Chín giờ sáng, điện thoại rung lên đều đặn. Triệu Tô Dạng vươn tay tắt đồng hồ báo thức, nhanh chóng thức dậy đi rửa mặt. Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp hẹn vào ngày mai, sợ là hôm nay cô phải ngâm mình trong thư viện. 70% luận văn tốt nghiệp của cô có tên “Phân tích cách dùng mạo từ số không trước loại danh từ” được chắp vá lại từ trên mạng. Phải nỗ lực rất nhiều để thay đổi hoàn toàn, kiểm tra hệ thống cũng nhất định sẽ không tìm ra, nhưng cô sợ bảo vệ ở cửa này… Cô nghe nói một trong hai vị giáo sư học viện phụ trách bảo vệ đặc biệt gian xảo.

Nửa giờ sau, Triệu Tô Dạng đang cất phần bánh mì mua tối hôm qua, rồi chuẩn bị đi ra ngoài, phát hiện ra đôi dép lê của bạn cùng phòng Hướng Mạn vẫn còn ở bên cạnh chiếc thang bên giường, tấm rèm đã được kéo lại, không biết có phải cô ta vẫn đang ngủ thẳng giấc ở trong đó không ha ha, thật không giống phong cách mất ăn mất ngủ của cô ta. Nhưng mà bởi vì mối quan hệ giữa hai người không tốt lắm nên Triệu Tô Dạng cũng không để ý nhiều, theo đúng kế hoạch ban đầu thì cô sẽ quay trở lại sau khi thư viện đã đóng cửa. Ở dưới lầu của ký túc xá, cô nhìn thấy ít nhất khoảng hai trăm người vây xem, còn có một số lượng lớn người từ xung quanh tụ tập đến xem, vây kín lối vào của tòa nhà ký túc xá, nếu không có hai chiếc xe có ký hiệu của Cục điều tra đậu cách đó không xa, thì thật sự khiến mọi người nghĩ có minh tinh nào đó đang tổ chức buổi họp mặt người hâm mộ ở bên trong.

Ánh mắt một vài bạn học cùng lớp phát hiện ra Triệu Tô Dạng ở phía sau đám đông, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, rối rít đưa mắt ra hiệu với nhau.

“Tô Dạng! Cậu nhìn xem, Tô Dạng ở chỗ đó...”

“Mau đi lên phía trên nói với đặc vụ đã tìm thấy Tô Dạng rồi!”

“Sẽ là do cô ta làm sao?”

“Rất có thể, nếu không phải thì tại sao lại tắt điện thoại cả ngày, hiện tại còn lén lút trốn ở sau đám người nhìn trộm chứ.”

“Tôi nói chứ đám nữ sinh các cô đã xong chưa vậy? Còn nói hưu nói vượn nữa?”

“Cậu giả vờ tình thánh gì chứ? Cậu theo đuổi Tô Dạng hai năm rồi, bây giờ nói giúp cho cô ta thì có thể theo đuổi được sao?”

“Đúng vậy, đâu chỉ có một mình cậu theo đuổi cô ta, bây giờ có cần phải xum xoe vậy không?”

“Là do các cô ghen tị!”

Mười giờ đêm, vài tầng của tòa nhà chính của Cục điều tra Lăng Châu vẫn sáng trưng đèn. Đứng trước những cửa sổ sát mặt đất, có thể nhìn thấy cách đó không xa là cầu vượt bộn bề, xe cộ bên trên như nước, xe cộ qua lại giống như một viên ngọc sáng lướt ngang xung quanh qua hai hàng đèn nê-ông, giao nhau ở trên mặt đường lúc sáng lúc tối. Những đốm sáng không biết phát ra từ chỗ nào quét qua bầu trời đêm, thoáng qua giống như một ngôi sao băng chớp mắt là biến mất.

Nhà ăn ở lầu một cũng rải rác rất ít người, hai chiếc TV lớn trên tường vì đang phát hai kênh khác nhau, khiến đại sảnh to lớn, trống trải có chút ồn ào. Các dì và các chị phụ trách chuẩn bị bữa ăn khuya trong nhà ăn xếp chồng những chiếc đĩa lớn đựng thức ăn lại ngay ngắn, rồi lại vội vàng khử trùng, rửa sạch bàn ăn. Khoảng chừng mười lăm phút sau, trong hành lang vang lên tiếng nói chuyện và cười nói ồm ồm của người đàn ông. Cùng với tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, các đặc vụ trực ban và tăng ca đã kết thúc công việc của mình, cầm phiếu ăn màu xanh đâm thẳng vào cái lối vào, mỗi người lấy một bộ đồ ăn để ăn bữa ăn khuya.

Tiểu Cầm mặc một chiếc tạp dề màu vàng, vừa chia các bình sữa bò vừa liếc mắt nhìn trộm đám đông, có chút thất vọng. Thật ra, hầu hết các đặc vụ đều biết tâm tư của cô gái nhỏ trong nhà ăn này, các cô sẽ xem người phục vụ ở đĩa món ăn, mỗi khi tên ai đó xuất hiện trong danh sách phiếu ăn của bữa ăn khuya, thì phần mì trứng đều phong phú hơn bình thường. Rõ là giữa người với người, nhưng lại khiến mọi người tức điên.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thương Lãng Hồng từ đội trọng án một không nhanh không chậm thở phì phò ra khói, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn của anh ta có một vết sẹo từ tai xuống cằm. Đây là “nhát dao vinh quang” để lại trong một lần anh ta truy đuổi theo dấu vết một chiếc xe của băng nhóm cướp giật, cứ thế càng tôn thêm vẻ nam tính của anh ta. Khi sữa được phân phát đến trước mặt anh ta, anh ta cười xấu xa nói: “Đừng nhìn nữa, hôm nay Sầm Qua về sớm rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Cầm đỏ mặt, mấy người đặc vụ to lớn khác cũng cười phá lên.

Tiếng cười không dứt, Sầm Qua lại bước từ cửa vào. Khuôn mặt thon gầy, lông mày khí chất anh hùng mạnh mẽ, đương nhiên có phong thái xuất chúng. Mỗi một ngũ quan trên khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi kết hợp với nhau lại không tầm thường. Không có khí chất màu sữa ở những người được gọi là “mỹ nam”. Anh đẹp trai, cường tráng, khiến người khác không kìm lòng được mà nhìn lần hai, thời tiết đầu xuân. Tay áo khoác da màu đen được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc màu vàng sậm, cổ áo hơi hở để lộ áo phông trắng bên trong, quần tây đen dài ôm lấy đôi chân thon, dáng người cao 183 với bờ vai rộng mông hẹp, cho dù cách ăn mặc bình thường, nhưng cũng bắt mắt như vậy, thảo nào những cô gái ở phòng ăn nhớ mãi không quên.

Tiểu Cầm tức giận trừng mắt nhìn Thương Hồng Lãng, quay người xấu hổ đối mặt với Sầm Qua, lặng lẽ nhét bình sữa cho anh rồi bỏ đi.

Nhị đội trưởng La Tử đang bưng bát ăn lớn, vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh mình: “Này! Chỗ này! Ngồi với tôi!!”

Sầm Qua tự nhiên ngồi vào, nhướng mày cười cười, nhưng ánh mắt sắc bén: “Có chuyện hỏi tôi sao?”

“Không có… không có chuyện gì cả!” Lục Tử lúng túng xoa xoa mũi, giả vờ bình tĩnh. Dù sao thì nghi phạm vẫn đang trong quá trình áp giải, có thể phải đến chiều mai mới đến nơi, lúc đó lại phải nhờ Sầm Qua thẩm vấn giúp, như vậy mới có thể tiết kiệm nhiều thời gian.

Sầm Qua giấu ý cười đi, giả vờ giống anh ta như không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc TV đối diện chỗ mấy đặc vụ đang phát bản tin buổi tối như thường lệ, một vài cô gái trong phòng ăn đang tụ tập ở một nơi khác để xem tin tức giải trí bát quái. Trên một bức tường có hai màn hình, một cái chiếu tin tức nữ MC chính nghĩa lẫm liệt đang lên án mạnh mẽ cuộc khủng bố tấn công dân thường ở một nước nào đó, một cái là một nữ diễn viên đẫm nước mắt, đang được mấy phóng viên phỏng vấn, khiến người khác ngược lại có cảm giác buồn cười.

Sau khi La Tử ăn xong bữa ăn khuya, anh ta thấy mấy người của đội một đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh ta thực sự không thể nhịn được nữa, xấu hồ gãi gãi cái ót, nói với Sầm Qua: “Thật ra thì tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Không phải ngày mai có một nghi phạm sẽ được áp tải đến sao? Tôi nghe nói miệng của người này vừa thúi vừa cứng. Chỉ e là tôi sẽ không dễ dàng nói chuyện. Tôi... có chút chuyện phải đến Đại học Lăng Nam, sợ cuộc thẩm vấn kéo dài quá lâu sẽ gây chậm trễ chuyến tàu hỏa. Cậu có thể làm thay tôi chuyện này không?”

Ai cũng biết con đường tình cảm của La Tử gập ghềnh, năm trước anh ta và bạn gái Ngô Tuyết Lộ đi nhận giấy chứng nhận, mẹ vợ chê công việc anh ta trong tổ trọng án của Trung tâm Điều tra Hình sự Nhà nước vừa bận rộn vừa nguy hiểm, nên nhất quyết không cho bọn họ tổ chức hôn lễ, nhất quyết yêu cầu anh ta chuyển đến Đại học Lăng Nam ở thành phố Gia Hoa và cũng không thể ở trong tổ trọng án nữa.

Lăng Châu được chia thành ba tỉnh: Lăng Bắc, Lăng Trung và Lăng Nam, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, Ngô Tuyết Lộ sẽ ở lại Đại học Lăng Nam làm cố vấn, cách Trung tâm Điều tra Nhà nước ở thành phố Trường Ninh, tỉnh Lăng Trung khoảng 400 km. Hai vợ chồng bọn họ ở riêng hai nơi, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nghe nói La Tử đã làm đơn xin chuyển đến Phòng phổ án Trung tâm điều tra Hình sự thành phố Gia Hoa.

Một phú nhị đại nổi tiếng cùng đội với La Tử, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì nữa hả? Mẹ vợ cậu lại nghĩ ra trò quái gì để làm khó dễ cậu sao? Lần này kêu cậu quay về để thương lượng xem đòi xe hay đòi nhà sao? Con mẹ nó xx! Đi tàu hỏa làm gì chứ? Để bố mày lái chiếc Porsche 911 đưa cậu đi, đến Gia Hoa để chọc mù mắt bà già độc ác đó!”

La Tử xua tay: “Bà già độc ác đó... à không! Không liên quan gì tới mẹ vợ tôi cả. Tuyết Lộ nói tôi rằng trong khoảng thời gian này có một học sinh chết, sơ bộ thì đã loại trừ khả năng chết do tai nạn, có thể là tự tử hoặc bị giết. Đến bây giờ cô ấy chưa bao giờ trải qua chuyện nào giống như thế, nên hiện tại cô ấy bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, rất căng thẳng.”

“Đại học Lăng Nam...” Giống như nhớ đến chuyện gì đó, Sầm Qua thì thầm một câu.

“Sao, cậu đã từng nghe bài vè đó rồi sao? ‘Gió xuân, sông xanh ở bờ Giang Nam, mỹ nữ của Lăng Nam nhìn không hết’...” Vẻ mặt Kim Bằng lúc nãy còn đầy phẫn nộ ngay lập tức đã thay đổi thành sắc mặt đắm đuối, vỗ vai La Tử: “Đưa tôi đi theo?”

La Tử không để ý đến Kim Bằng: “Sầm Qua, cậu xem cái này đi...”

Sầm Qua nhếch khóe môi lên: “Tôi có một điều kiện.”

Ngày hôm sau, vì để kịp chuyến tàu hỏa, La Tử đã đi trước, đáng lẽ tên nghi phạm được anh ta thẩm vấn sẽ được giao cho đội trưởng đội một Sầm Qua. Nói thật thì không ai biết tại sao điều kiện của Sầm Qua lại muốn đến Đại học Lăng Nam cùng với La Tử.

Một trong những nghi phạm trong vụ án cướp của và giết người cực lớn, Nghiêm Đồng Phú đang được đội thứ hai bắt giam và điều tra, ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt tàn nhẫn không giảm bớt, lạnh lùng nhìn Kim Bằng và Cần Tường qua tấm kính nhìn xuyên thấu. Hai người bọn họ đều không nói chuyện. Một người đang bận rộn máy tính, người kia đang sắp xếp lại hồ sơ vụ án. Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn khác bước vào cửa, kéo chiếc ghế ở giữa ra ngồi xuống, người đàn ông này chính là Sầm Qua, sẽ “xuất chiến” thay cho La Tử.

Sau khi Kim Bằng hỏi một số câu hỏi hời hợt theo cách thông thường, rõ ràng Nghiêm Đồng Phú cũng bắt đầu cảnh giác. Thân là người tái phạm, rất quen thuộc với quá trình thẩm vấn của các đặc vụ, biết phân biệt giữa ngồi tù hai năm và tám năm, cũng biết hắn ta có quyền giữ im lặng trong một số vấn đề.

“Băng nhóm của cậu có tất cả bốn người. Trước mắt thì cậu và Lưu Thuận đều đã bị đưa về quy án.” Kim Bằng nói tiếp: “Tôi biết tình anh em các cậu sâu nặng, nhưng nếu thật sự là anh em, cậu phải cho hai người kia một cơ hội hối cải, để làm người mới. Đương nhiên, nếu cậu nhất quyết không nói, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ bắt được hai người đó, nhưng tôi hy vọng cậu có thể thuận tiện cung cấp cho chúng tôi một chút, thẩm phán cũng sẽ xem xét biểu hiện lập công hôm nay của cậu để cân nhắc đến mức hình phạt sau này.”

“Tôi không biết.” Nghiêm Đồng Phú cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, lúc bắt đầu hỏi gì cũng không biết.

Cần Tường nói: “Cậu luôn nghĩ rằng băng nhóm các cậu cướp của người giàu để giúp đỡ người nghèo, nhưng những người chết dưới dao kia cũng chưa chắc làm chuyện gì xấu, hơn nữa trên người ta còn có người già, dưới còn có trẻ nhỏ. Cậu đã ngồi ở đây rồi, nên nghĩ nhiều hơn đến tương lai của bản thân và gia đình, nói thẳng ra thì dù sao cậu cũng không phải là thủ phạm chính, nếu như lập công thì sẽ được phóng xuất sớm hơn vài năm, nói không chừng còn có thế nhìn thấy con trai của cậu cưới vợ.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Nghiêm Đồng Phú đều rũ xuống, giống như không nghe thấy.

Sau khi đọc sơ qua hồ sơ vụ án, Sầm Qua hắng giọng, Kim Bằng và Cần Tường liền tự giác ngừng đặt câu hỏi, cũng mong chờ khoảnh khắc Nghiêm Đồng Phú thất bại.

“Nghiêm Đồng Phú…” Sầm Qua dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười chế giễu: “Anh thật sự cho rằng nếu anh nhất quyết hỏi gì cũng không nói, thì bọn họ sẽ giữ lại phần tiền giấu đó cho con trai của anh sao?”

Câu nói đánh trúng chỗ yếu, bỗng nhiên Nghiêm Đồng Phú ngẩng đầu.

Trong lòng Sầm Qua biết rất rõ loại băng nhóm này nhất định không thể chịu được việc phân chia tiền bạc không đồng đều. Từ đầu đến cuối, anh luôn cười trào phúng, nhìn Nghiêm Đồng Phú: “Mấy lần này, các anh đã cướp tiệm trang sức và lấy trộm tất cả số vàng trang sức trị giá 25 vạn, trang sức trị giá 61 vạn và mười mấy vạn tiền mặt, toàn bộ đều bị tên tội phạm chính Hồng Văn Bưu cất giữ. Có phải hắn ta đã hứa với anh rằng sau khi trốn thoát, hắn ta sẽ tìm cách gửi một ít trong đó cho người nhà của anh không? Con đường trốn thoát của các anh đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Anh và Lưu Thuận đi về phía bắc, tên tội phạm chính Hồng Văn Bưu và em trai của hắn ta là Văn Phong thì đi về phía nam. Vậy tại sao bọn họ lại đi về phía nam?”

Nghiêm Đồng Phú trừng mắt nhìn Sầm Qua, chờ anh nói tiếp.

“Phía bắc, một đường thẳng đến tận đồng bằng, khắp nơi đều có người giám sát, các cậu lại sa lưới sớm hơn dự kiến; về phía Nam, quê hương của hai người anh em kia, cũng là nơi cờ bạc tư nhân thịnh hành, xa hơn về phía nam, chính là bến tàu Lăng Châu. Anh biết rõ hơn tôi, Hồng Văn Bưu là một dân cờ bạc hạng nặng, chút tiền ấy cũng sẽ thua sạch toàn bộ hoặc tăng gấp đôi trong một đêm thôi. Bất kể là lỗ hay lãi, đều không có phần của anh trong đó. Nếu anh để hắn ta ung dung ngoài vòng pháp luật, chẳng khác nào làm mối cho người khác vào sinh ra tử. Mà hắn ta để anh và Lưu Thuận đi về phía bắc, chỉ muốn thu hút sự chú ý của các đặc vụ, để hai anh em bọn họ đánh cược một lần, lén xuất cảnh ra nước ngoài.”

“Thả tôi ra, mẹ nó, chó má!” Nghiêm Đồng Phú tức giận, kích động đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Khiêu khích! Con mẹ nó, các anh đang khiêu khích để lý gián! Ông đây đã từng thấy thủ đoạn này từ lâu rồi!”

Kim Bằng vỗ lên mặt bàn một cái: “Nghiêm Đồng Phú! Miệng cậu sạch sẽ chút đi!”

“Nếu là tôi ăn nói lung tung, vậy tại sao khi bị bắt trên người của anh và Lưu Thuận chỉ có ba vạn thôi? Với số tiền này, anh có thể chống đỡ được bao xa chứ? Kể từ khi anh bỏ trốn và bị bắt đến bây giờ đã được một tuần, vợ và con trai anh có nhận được một xu tiền sao?” Sầm Qua ra hiệu cho Cần Tường, lấy ra một bảng sao kê ngân hàng. Mấy ngày gần đây, không có thu nhập gì cả.

“Tiền là một thứ tốt. Biết rõ anh sẽ bị bắt, còn chuyển tiền cho gia đình anh. Kiểu làm ăn thua lỗ tiền bạc này, nếu là tôi, tôi cũng không làm. Bọn họ là anh em, còn từ trước đến nay anh và Lưu Thuận chưa bao giờ là ‘người một nhà’ cả.”

Nghiêm Đồng Phú nhìn qua Lưu Thủy Đơn, bờ môi run nhè nhẹ.

“Nếu anh đã không nói thì chúng ta cũng không cần phải hỏi tiếp nữa.” Sầm Qua đứng lên, vỗ nhẹ vào vai của Kim Bằng: “Cứ bắt đầu triển khai theo đuổi theo hướng Lưu Thuận đã nói. So với người đàn ông này thì Lưu Thủy Đan biết thức thời hơn, đã lập tức khai ra.”

“Chờ đã!” Nghiêm Đồng Phú kêu to: “Tôi sẽ nói!”

Sầm Qua nhìn Kim Bằng và Cần Tường, ánh mắt của anh rõ ràng đang nói “Chuyện còn lại giao cho các cậu”. Hai người bọn họ gật gật đầu, thầm nghĩ không hổ là Đội trưởng Sầm xuất thân từ tiền tuyến truy lùng ma túy, vừa kích động vừa lừa bịp, gọn gàng giống như dao giải quyết dứt khoát, dù kẻ liều mạng hung ác đến đâu cũng ‘Không chống nổi vị thần vĩ đại này’, mỗi khi bước vào phòng thẩm vấn, mỗi câu đều *tứ lạng bạt thiên cân, mang theo cái mác “Cảnh báo có cột năng lượng cao ở phía trước”.

*“Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

“Vậy thì bây giờ đội trưởng Sầm sẽ đến Đại học Lăng Nam sao?” Kim Bằng thầm suy đoán: “Có phải cậu ta cũng muốn ngắm mỹ nữ không?”

Cần Tường khinh thường liếc anh ta một cái: “Không phải tất cả mọi người đều là củ cải lớn hoa tâm như cậu đâu, nhất định là đội trưởng Sầm có chuyện quan trọng gì đó.”

App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play