba của cháu rất vĩ đại. Ông ấy đã cống hiến cả đời cho Tổ quốc chúng ta, mà mẹ cháu cũng luôn ủng hộ ông ấy. Chú và dì cháu đều có thể hiểu được cảm giác này. Chúng ta rất ngưỡng mộ ba mẹ cháu."
Tri Hoằng Tế mơ ước trở thành thành viên đội thám hiểm khoa học từ khi còn nhỏ, sau này lấy vợ, ông vẫn cống hiến hết mình cho đất nước, đặt đất nước lên hàng đầu.
Tri Miên nghe xong, hốc mắt hơi nóng lên, không ngờ, sau bao nhiêu năm, cô lại được nghe lời khen ngợi dành tặng cho ba mẹ mình như vậy.
"Cảm ơn chú dì..."
Trang Thư Lan mỉm cười, nắm tay Tri Miên. "Thảo nào Tiểu Cửu lại thông minh ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là do có ba mẹ tốt. Dì tin là họ ở trên trời, nếu nhìn thấy cháu bây giờ giỏi như vậy, thì nhất định là sẽ rất hạnh phúc, cũng cảm thấy tự hào về cháu."
Tri Miên mỉm cười.
Đúng vậy, cô chỉ hy vọng, mình có thể trở thành niềm tự hào của họ.
Mà bây giờ, cô cảm thấy mình đã làm được.
...
Cả buổi sáng, Tri Miên cùng ba mẹ Đoạn Chước nói chuyện rất lâu, cô vốn tưởng là mình sẽ phải trải qua một tràng hỏi han đáng sợ, nhưng không ngờ lại thư thái, thoải mái lạ thường.
Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đều là những người trí thức cao, hiểu biết uyên thâm, nói chuyện dễ gần lại có nội hàm, họ nói về công việc, cũng dạy Tri Miên và Đoạn Chước nhiều đạo lý sống, Tri Miên đã học được rất nhiều.
Không hề hỏi cung hay thử thách, Tri Miên cảm thấy ba mẹ Đoạn Chước đối xử với cô như con ruột vậy, hơn nữa, tính cách của Tri Miên cũng thuộc loại hiền lành và điềm tĩnh, khí chất giữa họ hòa hợp vô cùng.
Buổi trưa, khi người làm tới thông báo cơm trưa đã chuẩn bị xong, Đoạn Tu Viễn nói với Đoạn Chước: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn trước đi."
Đoạn Chước vừa định nói là muốn ở cùng với Tri Miên, Trang Thư Lan liếc nhìn con trai mình, Đoạn Chước mới nhận ra rằng mẹ anh có chuyện muốn nói riêng với Tri Miên.
Sau khi Đoạn Tu Viễn và Đoạn Chước rời đi, Trang Thư Lan nói với Tri Miên. "Tiểu Cửu, dì muốn nói chút chuyện với cháu."
Tri Miên lập tức đặt dụng cụ rửa bộ ấm trà xuống. "Dì cứ nói đi ạ."
“Đừng căng thẳng.” Trang Thư Lan bật cười. "Dì chỉ muốn nói là, đôi khi Tiểu Đoạn còn chưa đủ trưởng thành hiểu chuyện, trước đây còn làm tổn thương cháu, đó là lỗi của thằng bẽ. Bây giờ, hai đứa lại ở bên nhau, nếu nó vẫn chưa làm tốt, thì cháu cứ nói thẳng với nó, hoặc có thể nói cho chúng ta biết, còn cháu, cũng nên bao dung hơn với thằng bé, dì hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc."
Tri Miên sửng sốt một chút, sau đó cong môi: "Dạ, bây giờ Đoạn Chước đã thay đổi rất nhiều. Thật ra, anh ấy thường chăm sóc cháu nhiều hơn, hơn nữa, trong chuyện đó, cháu cũng có một phần lỗi."
"Con trai ấy à, nên chăm sóc cháu nhiều hơn là phải rồi. Ài, cũng không biết tính cách của nó sao lại khác chúng ta nhiều như vậy. Từ nhỏ đều rất nổi loạn, không nghe lời ai. Dì cũng thường xuyên đau đầu vì nó. Nhưng trước mặt cháu nó khá hơn rất nhiều, cháu có thể quản được thằng bé."
Tri Miên ngẫm lại, sau khi quay lại, tính tình không tốt của Đoạn Chước thật sự đã giảm bớt rất nhiều trước mặt cô.
Điều này có lẽ đã chứng minh rằng, bọn họ rất phù hợp.
Bề ngoài cô mềm mại, ngoan ngoãn, vừa đủ dung hợp với tính cách kiêu căng, ngạo mạn của Đoạn Chước, một mềm một cứng, rất vừa vặn.
Mà trong xương cốt của cô, thỉnh thoảng cũng kiêu căng ầm ĩ như một công chúa nhỏ, có thể thể hiện trước mặt anh mà không cần che giấu gì cả, mà sự dịu dàng cưng chiều bên trong của Đoạn Chước, vừa khéo có thể bao dung bộ mặt cô gái nhỏ của cô.
Có lẽ, như anh nói —-
Họ là trời sinh một cặp.
—---
Buổi tối, Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan họp xong, Trang Gia Vinh từ công ty trở về đã đón Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan, năm người bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, coi như là ăn cơm chính thức một lần nữa.
Sau bữa tối, Tri Miên đề nghị đưa Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn đi mua sắm, mua chút quần áo mùa hè.
Thường thì hai người họ đều bận rộn với công việc, không có quá nhiều yêu cầu về trang phục, hơn nữa, Đoạn Chước cũng chưa bao giờ quan tâm đến điều này, nên Tri Miên đã đi cùng họ cùng lựa chọn, còn mua một ít mỹ phẩm dưỡng da tốt cho Trang Thư Lan.
Sau khi đi mua sắm xong, quan hệ giữa Tri Miên và hai người lớn đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, Trang Thư Lan cũng rất hài lòng với Tri Miên, còn cười trêu chọc Đoạn Chước: "Bây giờ mẹ đã hiểu được lợi ích của sinh con gái rồi, con gái đúng là tâm lý, không giống con trai, đôi khi còn chọc mẹ tức giận."
Đoạn Chước cong môi, ôm lấy vai Tri Miên. "Không sao, mẹ thích Tiểu Cửu nhiều một chút, con không ngại đâu."
Khóe miệng Tri Miên cong lên, để lộ ra má lúm đồng tiền.
Sau khi đoàn người trở về Ngự Long Thế Cảnh Thiên, Đoạn Chước đi tắm, trở về phòng ngủ, bên trong trống không, bởi vì có ba mẹ ở đây, nên Tri Miên chỉ có thể ở trong phòng mình.
Đêm qua, anh say đến mất ý thức, nhưng lúc này, sao anh có thể chịu được buổi tối không có cô gái nhỏ nằm bên chứ.
Đoạn Chước muốn đi lấy hộp thuốc lá bên giường, nhưng vừa chạm vào, thì lập tức thu tay lại.
Hút thuốc lá khó có thể giải quyết được ngọn lửa trong lòng.
Anh chỉ muốn cô thôi.
Đoạn Chước nghịch điện thoại trong phòng một hồi, thấy đã mười giờ rưỡi, đoán chừng ba mẹ đã đi ngủ, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi ra ngoài, anh thấy hành lang vắng lặng.
Anh bước đến cửa phòng Tri Miên, gõ cửa, khóe môi cong lên.
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, anh sững sờ khi nhìn thấy Trang Thư Lan đứng sau cánh cửa.
"... Mẹ?"
"Ài, con đền làm gì vậy, tìm Tiểu Cửu à?"
Bên trong, Tri Miên ngồi ở bên giường nhìn Đoạn Chước, lập tức đoán được mục đích của anh, tim đập rộn ràng.
Đoạn Chước ho khan hai tiếng. "Không có chuyện gì, con chỉ muốn hỏi Tiểu Cửu có muốn con rót cho một ly sữa bò để ngủ ngon giấc hay không thôi."
Tri Miên vội vàng xua tay: "Không cần, không cần..."
Đoạn Chước nhìn Trang Thư Lan: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"À, mẹ hỏi Tiểu Cửu nên phối hợp mỹ phẩm dưỡng da như thế nào."
"Được." Đoạn Chước không còn lý do để ở lại. "Hai người cứ nói chuyện đi, con đi ngủ trước."
Trang Thư Lan: "Ừm."
Tri Miên cười vẫy tay chào anh: "Ngủ ngon ~"
Người đàn ông thấy được sự ranh mãnh trong mắt cô, li ếm răng hàm sau, trong lòng cười lạnh.
Được rồi, chờ đấy.
Buổi tối, mười một giờ rưỡi.
Tầng hai yên tĩnh lạ thường, người làm đều đã xuống lầu, chỉ còn lại đèn hành lang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Cửa phòng Đoạn Chước lại mở ra.
Người đàn ông ung dung bước ra, liếc nhìn trái phải hành lang, cuối cùng bước đến cửa phòng Tri Miên, mở cửa rồi bước vào.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng sách bị mở ra.
Đoạn Tu Viễn xong việc, đi ra, liền thấy cửa phòng Tri Miên vừa đóng lại, chỉ còn lại bóng dáng của Đoạn Chước.
Đoạn Tu Viễn nhìn vài giây, rồi trở lại phòng ngủ.
Trong phòng, Trang Thư Lan đang dựa vào giường đọc sách, nhìn thấy ông, mỉm cười nói. "Cuối cùng thì anh cũng xong việc rồi."
"Ừm, bản thảo đã viết xong."
Trang Thư Lan thu hồi tầm mắt, gập sách lại, để sang một bên. "Vậy thì ngủ thôi."
Đoạn Tu Viễn ngồi bên giường, hơi nhíu mày nói với bà: "Thư Lan, anh vừa thấy Tiểu Đoạn đi vào phòng của Tiểu Cửu."
Trang Thư Lan choáng váng.
"Em nói xem, đang là buổi tối mà... Lúc trước anh đã nói với nó như thế nào? Gia quy đó, không thể quên gia quy được."
Trang Thư Lan bất lực mỉm cười, vỗ vỗ vai ông: "Ài, Đoạn Tu Viễn, anh còn không biết tính tình của thằng bé như thế nào sao? Anh nói xem, hai đứa nhỏ sống với nhau lâu như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì… thì cũng là điều hợp lý."
"Em chỉ biết giúp nó thôi." Đoạn Tu Viễn nằm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. "Anh chỉ sợ nó càn quấy, rồi lại gây ra chuyện gì đó."
"Đừng lo lắng, em sẽ nói chuyện riêng với thằng bé về chuyện này."
Trang Thư Lan nằm bên cạnh ông, được Đoạn Tu Viễn ôm vào lòng, bà tựa vào trong ngực ông, cảm thán: "Em cảm thấy tính tình của con trai chúng ta đã thay đổi rất nhiều, anh có thấy vậy không? Nó đối xử với Tiểu Cửu rất tốt."
"Ừm, hôm nay nhìn thế này, quả thực tốt hơn trước kia rất nhiều."
Có vẻ như những lo lắng trước đây của họ có chút dư thừa.
Trang Thư Lan nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cười nhẹ: "Con trai cũng giống như anh. Lúc anh còn trẻ, cũng có thành thật đâu."
Sắc mặt Đoạn Tu Viễn hơi ngượng ngùng. "Anh không nhớ rõ anh không thành thật khi nào..."
Tri Miên nằm, bị Đoạn Chước ôm vào lòng, sắc mặt ửng hồng, khiếp sợ vô cùng: “Sao anh lại vào đây…”
Sao người này lại to gan vậy chứ!
Vốn dĩ, cô cho rằng người này sẽ không đến nữa, còn tưởng mình có thể yên tâm mà ngủ nữa cơ qwq.
Đoạn Chước cười. “Không sao đâu, bọn họ đã ngủ hết rồi.”
Cô gái nhỏ từ từ khép mắt lại, đáy mắt Đoạn Chước đầy tơ máu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lại lưu luyến không rời bên tai.
Đoạn Chước cắn lỗ tai cô, khàn khàn cười xấu xa: "Bé con, có thể phát ra tiếng, cách âm ở đây rất tốt."
Xung quanh căn phòng này đều không có người ở, phòng của ba người lớn đều ở phía bên kia hành lang.
Tay Tri Miên ôm chặt lấy bả vai của người đàn ông, cắn chặt đôi môi đỏ, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng vẫn không dám phát ra tiếng động, sợ làm phiền những người khác trong nhà, nhỡ bị phát hiện thì tiêu đời.
Sao người này dám chạy đến phòng cô vào ban đêm như thế này chứ, nếu bị phát hiện thì phải làm sao đây...
Tuy nhiên, những suy nghĩ miên man của Tri Miên nhanh chóng bị động tác của Đoạn Chước kéo về.
Giờ phút này, sự tỉnh táo của cô đã bị người trước mặt đánh tan từng một chút, cô như con cá nhỏ trong lòng bàn tay anh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Miên Miên, thả lỏng."
Anh thì thầm dỗ dành cô liên tục.
Dần dần, một giọt nước mắt rơi vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, lấp lánh như ánh trăng phản chiếu vào trong hồ nước trong veo.
Đầu Tri Miên không ngừng choáng váng, cô vùi đầu vào vai anh, khuôn mặt đỏ bừng như nhỏ giọt máu, những đầu ngón tay cào trên lưng anh, tạo thành những vệt màu đỏ nhạt.
“Đoạn Chước…” Cô nhịn không được mà nhẹ giọng gọi anh.
Một lúc sau, Đoạn Chước mới thả tay đang ôm lấy cô ra, dùng một tay giữ chặt hai tay đang định đẩy anh ra của cô, không cho cô nhúc nhích.
Ở một nơi không quá quen thuộc như này, tất cả sự căng thẳng của Tri Miên đều bị phóng đại.
Nhưng Tri Miên chỉ thuận theo bản năng.
Cho đến khi sắp kết thúc, Đoạn Chước lại bỗng nhiên dừng lại. Anh cười bên tai cô, hỏi. “Có thích chơi như vậy không?”
Tri Miên chôn mặt, thẹn thùng đến mức không muốn trả lời, nhưng anh lại không chịu tiếp tục, Tri Miên như con cái vùng vẫy bên bờ sinh tử, mềm giọng thúc giục anh, giọng nói như con mèo nhỏ chưa cai sữa: “Đoạn Chước…”
Anh nhẫn nại, không động đậy, cố tình muốn bắt nạt cô: “Có thích không?”
Cô chỉ có thể thừa nhận: “Thích.”
Đoạn Chước cười, lập tức thỏa mãn mong muốn của cô.
Vài phút sau, căn phòng yên tĩnh lại.
Ảnh ngược trên vách tường không còn động đậy nữa.
Tri Miên ôm chặt lấy anh, môi đỏ cong lên, lại bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại.
Từ l.ỗ mãng, dần dần biến thành dịu dàng.
Nụ hôn từ từ dừng lại, Đoạn Chước hôn lên cằm cô, bật cười: “Sao cục cưng lại giỏi như vậy chứ?”
Tri Miên lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, mặt đỏ lên, không dám nhìn anh, được anh dỗ mãi mới bình phục cảm xúc.
Đoạn Chước đứng dậy, lấy khăn giấy lau cho hai người, Tri Miên cúi đầu nhìn chỗ cô nằm trở nên đậm màu hơn hẳn, sờ sờ, khóc không ra nước mắt. “Làm sao đây Đoạn Chước…”
Bị phát hiện thì phải làm sao đây qwq.
Đoạn Chước thấy bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu của cô, trán giật giật, lại một lần nữa ôm cô vào ngực, cắn vành tai cô.
Cô khóc thút thít, nước mắt lại rưng rưng.
“Anh làm gì đấy…”
Anh nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt lại quay cuồng, mở miệng nói: “Tri Miên, em nghĩ sự tự chủ của anh rất tốt sao?”
Nếu không phải trong phòng không có cái kia, thì đêm nay, anh thật sự sẽ làm tiếp nữa.
Đoạn Chước xoa đỉnh đầu cô, khàn giọng, hạ tối hậu thư với cô:
“Mấy ngày nữa, đợi ba mẹ anh đi, thì chúng ta sẽ về Tinh Tiêu Châuu.”
“Khi đó, thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT