Triệu Tô Dạng phát hiện, sau khi tiến vào tiền thất, các chuyên gia không ai mở miệng gọi tên Phạm Quân Đình, duy trì yên tĩnh, chỉ có giày cao gót của Hàn Giang Tuyết phát ra tiếng "lộc cộc". Cô không biết từng đọc trong cuốn sách nào đó, ở trong mộ thất không được cất tiếng gọi tên người khác, đặc biệt là người sống, rất không may mắn.
Trong tiền thất không tìm được Phạm Quân Đình, mấy người đi qua một đoạn mộ đạo tương đối ngắn, đi tới trung thất, không hẹn mà cùng cảm giác được không khí loãng hơn rất nhiều. Dù sao lỗ thông hơi cũng có hạn, huống chi thời gian thông gió không lâu, trung thất có hàm lượng oxy như vậy đã xem như không tệ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.
Trung thất tinh xảo hơn tiền thất rất nhiều, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Triệu Tô Dạng giơ đèn pin lên nhìn lại, trên tường mộ có một loạt phù điêu nhân vật nhô ra, ngũ quan rõ ràng, ngay cả nếp gấp trên quần áo cũng được khắc rất rõ, có người chắp tay thi lễ, có người cầm một thứ giống như gậy golf, có người đang cầm cái gì đó ăn, có người dùng quạt che mặt... Trên đỉnh hình vòm còn có một bức bích họa khổng lồ, vẽ một ban nhạc, có người đàn tỳ bà, thổi khèn, thổi sáo, còn có mấy người nhảy múa.
Mặc dù ý thức được không thể ríu rít nói chuyện ở nơi này, nhưng Triệu Tô Dạng vẫn lặng lẽ nói với Sầm Qua: "Quá tinh xảo! Không giống như em nghĩ, trong mộ không phải toàn là đầu trâu mặt ngựa, đao kiếm gì đó. Bởi vì ánh sáng không đủ nên nhìn rất u ám, nếu có một cái đèn huỳnh quang chiếu sáng toàn bộ căn phòng, thật sự sẽ là một phòng triển lãm nghệ thuật!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT