"Không đơn giản, tôi nói cô ấy không đơn giản đâu.” A Đông nhìn những thông tin về Tiểu Đinh mà bọn họ thu thập được, cảm thấy kì quái: "Cô ấy vậy mà là "Quái lực loạn thần” đấy.”
"Thần gì chứ?” Tiểu Vương không hiểu gì cả.
"Cậu không lăn lộn trong giới nghệ thuật của chúng tôi nên không biết là đúng rồi.” A Đông ngậm một điếu thuốc, khoe khoang nói: "Đại gia đây làm đặc vụ cũng được bảy năm rồi, hai năm đầu tôi còn tuổi trẻ khí thịnh mà, cứ nghĩ chỉ cần căn cứ vào quá trình phá án của chúng tôi sau đó viết một bài văn ngắn, tương lai có thể xuất bản một cuốn sách rồi tổ chức một buổi kí tặng sách hay gì đó để thu hút một số fan nữ. Nhưng thật đáng tiếc, chưa thành hiện thực đã chết từ trong trứng nước rồi, chỉ có thể xem của người khác trên mạng. "Quái lực loạn thần” này tuyệt đối có thể nói là một trong những đại thần trong mảng trinh thám, về cái tỷ lệ kia, wow, không ngờ lại chính là Triệu Tô Dạng.
Tiểu Đinh nói một cách chắc nịch: "Chắc là cô ấy chán viết tiểu thuyết rồi, nên muốn thử cảm giác giết người thật sự.”
"Fuck." A Đông bây giờ đã hoàn toàn trở mặt rồi: "Triệu Tô Dạng chắc chắn không phải là hung thủ, cô ấy vẫn luôn là đại thần, mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, lấy đâu ra thời gian để giết người chứ. Em xem, cô ấy còn hiến tế bào gốc để tạo máu đấy, một nữ thần thông minh dũng cảm lại tràn đầy tình yêu thương như vậy, sao có thể làm loại chuyện tội ác tày trời như thế chứ?"
"Anh Đông, dáng vẻ này của anh ghê tởm quá đi mất." Dáng vẻ Tiểu Vương giống như muốn nôn tới nơi.
"Đúng vậy đó anh Đông, khoa kỹ thuật đã gửi báo cáo khám nghiệm tử thi và dấu vết qua rồi, chúng ta xem xong rồi đã kết luận." Tiểu Đinh bất lực mở email ra.
Báo cáo cho thấy, chất độc trong người Hướng Mạn là Natri Triazide, một chất hoá học có độc tính rất cao, chủ yếu được sử dụng trong sản xuất chất nổ và phân tích thuốc thử, có tác dụng gây khó chịu cho mắt và da. Nguyên nhân ngộ độc phần lớn là do vô tình hít phải hoặc có tiếp xúc với da, nhưng cái chết của Hướng Mạn là do trực tiếp ăn chất độc này, các chất chuyển hoá của nó được tìm thấy trong đường tiêu hoá và máu của cô ta nhưng không được tìm thấy trong khoang mũi và da.
Sau khi ngộ độc Natri Triazide cấp tính, huyết áp sẽ giảm mạnh, kèm theo khó thở, cả người suy yếu vô lực, nghiêm trọng hơn cả chính là dẫn tới hiện tượng ngất rồi tử vong, Triệu Tô Dạng nói cô không nghe được tiếng dãy dụa hay la hét của nạn nhân chỉ sợ là vì lúc đó Hướng Mạn đã lâm vào tình trạng hôn mê, còn thêm không có cách nào giãy dụa nên chưa kịp kêu cứu thì đã chết rồi.
Natri Triazide có thể được phát hiện bằng sắt clorua, trong quá trình phản ứng sẽ tạo ra màu đỏ tươi. Điều khó hiểu chính là, mặc dù một số vật dụng trên bàn của Hướng Mạn có dấu vân tay của Triệu Tô Dạng nhưng cho dù là cốc uống nước, bát đũa hay đồ trang điểm, đồ ăn vặt, thực phẩm chức năng đều không kiểm tra ra có chất độc. Tương tự như, những vật dụng cần thiết hằng ngày của Triệu Tô Dạng cũng không có phản ứng với chất độc. Chất độc từ lúc thâm nhập đến lúc phát tán chỉ mất vài phút, trong vài phút ngắn ngủi này chỉ có Triệu Tô Dạng và Hướng Mạn ở cùng nhau, Hướng Mạn sao có thể tự mình ngoan ngoãn uống thuốc độc chờ chết chứ?
"Là tự sát hay bị ép buộc tự sát?" Tiểu Đinh nhắc lại chuyện cũ, qua loa nói ra kết luận đã bị bác bỏ ngay từ đầu.
"Cái chết của Hướng Mạn rất kỳ quặc, đừng luôn nhìn chằm chằm không buông vào Triệu Tô Dạng nữa." A Đông đanh mặt nói: "Chúng ta lại đến kí túc xá của hai người bọn họ xem kỹ lại lần nữa đi."
[Nhà khách trường học]
"La Tử! Sầm Qua!" Ngô Tuyết Lộ vội vàng bước vào: "Vào ba năm trước, trong số 51 tình nguyện viên của trường chúng tôi chỉ có mình Triệu Tô Dạng thật sự quyên góp thôi."
"Thật trùng hợp." La Tử hô lớn.
Sầm Qua đang đứng ngược sáng trước cửa sổ sát đất, lúc này không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh. Một lúc sau, anh mới đẩy cửa, đứng trên ban công, hai tay vịn vào lan can như đang suy nghĩ điều gì, lấy điện thoại ra gọi điện rồi lại bước vào phòng: "Phụ đạo Ngô, bắt đầu từ lúc này, tôi và La Tử có quyền dò hỏi và chỉ đạo vụ án này của Hướng Mạn, có thể tham gia vào toàn bộ quá trình phá án."
La Tử trợn mắt hốc mồm: "Cậu gọi cho tham mưu trưởng Ngô rồi sao?" Sầm Qua không ư hử gì cả.
La Tử không cần anh trả lời, dù sao nếu tham mưu trưởng không đồng ý, quyền hạn này không thể cứ nói đến là đến được. Từ lâu đã nghe nói, tham mưu trưởng Ngô Kiến Bân và bố của Sầm Qua là Sầm Chấn là bạn học cùng khoá… Sầm Qua làm như vậy, tám phần là muốn giúp Triệu Tô Dạng thoát khỏi hiềm nghi. Cũng đúng, vợ anh vì chuyện này mà phiền lòng như vậy, coi như anh giúp cô ấy giải phiền đi vậy. Bởi vì ngọn nguồn của vụ án này vẫn chưa rõ ràng, La Tử lo lắng hỏi: "Sầm Qua, anh hỏi một câu nhé, nếu kết quả điều tra thật sự là do Triệu Tô Dạng hạ độc, cậu nên làm sao đây?."
"Cô ấy không phải hung thủ." La Tử cầm áo khoác lên, nghiêng người nhìn Ngô Tuyết Lộ: "Vụ án xảy ra ở phòng số mấy vậy?."
Ký túc xá sinh viên của trường Đại học Lăng Nam gồm hai người một phòng, hai phòng dùng chung phòng tắm, nhà vệ sinh và ban công. Diện tích không lớn lắm, mỗi người một bên, tầng dưới kê bàn học và tủ quần áo, tầng trên là giường rộng tầm 1.2m, một số nữ sinh còn treo màn với các hoa văn khác nhau ở bên ngoài để bảo đảm không gian riêng tư, bên ngoài nhìn vào không thấy được người bên trong. Cửa chính là cửa chống trộm, cửa sau là cửa kính, trên đó có khoá đầu tròn, có thể khoá ngược từ bên trong.
A Đông cúp điện thoại, nói với Tiểu Vương và Tiểu Đinh: "Trung tâm Điều tra Hình sự Nhà nước nói rằng, bởi vì ảnh hưởng tiêu cực của vụ đầu độc tại trường Đại học Xương Hoa nên thời gian gần đây, vụ án sinh viên bị đầu độc bỏ mạng cùng loại như vậy đều là trọng án, sau khi kết thúc điều tra phải thông báo với báo chí, vì vậy cử hai đặc vụ Sầm Qua và La Quang đến thành phố của chúng ta công tác, bọn họ có thể tham gia toàn bộ quá trình. Đương nhiên vẫn do chúng ta làm chủ xử lý."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Đang nói chuyện thì có tiếng sột soạt ngoài cửa, mấy người A Đông nhìn ra cửa, Lạc Tử và Sầm Qua đã mang giày và bao tay rồi, đứng sau lưng bọn họ không xa chính là dì Trương– người quản lý ký túc xá trường học. Khi Lạc Tử và A Đông đang nói chuyện, Sầm Qua ở hai bên cánh cửa chống trộm nhìn mấy lần rồi hỏi: "Chìa khoá kí túc xá có tổng cộng mấy cái?"
Dì Trương ló đầu ra nhìn, nhưng lại không được phép tiến vào bên trong, chỉ có thể thành thật trả lời: "Kí túc xá có hai người, mỗi người một cái, tôi cũng có một cái, nhưng nếu không có chuyện gì, chúng tôi không thể tùy tiện mở cửa được. Hôm đó, bọn họ không gọi được cho Tiểu Triệu, mới gọi tôi mở cửa cho. Mới mở cửa thì chưa có gì cả, khi bọn họ vén rèm cửa và màn lên thì… ôi…chậc chậc chậc, dọa chết người mà." Nói đến đây, bà cô trung niên không tránh khỏi cao hứng: "Sắc mặt người kia trắng bệch! Tay ôm chặt lấy cổ, miệng há rất to."
"Phòng tắm và ban công được dùng chung, những người ở kí túc xác bên cạnh nhân lúc các cô ấy không chú ý cũng có thể lẻn vào được." Sau khi A Đông trở thành người ủng hộ Triệu Tô Dạng, cũng rất tích cực bắt đầu vì cô ấy mà tẩy trắng hiềm nghi: "Chúng tôi đã kiểm tra ở đây không có chất độc, nên cần đến phòng ký túc xá bên cạnh để kiểm tra."
"Không cần đâu." Sầm Qua lên tiếng.
A Đông dùng đôi mắt mờ mịt lại nghi hoặc nhìn anh.
"Hướng Mạn ở trong lớp có nhân duyên rất tốt là chuyện rõ như ban ngày. Trong các manh mối do bạn cùng lớp cung cấp, không thấy ai nhắc đến ngoài Triệu Tô Dạng ra, còn có người khác có mâu thuẫn với cô ấy. Hai điểm mà Triệu Tô Dạng tự biện minh cho mình rất có giá trị chính là, thứ nhất, sau khi giết được Hướng Mạn, ai sẽ có cảm giác thỏa mãn, thứ hai, nguồn gốc của Natri Triazide– chất hoá học này thật sự không phải một người bình thường có thể có thể tiếp xúc được. Đầu độc cần phải đáp ứng hai điều kiện, một là nắm giữ chất độc hoặc được tạo ra từ phòng thí nghiệm, hai là có thâm thù đại hận với Hướng Mạn mới tiếp cận với cô ấy hoặc đồ dùng cá nhân của cô ấy." Sầm Qua đứng trước bàn học của Hướng Mạn, ánh mắt quét qua mấy thứ di vật linh tinh một lượt: "Người đầu độc biết rõ thói quen sinh hoạt của Hướng Mạn, trước khi đi ngủ bắt buộc chạm vào đồ vật nào hoặc ăn cái gì?"
"Kem đánh răng, bàn chải?" Tiểu Vương phản ứng lại ngay lập tức: "Những thứ này chúng tôi cũng kiểm tra rồi, đều không có độc."
Sầm Qua phủi mặt bàn, như thể anh phát hiện ra cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu cũng không dời đi.
"Chúng tôi đã kiểm tra hết những thứ có thể đưa vào miệng, đặc biệt là những thứ có thể ăn được rồi, ngay cả hộp sữa bên cạnh tủ của cô ấy cũng được khui ra và kiểm tra." A Đông bất lực trả lời, nhiều sữa như vậy, thật là lãng phí, đoán là bọn họ đã lấy đi rửa mặt rồi.
A Đông vẫn khăng khăng đòi kiểm tra ký túc xá bên cạnh: "Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát ra vào của tòa kí túc xá này vào ngày Hướng Mạn bị đầu độc, ngoài những sinh viên trong tòa này, còn có một vài sinh viên nam nữ cùng khoa. Ban quản lý tòa nhà đã xác định, một trong số những người lạ mặt là chuyển phát nhanh và giao đồ ăn, bọn họ không được phép lên lầu, chỉ có thể chờ ở đại sảnh. Có thể nói, không có người lạ nào có cơ hội đến tầng năm kí túc xá cả, từ góc độ này, người đầu độc chỉ có thể là người quen."
"Đồng chí đặc vụ này, Triệu Tô Dạng đến rồi." Quản lý tòa nhà ở bên ngoài kêu lên.
Triệu Tô Dạng nhìn vào bên trong, liền biết c bản thân mình không được phép tiến vào, vì vậy lùi lại mấy bước, đứng cùng quản lý tòa nhà.
A Đông mặt mày hớn hở, mang theo vui sướng cùng tò mò đánh giá cô một lần nữa, Tiểu Vương và Tiểu Đinh ở bên cạnh trợn tròn mắt. Lạc Tử không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ở một bên xem báo cáo khám nghiệm tử thi để hiểu rõ hơn. Sầm Qua bước ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Triệu Tô Dạng, anh cũng không kích động như Lạc Tử dự đoán, mà lại bình tĩnh như thể hoàn toàn không biết cô là ân nhân cứu mạng của em gái anh.
"Chính là ngày Hướng Mạn bị đầu độc, cũng chính là trước hôm tôi đến thư viện một ngày." Triệu Tô Dạng nói chắc nịch: "Tôi đã ném rất nhiều đồ của cô ấy, vụn giấy, vỏ bánh kem, bánh mì đã quá hạn còn có mấy thứ linh tinh trông rất giống con gián."
"Cô ấy không có ở đó sao?"
"Không có."
"Lần cuối cô thấy cô ấy vẫn còn sống, có thấy cô ấy có chỗ nào khác với thường ngày không?"
"Không có gì không giống cả, thấy tôi lần thứ n giúp cô ấy dọn dẹp đồ đạc, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, chỉ lo nghịch điện thoại." Nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt Triệu Tô Dạng, rồi nói thêm một câu: "Cô ấy từ trước đến nay đều như vậy."
"Lúc đó cô đang làm gì?"
"Chắc là đang gõ chữ rồi, anh tra rồi, hôm đó em đã gõ hơn 12000 chữ." A Đông kích động chạy đến và muốn bắt tay cô, nhưng cảm thấy có hơi đột ngột: "Em là Quái Lực Loạn Thần."
Trên mặt Triệu Tô Dạng hiện lên một tia xấu hổ, im lặng.
"Một nhà văn viết tiểu thuyết huyền nghi trên mạng sao?" Sầm Qua sau khi nghe xong A Đông giới thiệu đầy kích động, mới nghiêng đầu mang theo vẻ nửa dò hỏi nửa tự nhủ nhìn cô.
"Là tác giả, cảm ơn." Triệu Tô Dạng sửa lại, hai tay theo bản năng đè xuống, như thế ra hiệu cho bọn họ nhỏ tiếng một chút: "Chuyện này không liên quan đến vụ án của Hướng Mạn, mấy anh đặc vụ có thể đừng nói chuyện này với người khác được không?"
A Đông kinh ngạc, anh ta một lòng muốn nổi tiếng và thu hút nhiều fan nữ, tự nhiên không hiểu sao đại thần lại khiêm tốn như vậy: "Chuyện này vì sao chứ?"
"Nhiều người hiểu lầm về các tác giả trên mạng, một mặt do ngưỡng tiểu thuyết mạng còn thấp, đề tài phong phú, một số tác giả theo đuổi tỷ lệ nhấp mà sử dụng bạo lực và nội dung khiêu dâm để thu hút độc giả, một số từ trước đến nay đều chưa đọc tiểu thuyết nhưng lại thường xem các nội dung liên quan đến văn bản mạng nên nghĩ rằng tất cả các tiểu thuyết mạng đều rất thô tục. Cá nhân tôi đã nghe có người gọi văn học trên mạng là "những người hạ lưu chỉ có thể viết ra được thứ văn chương hạ đẳng." Mặt khác, địa vị của những tác giả mạng không cao, cho dù ở trên mạng được độc giả tôn sùng là "đại thần”, nhưng trong thực tế, sau khi bị một số người phát hiện ra danh tính, khó tránh nhận được sự suy đoán và phê bình. Trên thực tế, rất nhiều tự xưng là "nhà văn đương đại” luôn coi thường những tác giả mạng, mặc dù bản thân bọn họ còn chưa xuất bản được quyền sách nào." Triệu Tô Dạng có chút kích động, mang vẻ mặt phức tạp nói rất nhiều: "Mỗi ngày tôi đều viết văn, ngoại trừ đi căn tin ra thì không ra khỏi cửa, không có thời gian giao tiếp với người khác, dù cho người khác hiểu lầm tôi, tôi cũng thấy không cần thiết phí thời gian giải thích với bọn họ. Tôi viết thể loại huyền nghi, bây giờ bạn cùng phòng của tôi bị sát hại, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nói không chừng còn cho rằng tôi viết tiểu thuyết chán rồi nên bắt đầu áp dụng chúng vào thực tế."
A Đông cực kì xem thường Tiểu Đinh, Tiểu Đinh im lặng cúi đầu, khi anh ta biết cô viết thể loại này, phản ứng đầu tiên cũng chính là như thế.
Trong lòng La Tử âm thầm thở dài, chỉ một lần "xen vào chuyện người khác”, lại có thể quen biết người như Triệu Tô Dạng– danh dự bị bêu rếu, nghi phạm số một trong vụ đầu độc, nhưng lại có nội tâm và cảnh giới hoàn toàn khác với những lời đồn đại.
App TYT & Ethereal team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT