Editor: Byredo



Sau khi cửa thang máy mở ra, Tri Miên và Lý Niệm Niệm đi vào, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Đoạn Chước.

Trình Lập đứng bên cạnh Đoạn Chước cũng cảm thấy lạnh lòng theo.

Anh ấy có cảm giác như mình đang xem một câu chuyện theo đuổi vợ thật đáng thương, hèn mọn.

Cốt truyện ngày nào cũng đầy bất ngờ, lên lên xuống xuống...

Con người ấy mà, gieo nhân nào gặt quả ấy.

Trình Lập và Đoạn Chước đi thang máy lên lầu, Trình Lập nhìn sắc mặt Đoạn Chước, thận trọng hỏi: "Anh Chước, anh không sao chứ?"

Người đàn ông rũ mắt xuống, hầu kết dịch chuyển, khàn giọng nói: "Cậu nói xem, có phải trong lòng cô ấy vẫn còn oán hận tôi rất nhiều đúng không?"

Anh sẽ không bao giờ quên được cái đêm mà cô gái nhỏ khóc rống trước mặt mình.



Cô kháng cự anh đến gần, bảo anh thả cô đi, nói rằng cô không bao giờ muốn trải nghiệm cái cảm giác như chết đuối đó một lần nữa.

Những tưởng anh đối tốt với cô, nhưng không ngờ rằng anh đã làm tổn thương cô nhiều như vậy.

Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Đoạn Chước, một lúc lâu sau, Trình Lập mới an ủi: “Anh Chước, cô Tri là một cô gái tốt bụng, ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ ghi tạc trong lòng, chắc chắn là cô ấy đã thấy được tất cả những gì anh làm.

Chỉ là hai người vừa mới gặp lại, cô ấy cần chút thời gian để thay đổi cách nhìn về anh, cho dù có oán hận gì, thì anh cũng có thể dần dần loại bỏ, cô Tri không phải là người thù dai đâu."

Đoạn Chước không trả lời.

"Anh Chước... em nói thêm vài câu được không?"

"Cậu nói đi."

"Em nghĩ mối quan hệ giữa người với người giống như một cán cân vậy. Lúc đầu cô Tri thích anh rất nhiều, trả giá vì anh không ít, nên cán cân gần như nghiêng về một bên. Khi cán cân hoàn toàn mất cân bằng, cô ấy liền cảm thấy suy sụp, cảm thấy mình đã mất tất cả, nên chọn cách ra đi."

Trình Lập chậm rãi nói: “Mà anh Chước, việc anh cần làm bây giờ là cân bằng cán cân đó, không ngừng đả động tới cô ấy, để cô Tri cảm thấy mình được yêu thương, như vậy mới cân bằng lại mối quan hệ được."

Đoạn Chước quay đầu nhìn anh ất: "Cậu hiểu rõ quá nhỉ."

Trình Lập cười, sờ sờ đầu. "Đây không phải là người ngoài cuộc tỉnh táo sao? Hơn nữa, thời đại học, em đã yêu đương vài lời, kinh nghiệm thất bại rất nhiều. Hơn nữa, anh Chước, em không nghĩ cô Tri quá kháng cự anh đâu. Nếu cô ấy thực sự kháng cự anh, thì căn bản là cô ấy sẽ không nhận tách trà gừng đó."

Đoạn Chước nghe xong, vẻ chán nản trên mặt dần dần tiêu tán.

Cuối cùng, hai người bước đến cửa phòng, Trình Lập báo cáo một chuyện với Đoạn Chước trước khi rời đi: "Em đã hỏi tổ chương trình mà cô Tri tham gia. Ngày mai họ sẽ đến một cô nhi viện ở Lĩnh Sơn."

"Cô nhi viện?"

Trình Lập gật đầu. "Đêm mai họ cũng sẽ ở lại đó. Anh Chước, anh có muốn qua đó xem một chút không?"

Đoạn Chước suy nghĩ một chút. "Ngày mai rồi nói sau.” Tạm thời thì không nên quấy rầy công việc của cô gái nhỏ.

—---------

Đêm qua bụng dạ không được tốt, nên vừa trở về phòng là Tri Miên đã nghỉ ngơi rất sớm. Ngày hôm sau, cô không còn khó chịu nữa.

Sau khi rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn trang điểm, Lý Niệm Niệm giúp cô thu dọn hành lý: "Tiểu Cửu, buổi tối nhớ mặc nhiều quần áo vào, khoác thêm cái áo khoác này, trên núi lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh."

"Vâng."

Vì phải ghi hình trong hai ngày nên họ phải qua đêm ở Lĩnh Sơn, ê-kíp chương trình nói rằng điều kiện ăn uống ở trên núi không tốt lắm, Tri Miên sợ Lý Niệm Niệm đang đến tháng sẽ cảm thấy khó chịu, nên không cho cô ấy đi cùng.

Sau khi thu dọn xong, Lý Niệm Niệm ngồi bên cạnh Tri Miên. "Tiểu Cửu, cảm ơn ly trà gừng tối hôm qua của em rất nhiều, hôm nay chị đã cảm thấy khá hơn rồi. Chỉ là cảm thấy hơi ngại, vốn là mua cho em uống mà..."

Tri Miên cong môi. "Không sao, chị khỏe hơn là được rồi."

"Nhưng bạn trai cũ tưởng em tới kỳ dâu, nên mới mua cái này cho em. Tâm lý quá đi. Có phải anh ta vẫn còn yêu em không?"

Tri Miên hơi giật mình. "... Chị đừng nói linh tinh."

"Chị thấy đúng đấy, nếu không thì tại sao anh ta lại tốt với em như vậy chứ. Tiểu Cửu, chị rất tò mò vì sao lúc trước em lại chia tay với anh ta!"

Tri Miên gõ vào trán cô ấy. "Sao chị lại hóng hớt như vậy chứ."

Cô đứng dậy, bỏ chạy, bỏ lại Lý Niệm Niệm đang cười xấu xa.

Sau khi xong, Tri Miên xuống lầu ăn bữa sáng tự chọn, thấy sắp đến giờ tập hợp, cô đi xuống lầu một, vừa rời khỏi khách sạn đã thấy xe buýt đậu ở cửa, chính là xe của ê-kíp chương trình.

Sau khi lên xe, nhân viên trong xe nhìn thấy cô liền mỉm cười nói: "Cô Tri Thu, chào buổi sáng."

Tri Miên mỉm cười. "Chào buổi sáng."

"Cứ tưởng con gái các cô thu dọn đồ đạc sẽ mất nhiều thời gian, không ngờ là cô lại đến sớm như vậy."

"Bọn họ còn chưa tới sao?"

"Chưa đâu, cô là người đầu tiên đấy."

Khái niệm thời gian và hiệu quả công việc của Tri Miên bị buộc phải luyện ra từ khi còn nhỏ. Cô từng ở nhờ nhà người thân, chỉ cần trì hoãn một chút là sẽ bị mắng, vì vậy, cô làm gì cũng đều nhanh chóng, không bao giờ để người khác phải chờ đợi.

Còn nhớ lúc trước ở nhà dì, cô phải tắm rửa thật nhanh, vì tắm quá giờ quy định, thì họ sẽ tắt máy nước nóng, mùa đông chỉ có thể dội nước lạnh.

"Cô Tri, cô ngồi xuống đi. Cô đã ăn sáng chưa? Tôi có chuẩn bị bánh mì và nước đây."

"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi."

Tri Miên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, một lúc sau thì các họa sĩ khác lần lượt lên xe, hôm nay, tính cả cô, thì tổng cộng có sáu họa sĩ, trừ Từ Nhĩ ra, những người khác đều là con gái.

Một lúc sau, Từ Nhĩ lên xe, mọi người đứng dậy chào hỏi.

9 giờ, tất cả mọi người đều đã đến, chỉ thiếu đúng một người, Vũ Ngưng Sương.

Lúc này đều đã quá giờ, tất cả mọi người đang chờ đợi một mình cô ta, nhân viên công tác sốt ruột mà liên lạc, Từ Nhĩ ngồi vào chỗ, vẻ mặt trầm xuống, lạnh lùng.

Mãi đến năm phút sau, người phụ nữ mới khoan thai đến muộn.

Vũ Ngưng Sương mặc chiếc áo khoác dài có tua rua màu đỏ, khi bước vào trong xe, người cô ta tỏa ra mùi nước hoa hồng nồng nặc, giống như một đóa hồng đỏ tươi.

Được lắm, nếu không nói, thì người ta còn tưởng cô ta đến dự đám cưới.

Vẻ mặt Vũ Ngưng Sương đầy áy náy, cười nói: "Thật ngại quá, hôm qua tôi trang điểm hơi lâu nên đến muộn, khiến mọi người đợi lâu rồi..."

Mọi người đều không quan tâm, để cô ta ngồi xuống, sau khi đóng cửa lại, tài xế chính thức khởi hành.

Vũ Ngưng Sương đi tới sau xe, nhìn thấy Từ Nhĩ đang nhắm mắt ngủ, bên cạnh còn có một cái ghế trống.

"Thầy Từ Nhĩ, em có thể ngồi bên cạnh anh được không?"

Đôi mắt cô ta được trang điểm lấp lánh.

Từ Nhĩ mở mắt ra, liếc nhìn cô ta một cái, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhắm mắt lại: "Chúng ta không thân, ngồi chung không thoải mái, tôi muốn ngồi một mình."

Vũ Ngưng Sương không ngờ Từ Nhĩ lại từ chối mình thẳng thừng như vậy, ngượng ngùng cười. "Không sao..."

Cô ta quay đầu lại, thấy bên cạnh họa sĩ ngồi phía sau Tri Miên không có ai, vì vậy cô ta bước đến đó, ngồi xuống.

Sau khi nghe cuộc nói chuyện, Tri Miên quay sang nhìn Từ Nhĩ, phát hiện ra sắc mặt của đối phương quả thực có chút không tốt.

Cô ngại không dám hỏi, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.

Xe chạy từ trung tâm thành phố ra ngoại thành, trước tiên, đạo diễn nói cho mọi người nghe đại khái về các hoạt động công ích hôm nay. Trong đó có một phân đoạn là hoạt động vẽ tranh. Tới lúc đó, các họa sĩ sẽ cùng các em nhỏ vẽ tranh, sau đó chơi một số trò chơi tương tác vào buổi tối.

Sau khi nói xong, đạo diễn bảo mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức trước, Tri Miên tìm đọc thông tin về Cô nhi viện Tâm Trì, nhưng Vũ Ngưng Sương vẫn luôn nói chuyện với họa sĩ bên cạnh, âm thanh cứ không ngừng truyền lên ——

"À, chiếc váy của tôi là váy thời trang cao cấp, khá là đẹp..."

"Ban đầu tôi muốn đeo bông tai cartier etincelle de cartier, nhưng lần này lại quên mang đến. Trên tai tôi bây giờ là..."

"Tôi có quen cô Nana. Dạo trước, tôi còn ăn tối với cô ấy đấy. Cô ấy vừa  giành giải thưởng ở Thụy Sĩ về..."

Vũ Ngưng Sương nói từ khái niệm truyện tranh, đến cách ăn mặc, rồi mạng lưới quan hệ, cuối cùng là nói tới truyện tranh của mình. Giọng nói không lớn không nhỏ, trên xe lại yên tĩnh, nên những người xung quanh chỉ cần hơi chú ý là có thể nghe được.

Khoe khoang đến mức táo tợn.

Tri Miên không nghĩ quá nhiều, thu hồi suy nghĩ của mình.

Xe chạy một tiếng, đến chân núi, sau đó đi qua đường núi quanh co, nhân viên thấy sắc mặt Từ Nhĩ không được tốt lắm, tiến lên hỏi: “Thầy Từ, ngài cảm thấy không thoải mái sao?"

Anh ấy trầm mặt mở miệng, âm lượng còn lớn hơn lời lải nhải của Vũ Ngưng Sương: "Mùi nước hoa trong xe quá nồng nặc, có chút say xe."

Không nói rõ tên họ, nhưng tất cả người nghe được đều biết là đang nói về ai.

Chỉ có Từ Nhĩ mới dám nói như vậy, không sợ làm mất lòng người khác.

Mặt Vũ Ngưng Sương đông cứng lại, cô ta ngừng nói, không dám hó hé nữa.

"Tôi sẽ mở cửa sổ cho ngài, sau đó đi hỏi xem có ai mang thuốc say xe không". Nhân viên công tác nói.

Nhân viên công tác hỏi xung quanh thì thấy không ai có thuốc say xe, lúc này, Tri Miên mới nói: “Chỗ em có một chai dầu cù là, có dùng được không?”

Thường ngày, trong túi của Tri Miên luôn có sẵn một lọ dầu cù là, cô đưa cho Từ Nhĩ: "Thầy Từ, ngài có thể bôi một chút dầu cù là dưới mũi. Tuy hơi cay nhưng cũng khá sảng khoái. Có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút."

Từ Nhĩ nhận lấy, bôi một chút, một lúc sau, sắc mặt dịu đi rất nhiều: "Mùi hương đúng là khá nồng, nhưng không còn khó chịu như trước, cảm ơn."

"Không có gì."

Vũ Ngưng Sương nhìn Tri Miên tươi cười, trong lòng thầm cười lạnh.

Vẻ mặt nịnh nọt đến mức ghê tởm.

—------

Trời xanh ngắt không một gợn mây, chiếc xe đi lòng vòng trong núi rừng xanh um, cuối cùng lái đến một thị trấn nhỏ ở lưng chừng núi, cô nhi viện Tâm trì là điểm đến hôm nay.

Sau khi xuống xe, cả nhóm đi bộ vào cô nhi viện. Cô nhi viện đã nhận nuôi hơn sáu mươi trẻ em, từ ba đến mười lăm tuổi. Các em nhỏ rất vui và thích thú khi nhìn thấy họ.

Viện trưởng cô nhi viện là một cụ ông ngoài năm mươi tuổi, bị tật bẩm sinh, phải ngồi trên xe lăn hơn nửa đời người. Hiện giờ, vợ chồng ông không cần giàu có lúc về già, mà chỉ ở đây, cùng những đứa trẻ này lớn lên.

Tri Miên và mọi người đi phát quà và nhu yếu phẩm hàng ngày cho bọn trẻ trước, bây giờ đã là giữa trưa rồi, nên mọi người cùng đi ăn cơm.

Vũ Ngưng Sương lôi kéo kia ba họa sĩ nữ khác. "Đi thôi, chúng ta tới nhà ăn nào."

Tri Miên đi sau cùng, đến nhà ăn trong viện, cô đi lấy cơm, Vũ Ngưng Sương nói với ba người còn lại: "Chúng ta ngồi đây."

Bốn người ngồi một bàn, Tri Miên đành phải ngồi bàn khác, một lúc sau, có hai bé gái bước đến, nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, tụi em ngồi cùng bàn với chị được không?”

"Được chứ, các em ngồi đi."

Hai người ngồi xuống chỗ đối diện với Tri Miên, cầm đũa lên, hào hứng nói: "Hôm nay bà nội Lý lại làm đùi gà rán!"

Bà nội Lý chính là bạn già của viện trưởng.

"Chút nữa, tớ muốn đi xin bà nội Lý một cái đùi gà."

"Tớ sẽ cho cậu chân gà của tớ. Hôm nay có nhiều anh chị tới đây, nên phải để lại cho mọi người nữa..."

Tri Miên nghe vậy, liền cười hỏi: "Một lần các em có thể ăn được bao nhiêu cái đùi gà?"

"Em có thể ăn hai cái."

"Em có thể ăn ba cái!"

Vì thế, Tri Miên liền gắp hai chiếc đùi gà trên đĩa của mình cho họ: "Nào, chị không thích ăn đùi gà, hai em ăn giúp chị nha."

"Wow cảm ơn chị gái —--"

Tri Miên nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, ngay sau đó, bên cạnh truyền tới một giọng nói: "Tôi có thể ngồi ở đây được không?"

Quay lại, hóa ra là Từ Nhĩ.

Tri Miên vội vàng nói: "Thầy Từ, thầy ngồi đi."

Từ Nhĩ ngồi xuống, Vũ Ngưng Sương ở bàn bên cạnh nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc.

Từ Nhĩ gắp một miếng thịt kho tàu tới trước mặt Tri Miên, anh ấy vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với lũ trẻ, nói: “Chỉ ăn vài món chay thì sao mà no bụng được.”

Tri Miên sững sờ. "Không sao đâu thầy, ngài ăn..."

"Em ăn đi, chút nữa tôi lại đi lấy."

Tri Miên cảm ơn anh ấy, cuối cùng, Từ Nhĩ lại bừng về một phần khác. Trong lúc ăn, anh ấy chủ động bắt chuyện với hai đứa trẻ đối diện, cười rất dịu dàng, Tri Miên có vẻ hơi ngạc nhiên, cô luôn nghĩ Từ Nhĩ là một người rất nghiêm túc, nhưng giờ phút này, ấn tượng của cô về anh ấy, lại hơi thay đổi.

Sau khi hai đứa trẻ ăn xong, Tri Miên hỏi Từ Nhĩ: "Thầy Từ, hình như ngài rất thích trẻ con đúng không?"

Từ Nhĩ cười, nói: "Làm cha mẹ rồi, tất nhiên là sẽ cảm thấy như vậy. Tôi có hai cô con gái, cả hai đều đã lớn và lập gia đình rồi."

Tri Miên nhớ lại. "Trước đây em đã xem bức tranh "Gia đình bốn người" của thầy. Hai cô con gái của ngài đều rất hiểu chuyện và đáng yêu."

"Ban đầu tôi không thích trẻ con, sợ trẻ con nghịch ngợm sẽ quấy rầy tôi sáng tác. Nhưng khi thực sự có con, thì chúng lại trở thành động lực cho tôi sáng tác."

"Có thể nhìn ra được. Sau khi có con, phong cách vẽ tranh của ngài đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Ít góc cạnh, sắc sảo hơn, nhưng cũng trở nên ấm áp và truyền cảm hơn".

Từ Nhĩ nhìn cô. "Em rất hiểu tôi?"

"Em rất thích tác phẩm của thầy. Em còn thường xuyên lật xem hệ liệt “Có một không hai” của ngài nữa."

Từ Nhĩ hơi kinh ngạc. "Hệ liệt này của tôi không nổi tiếng lắm, cũng ít người thích, dù cho tôi rất hài lòng với hệ liệt này. Chuyện này làm tôi cảm thấy rất bất ngờ đấy."

Tri Miên nói ra những suy nghĩ của mình về truyện tranh, Từ Nhĩ bên cạnh cô lắng nghe, nụ cười càng sâu hơn.

Anh ấy có thể phân biệt được đâu là lời tâng bốc xu nịnh và đâu là lời chân thành. Tri Miên nói chuyện rất trơn tru, không giống như chỉ xem qua loa, mà thực sự suy nghĩ.

Từ Nhĩ cảm thấy hứng thú, dần dần bắt chuyện với cô.

Thấy vậy, vẻ mặt Vũ Ngưng Sương lạnh lùng, thu hồi ánh mắt, nhếch miệng, trêu chọc ba người cùng bàn: "Cô Nhất Mục Tri Thu được yêu thích thật nha, ngay cả thầy Từ Nhĩ cũng thích trò chuyện với cô ấy, từ sáng đến giờ ngài ấy còn không thèm chủ động phản ứng lại chúng ta một chút."

Ba người kia nghe xong, ánh mắt đảo qua, trong lòng khác thường, im lặng không nói.

—---

Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đưa các em nhỏ ở cô nhi viện đi hóng gió.

Đầu bên kia của núi Lĩnh Sơn có một rừng hoa đào rất đẹp, phía trước là dòng sông nhỏ trong núi, cảnh vật tươi đẹp, trời cao thoáng đãng.

Sáu họa sĩ lần lượt dẫn theo mười đứa trẻ, mọi người lấy bàn vẽ và ghế đẩu ra, rồi bắt đầu vẽ.

Tri Miên vừa dạy bọn trẻ vừa trò chuyện với chúng. Một cậu bé ngồi ngoài cùng bên phải, không hề trò chuyện với những người khác. Tri Miên bước tới, quan tâm cậu bé vài câu, nhưng cậu bé không để ý đến cô.

Cô lặng lẽ đứng đó một lúc, lúc định bỏ đi thì chợt nghe thấy giọng của cậu bé:

"Chị ơi, bố mẹ em ở trên trời, cũng có nhìn thấy tranh của em sao?"

Tri Miên sững sờ, hơi ngồi xổm ở bên cạnh cậu, vỗ vỗ đầu cậu: "Đương nhiên là có thể rồi."

Cậu bé cụp mắt xuống. "Ba mẹ thích xem tranh của em, mỗi lần xem đều rất vui. Nếu ngày nào em cũng vẽ một bức tranh, thì họ sẽ vui vẻ mỗi ngày, đúng không?"

Chóp mũi Tri Miên chua xót, cô gật đầu: "Đúng vậy, nếu em vui vẻ, thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ."

"Chị ơi..." Cậu bé nhẹ nhàng hỏi: "Nếu em nhớ họ quá thì sao?"

Khi Tri Miên nghe điều này, xúc động trong lòng trào dâng, khóe môi run lên.

Cô khép mi, chớp chớp đôi mắt đang nóng lên, cuối cùng, mỉm cười, nói:

"Đôi khi chị... cũng nhớ bố mẹ lắm. Mỗi đêm, khi nhớ họ, chị đều nhìn lên bầu trời, tìm ngôi sao sáng nhất, họ đang sống ở đó. Chỉ cần em nói chuyện, thì họ sẽ có thể nghe thấy."

Cậu bé gật đầu: "Được, vậy lần sau em sẽ ngắm các vì sao."

Tri Miên vỗ đầu cậu, đứng dậy, một mình đi sang một bên, nâng mu bàn tay lên, lén lau nước mắt.

Một lúc sau, giọng nói đầy nghi ngờ của nhân viên công tác vang lên sau lưng cô: "Cô Tri Thu, sao cô lại ở đây một mình vậy?"

Tri Miên quay đầu lại, kìm nén cảm xúc, cười lắc đầu. "Không có gì."

Cô đi bộ về.

—---------

Chiều tối, hoạt động vẽ tranh kết thúc, từng đứa trẻ rảo bước trở về cô nhi viện, cầm những bức tranh yêu thích trên tay, tắm mình trong ánh vàng của hoàng hôn.

Mọi người đều đã đi ăn tối, Tri Miên không quá đói, nên một mình đi đến khu đất trống phía sau cô nhi viện, nhìn mặt trời xa xăm đang dần lặn sau rặng núi.

Hôm nay đến đây, cô có chút xúc động.

Cô nhớ lại hơn mười năm trước, khi đó cha mẹ cô vẫn còn ở bên cô.

Cha cô vốn là một thành viên trong nhóm thám hiểm Nam Cực, còn mẹ cô là một người chuyên gia thưởng thức trà, một người trưởng thành, kiên định, một người dịu dàng, đoan trang, sau khi gặp được nhau thì yêu đương tự do, môn đăng hộ đối, dựng xây tổ ấm.

Tri Miên sinh ra trong một gia đình hòa thuận, êm ấm, được cha mẹ yêu thương, điều kiện khá giả, học hành tử tế, cô đã sống rất hạnh phúc, lớn lên từng ngày, vô tư như một công chúa nhỏ.

Thế nhưng, khi cô lên chín tuổi, một tai nạn lớn đã ập đến nhà cô, phá hủy mọi thứ.

Cô vẫn nhớ rằng, vào tháng 4 năm đó, cha cô nói rằng có một chuyến thám hiểm khoa học cực kỳ quan trọng, ông sẽ phải đến Nam Cực.

Cha bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng mẹ luôn ủng hộ sự nghiệp của ông, không bao giờ phản đối hay phàn nàn.

Trước khi cha đi, mẹ còn đặt một cái bánh ngọt nhân đậu phộng ngon nhất mà bà tự làm trong túi ông, để khi đói bụng thì ông còn có cái mà ăn.

Lúc đó, Tri Miên vẫn ôm chặt cha làm nũng, nói là khi ông quay lại nhớ mang cho cô những viên đá nhỏ từ Nam Cực.

Ai ngờ rằng, đây là lần cuối cùng cô ôm ba.

Sau khi cha rời nhà đi, mỗi ngày Tri Miên và mẹ luôn mong ngóng ông về nhà, nhưng một tuần sau, đáp lại sự chờ đợi của họ là tin ông đã tai nạn và ra đi.

Trong chuyến thám hiểm, do thời tiết, ông đã bị tai nạn và không bao giờ trở về được nữa.

Mẹ mất đi tình yêu, cực kỳ đau thương, chỉ trong một đêm, cả nhà mất đi tiếng nói cười vui vẻ.

Lúc đó, lần đầu tiên Tri Miên cảm thấy thế giới sụp đổ là như thế nào.

Sau một năm, Tri Miên nhìn mẹ mất hy vọng, ngày càng trở nên buồn bực đau thương, như già đi vài chục tuổi, sau đó Tri Miên mới biết được, bà đã bị trầm cảm.

Mẹ giao một số tài sản quan trọng cho một người họ hàng mà họ thường giúp đỡ, nói rằng bà muốn ra ngoài để thư giãn, muốn nhờ họ hàng giúp chăm sóc Tri Miên.

Một năm sau khi ba mất, bà dùng khí than tự tử tại nhà, sau khi hàng xóm phát hiện liền đưa bà đến bệnh viện cứu chữa, nhưng vẫn không có hiệu quả, bà đã qua đời.

Trong bức thư tuyệt mệnh mà mẹ viết cho Tri Miên có câu này: "Tiểu Cửu, mẹ xin lỗi, con đừng hận mẹ vì đã để con một mình nhé."

Thực ra, Tri Miên chưa bao giờ oán giận sự lựa chọn của mẹ, cô có thể hiểu được tình yêu sâu sắc giữa cha mẹ mình và sự đau đớn của mẹ khi mất chồng, nếu không phải là bà không thể chịu đựng được nữa, thì bà sẽ không lựa chọn con đường này.

Cô tin rằng, cha mẹ cô hẳn đã ở cùng nhau trong một thế giới khác.

Vì vậy, ngay cả khi chỉ có một mình trên thế giới này.

Cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Tri Miên lặng lẽ nhìn về phía xa, một nhân viên công tác phía sau nhìn thấy cô như vậy, cuối cùng cũng lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

—-------

Sau khi mặt trời lặn, màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Vào lúc 8 giờ tối, các em nhỏ của cô nhi viện đã chuẩn bị một buổi trình diễn văn nghệ, ban đầu, tổ chương trình đã sắp xếp một nhà dân tại thị trấn nhỏ cho mọi người ở lại.

Buổi tối, nhiệt độ trên núi giảm mạnh xuống dưới mười độ, Tri Miên và một vài họa sĩ dự định trở về nhà dân để mặc thêm quần áo trước khi bữa tiệc bắt đầu.

Khi tổ chương trình phân chia phòng, vậy mà họ lại sắp xếp cô và Vũ Ngưng Sương ở chung một phòng.

Hai người bước vào phòng, Vũ Ngưng Sương thấy trang trí bên trong tương đối đơn giản, nhíu mày, nói: "Nơi này cũng quá tồi tàn rồi..."

Tri Miên đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi nhìn thì thấy nó còn tốt hơn một chút so với kỳ vọng của cô, dù sao thì cô còn từng phải sống trong một căn nhà tồi tệ hơn thế này nữa mà.

Vũ Ngưng Sương phàn nàn vài câu, cuối cùng chọn chiếc giường bên cửa sổ, đi vào phòng tắm để dặm lại lớp trang điểm.

Tri Miên lấy áo khoác trong vali ra, mặc vào, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa thì nữ họa sĩ ở phòng bên cạnh.

Cô ấy đi theo Vũ Ngưng Sương cả ngày, không nói chuyện với Tri Miên, bây giờ nhìn thấy Tri Miên, cô ấy cũng chỉ lịch sự chào hỏi, sau đó đi vào tìm người:

"Chị Ngưng Sương, chị có quần áo thừa không? Em không mang nhiều quần áo, có thể mượn chị được không?"

Lúc này tâm trạng của Vũ Ngưng Sương đang bực bội, từ phòng tắm đi ra, giọng điệu lạnh lùng: "Không có, tôi còn phải mặc nữa."

Nữ họa sĩ nhìn có vẻ hơi ngơ ngác, cô ấy cho rằng Vũ Ngưng Sương coi mình như bạn bè, nhưng không ngờ đối phương lại tát vào mặt cô ấy như thế này.

Cô ấy tức giận trong lòng, không nói lời nào, vừa quay đầu định rời đi thì bị Tri Miên ngăn lại: "Tôi mang thêm một chiếc áo len, cô có muốn mượn không?"

Đối phương đột nhiên sửng sốt. "Cô có thể cho tôi mượn sao..."

“Được chứ, tôi không mặc.” Tri Miên lấy chiếc áo len dệt kim từ trong vali ra, đưa cho cô ấy, sau đó hỏi: “Đúng rồi, cô có muốn miếng giữ nhiệt không?”

"Trời đất, cô còn mang cái này sao?!"

Tri Miên ngượng ngùng nói: "Trợ lý của tôi đã xem qua dự báo thời tiết ở đây rồi chuẩn bị cho tôi. Không ngờ trời lại lạnh như vậy."

Tri Miên lấy một miếng ra cho cô ấy, nữ họa sĩ mỉm cười: "Cảm ơn cô rất nhiều!"

"Không có gì, không có gì."

Cô ấy trở về, một lúc sau, hai họa sĩ khác nghe được phong thanh cũng chạy đến, hỏi Tri Miên có thể cho họ một miếng giữ nhiệt không, Tri Miên cũng hào phóng cho họ.

Không ngờ, việc nhỏ này lại bất ngờ kéo gần khoảng cách giữa Tri Miên và bọn họ.

Buổi trưa, một số người nghe thấy lời trêu chọc của Vũ Ngưng Sương về Tri Miên, cũng ít nhiều có thành kiến ​​với Tri Miên, cảm thấy cô gái này đang nịnh nọt Từ Nhĩ. Nhưng họ không ngờ Tri Miên lại thật sự là người tốt, thân thiện và hòa nhã với tất cả mọi người, vừa tiếp xúc, đều khiến mọi người vô thức thích cô.

Đã gần 8 giờ, một số họa sĩ khởi hành từ nhà dân đến trại trẻ mồ côi.

Lần này, Tri Miên đi giữa, mọi người trò chuyện với cô rất nhiệt tình, trong khi Vũ Ngưng Sương lại bị bỏ lơ một bên, không ai chú ý đến cô ta.

Vũ Ngưng Sương vốn muốn lôi kéo người khác để cô lập Tri Miên, nhưng không ngờ Tri Miên lại được mọi người yêu thích, ngược lại, cô ta lại bị cô lập.

Cô ta nghe họ nói chuyện, trong lòng thầm ghen ghét, tức giận.

Cả nhóm đi đến trại trẻ mồ côi.

Tối nay là tiết mục văn nghệ của các bé, ê-kíp chương trình còn bố trí các họa sĩ chơi trò chơi với các bé.

Khi buổi diễn được tiến hành, tâm trạng buồn rầu ban đầu của Tri Miên dần được cải thiện.

Sau 9 giờ tối, tới tiết mục cuối cùng, tất cả các em nhỏ đều lên sân khấu hát.

Khúc dạo đầu vừa vang lên, thì điện thoại của Tri Miên đột nhiên rung lên.

Cô nhìn xuống, thấy hiển thị là Đoạn Chước.

Tiếng hát đồng thanh lảnh lót vang lên, cô đứng dậy đi ra ngoài, nhấc máy: "Alo."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến. "Thế nào, hoạt động công ích hôm nay kết thúc chưa?"

“Sao anh biết là tôi đi tham gia hoạt động công ích chứ?” Cô nhớ là cô chưa bao giờ nói với anh mà?

"Nhìn thấy trên Weibo của em."

"Ồ..." Đúng thật là cô có đăng trên Weibo. "Sắp rồi, sắp kết thúc rồi."

"Khi nào kết thúc thì ra đón anh nhé? Anh đã đến thị trấn Lĩnh Sơn rồi, nhưng không biết đường đến trại trẻ mồ côi Tâm Trì."

Tri Miên sững sờ. "Anh đang ở Lĩnh Sơn?!"

Đầu bên kia bật cười, trầm giọng nói: "Nếu không thì sao chứ, cho rằng anh đang lừa em sao?"

Tri Miên im lặng vài giây, sau đó tỉnh táo lại. "Vậy anh đang ở đâu..."

Đoạn Chước nói ra vị trí gần đúng, vừa rồi, Tri Miên từ nhà dân đi tới đây có đi ngang qua nơi mà anh mô tả đại khái.

Cô bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, chạy chậm qua một con phố, đến một con hẻm có ngã ba.

Xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng màu cam của đèn đường rải trên con đường lát đá, con đường nhỏ hẹp, cô không nhìn thấy ai, cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Đoạn Chước, đầu dây bên kia trả lời, cô hỏi. "Tôi đến ngã ba rồi, sao vẫn chưa thấy anh..."

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Đoạn Chước:

"Em quay đầu lại đi."

Cô nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng ở cuối con hẻm cách đó bảy tám mét.

Người đàn ông có dáng người cao gầy, đôi chân dài miên man bước trên mặt đất, một tay đút túi áo khoác, tay kia cầm điện thoại, ánh mắt rơi vào cô, đáy mắt mang theo ý cười. "Bây giờ đã nhìn thấy chưa?"

Tri Miên sửng sốt một chút, ngay sau đó, cô nhìn thấy Đoạn Chước đi về phía mình, vừa định bước một bước, thì bên tai cô đột nhiên vang lên vài tiếng mèo kêu.

Lông tơ cô lập tức dựng ngược lên.

Tri Miên sợ mèo nhất trên đời.

Khi còn rất nhỏ, cô đã bị mèo dọa, kể từ đó liền để lại một bóng ma tâm lý.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một con mèo đang đi về phía mình, không khỏi sợ hãi, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, muốn đi về phía Đoạn Chước, ai ngờ vừa mới bước chân ra, thì một con mèo mướp khác lại nhảy xuống vách tường cách đó không xa, kêu to, hình như biết một con mèo mướp kia.

Một con đã sợ rồi!

Sao còn lòi ra thêm một con nữa!

Lại còn tấn công một trước một sau!

Tiếng mèo kêu bên tai vẫn tiếp tục, hai con mèo cách đó không xa, Tri Miên đổ mồ hôi lạnh, hai chân như mất đi khả năng đi lại, không nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt góc áo, cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy gì.

Vài giây sau, Đoạn Chước đi tới trước mặt cô.

Người đàn ông cụp mắt xuống, biết cô sợ mèo, anh nhìn thoáng qua đã thấy cô gái nhỏ sợ hãi, nhưng lại giả bộ không sợ hãi.

Anh lặng lẽ cong môi, sau đó xoay người, đi tới chỗ hai con mèo, cúi xuống sờ sờ đầu chúng, sau đó mới chậm rãi xua đuổi chúng đi: "Đi đi, sang một bên chơi trước đi."

Hai con mèo nhảy vào bồn hoa bên cạnh rồi biến mất.

Đoạn Chước bước đến chỗ Tri Miên, cúi xuống nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, cười nói:

"Đừng sợ, hửm? Đã đuổi đi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play