"Không biết các anh đã điều tra tôi chưa, tôi là một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cha mẹ đều là nông dân. Trước khi tôi học trung học cơ sở, hầu như tôi chưa bao giờ rời khỏi thôn làng của chúng tôi, thôn Phương Kính, các anh chắc chắn chưa bao giờ nghe nói qua đâu, nó nằm ở một thị trấn phía bắc của Đồng Châu.
Nhắc đến Đồng Châu, Triệu Tô Dạng lại nghĩ đến vụ cháy của người Hịch mà cô và Nhất Cầm đã gặp khi họ đi du lịch ở cổ thành Long Uy vài tháng trước. Tuy nhiên, Đồng Châu lớn như vậy, một thôn làng nhỏ nhoi nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt thì sẽ có ai biết đến chứ?
Cái tên này cũng thu hút sự chú ý của Sầm Qua, anh ngước mắt lên nhìn Triệu Tô Dạng, đúng lúc cô cũng đang nhìn sang đây, bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười đầy ẩn ý rồi cúi đầu xuống. Sầm Qua nhớ đến "chất kích thích" mà cô lúc đó đang tâm niệm, không khỏi mỉm cười. Không biết lúc đó cô có thể tưởng tượng được rằng, hôm nay sau vài tháng hai người họ lại ngồi trong cùng một phòng thẩm vấn, một lần nữa dốc hết sức lực vào một vụ án.
"Gia đình chúng tôi rất nghèo, dưới tôi còn có một người em trai sinh đôi nhưng không may bị bệnh từ khi còn rất nhỏ và đã không còn nữa rồi… Sức khỏe cha tôi không tốt, không thể làm việc nặng được, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày thì có ba trăm ngày phải nằm trên giường bệnh." Đổng Giai Ích thả lỏng một chút, dựa lưng vào sau ghế, khoanh tay đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt nói: "Tôi đến thị trấn để học trung học cơ sở, sau đó lại lên quận học trung học phổ thông. Không ngoa khi nói rằng tôi học rất chăm chỉ, vì tôi biết rằng mình không thể ở trong thôn cả đời để kiếm sống bằng nghề trồng rau, cây ăn quả được. Nhưng khi tôi trúng tuyển vào một trường đại học ở thủ đô thì cũng giống như những học sinh nghèo khác, vấn đề học phí và phí sinh hoạt đều đặt trước mặt tôi và cha mẹ tôi, lúc đó vẫn rất sớm, vay vốn học tập gì đó tôi đều không hiểu rõ. Những chi phí đó đều do trưởng thôn xử lý giúp, người trong thôn cho vay nhà anh năm mươi nhà tôi một trăm, mẹ tôi viết từng tờ giấy vay nợ một, ngay cả hai mươi tệ cũng viết giấy vay nợ, cuối cùng tính tổng lại. Sau khi tôi đi học đại học, trong nhà lại thiếu đi một nhân công lao động, cuộc sống càng không tốt hơn. Tôi cũng không nhàn rỗi, vừa học vừa làm, trả từng chút một số tiền mượn của người trong thôn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT