Nghe vừa rồi Bùi Vân Khiêm nói giữa hắn và Tưởng Diệu không hề có tình yêu nam nữ, Thẩm Xu yên tâm hơn rất nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, câu hỏi kia Thẩm Xu muốn thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Nếu như Bùi Vân Khiêm với nàng cũng… vậy nàng nên làm thế nào.
Đang suy nghĩ, vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy Bùi Vân Khiêm hứng thú nhìn mình, tầm mắt giao nhau giữa không trung, trong nháy mắt Thẩm Xu quay mặt đi, sợ Bùi Vân Khiêm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Một lúc sau, khuôn mặt Thẩm Xu nghẹn tới đỏ bừng, lông mi khẽ run, nửa ngày sau mới nói ra một câu, “Tưởng… Tưởng cô nương bên đó… thật sự không có việc gì sao?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt cười một tiếng, “Có thể có chuyện gì được chứ, yên tâm, nàng ta so với người còn tiếc mạng mình hơn đó.”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm xoay người đi ra ngoài cửa, đi được một nửa lại dừng bước xoay người lại, “Còn không đi?”
Thẩm Xu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.
“Du hồ.”
Thẩm Xu ‘à’ một tiếng, lúc này mới phản ứng lại nhấc chân đi qua, khẽ kêu, “Tướng quân.”
“Hửm?” Bùi Vân Khiêm quay đầu lại.
Thẩm Xu nắm chặt vạt áo, “Ta muốn… trở về thay đồ.”
Nghe nàng nói vậy, tuy rằng trong lòng Bùi Vân Khiêm cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Đi đi.”
Khuôn mặt Thẩm Xu mang theo ý cười, khẽ gật đầu.
Không chờ hai người đi tới phòng ngủ, Bùi Vân Khiêm đột nhiên nhớ ra hôm nay hồi phủ còn có một chuyện quan trọng đang chờ xử lý, vừa rồi đáng ra hắn nên tới thư phòng trước, nửa đường lại thấy một màn giằng co giữa Tưởng Diệu và Thẩm Xu nên mới trì hoãn tới bây giờ, suýt nữa thì quên mất chính sự.
Bùi Vân Khiêm dừng bước, lông mày khẽ nhíu lại mở miệng nói, “Người về phòng thay đồ trước đi, ta đến thư phòng một chuyến.”
Thẩm Xu cũng nhìn qua gật đầu, không nghĩ nhiều quay về phòng ngủ.
Trong phòng, Thẩm Xu ngay ngắn ngồi trước gương đồng, thần sắc như ngày thường nhưng trong mắt lại mang theo một vài cảm xúc trước nay chưa có, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, Lâm Lãng vội vàng từ ngoài chạy vào, thần sắc hoảng loạn, “Công chúa gọi nô tỳ tới vội như vậy là vì chuyện gì thế? Vừa rồi trên đường đi nô tỳ đã nghe thấy chuyện xảy ra ở tiền viện rồi, Tưởng cô nương kia có làm khó công chúa không?”
Mãi cho tới khi Lâm Lãng vào trong, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, xoay đầu nói, “Bổn cung không sao, mau giúp bổn cung thay đồ đi.”
“Thay đồ? Công chúa định tiến cung sao?”
“Tiến cung làm gì, là Bùi Vân Khiêm muốn đi du hồ cùng bổn cung.”
Nghe vậy, Lâm Lãng sửng sốt, xem ra là nàng ấy lo lắng nhiều rồi, vừa nãy trên đường đi nghe có hạ nhân bàn luận, nói Tưởng Diệu nhìn thấy công chúa vụng trộm đi vào thư phòng của Bùi tướng quân, nói công chúa là mật thám Phùng Thái hậu cử tới, nàng còn định bước tới tranh luận một phen lại nghe nói tiếp, Bùi tướng quân cũng ở đó, hình như là che chở công chúa, nhưng lại có người khác nói thấy Bùi tướng quân và công chúa tranh chấp ở cửa thư phòng.
Nghe vậy, trái tim Lâm Lãng như nhảy lên tận cổ họng, không hề trì hoãn mà chạy một mạch tới đây.

Nhưng thấy dáng vẻ không có chuyện gì của Thẩm Xu như bây giờ, vậy mà còn chuẩn bị đi du hồ cùng Bùi tướng quân, hẳn là không có chuyện gì.
Không đợi Lâm Lãng nói chuyện, Thẩm Xu đã xoay người nói, “Bộ váy lưu tiên màu đỏ nhạt của ta đâu rồi? Ngươi cất chỗ nào mà vừa rồi bổn cung tìm mãi cũng không thấy.”
“Là nô tỳ đã cất rồi, hôm nay công chúa muốn mặc sao? Vậy đợi một chút, nô tỳ sẽ mang tới cho công chúa.” Nói rồi, Lâm Lãng lại xoay người ra khỏi cửa.
Nàng ấy không dám ở lại lâu trong phòng ngủ của Bùi Vân Khiêm, sợ không cẩn thận là mất mạng ngay tức khắc.
Không tới nửa nén hương, Lâm Lãng đã ôm một cái hộp tinh xảo trở lại, bên trong đúng là bộ váy lưu tiên màu đỏ nhạt dùng tơ vàng thêu hoa mẫu đơn của Thẩm Xu.
Lâm Lãng nhớ rõ, chiếc váy này là bộ đồ Thẩm Xu thích nhất, là món quà năm ấy cập kê tiên đế tặng cho công chúa, vật liệu may mặc đều là gấm Tứ Xuyên yên la tốt nhất, ngay cả hoa văn trên váy cũng do tú nương nổi danh Tô Châu thêu trong vòng nửa tháng, giá trị rất lớn, ngày thường Thẩm Xu không tiếc không dám mặc.
Hôm nay, vậy mà công chúa lại muốn mặc bộ đồ này đi du hồ với Bùi tướng quân, Lâm Lãng đúng là cảm thấy ngoài ý muốn.
Hơi hơi khôi phục tinh thần, Lâm Lãng nhỏ nhẹ, “Ý công chúa là bộ đồ này sao?”
Nghe vậy, Thẩm Xu buông hộp phấn trên tay, giương mắt nhìn qua, thấy bộ đồ trên tay Lâm Lãng, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, chóp mũi cũng không nhịn được mà cay cay.
Đời trước, nàng bị bắt đi Hung Nô hoà thân, những thứ đồ của nàng trong cung Phùng thị cũng không cho mang đi bao nhiêu, chiếc váy lưu tiên này cũng bị Thẩm Diên chiếm đoạt trước khi nàng ra khỏi cung, bây giờ nhìn thấy nó cũng không khỏi sinh ra cảm giác giống như đã cách cả một đời.
Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu thu hồi cảm xúc khác lạ trong mắt, khẽ mở miệng, “Đúng vậy, mau giúp bổn cung thay đồ đi.”

Lâm Lãng vẫn chưa phát giác sự khác thường của Thẩm Xu, lên tiếng rồi nhanh chóng chạy tới hầu hạ Thẩm Xu thay đồ, sợ chậm chạp sẽ đụng phải Bùi Vân Khiêm quay trở về.

Lần trước vào ngày đại hôn của Bùi Vân Khiêm và Thẩm Xu, ánh mắt của Bùi Vân Khiêm khi ấy, bây giờ Lâm Lãng nhớ lại cũng run hết cả người.
Da thịt Thẩm Xu vốn đã trắng như tuyết, một thân váy đỏ mặc trên người nàng càng khiến làn da nổi bật, bên hông dùng một dây lưng ngọc buộc lại, phác hoạ thân hình yểu điệu, hoa văn ở cổ áo được tô điểm tỉ mỉ, khuôn mặt chưa trang điểm xong đã thấy rung động lòng người.
Nhìn bản thân mình trong gương, Thẩm Xu không khỏi hoảng hốt, nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có cơ hội mặc lại bộ đồ này lần nữa, càng không nghĩ đến trời cao sẽ cho nàng cơ hội sống lại.
Lâm Lãng giúp Thẩm Xu búi tóc xong lập tức lui ra ngoài, Bùi Vân Khiêm mở cửa bước vào phòng đã thấy Thẩm Xu ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, cẩn thận tự trang điểm.

Váy lưu tiên đỏ nhạt kéo dài trên đất, mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng trên làn váy sống động như thật, giống như tranh nhau nở rộ trên mặt đất.
Mà tay phải Thẩm Xu đang cầm bút, cầm một hộp phấn than tốt nhất chuyên tâm vẽ mày.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cong môi, bảo sao phải về thay đồ, nhưng sau khi thấy rõ bộ váy trên người Thẩm Xu, trái tim Bùi Vân Khiêm không tự chủ mà run lên.

Chiếc váy này hắn đã từng nhìn thấy, là lần Thẩm Xu cập kê đã mặc, hắn chỉ nhìn từ xa mà đã luân hãm vào trong đó.

Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm lại ngây ngẩn cả người, hắn hoài niệm lại những ngày trước đây, giống như thấy được trước mắt mình chính là Thẩm Xu ngây thơ hồn nhiên ngày trước.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Thẩm Xu nói rằng trở về thay đồ lại là đổi bộ váy này, chiếc váy này là vật vô giá, cũng là bộ đồ Thẩm Xu thích nhất.
Bùi Vân Khiêm không kinh động tới Thẩm Xu, chỉ nghiêng người dựa vào cửa, thích thú nhìn nàng.
Nữ tử trong gương mặt mày như hoạ, đôi con ngươi linh động sáng như ngân hà, một nụ cười nhẹ đã làm xung quanh toả sáng, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Mái tóc búi kiểu phi tiên đang lưu hành, trang điểm kiểu hoa đào càng khiến cho đôi môi nàng đỏ mọng, kiều diễm xinh đẹp, đôi bông tay lay động theo gió càng thêm phần mị hoặc ngày thường không có.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm loé lên, lông mi run rẩy, vẫn duy trì tư thế vừa rồi không động.
Trước gương đồng, Thẩm Xu tìm nửa ngày mới mới tim ra một cây trâm cài hợp với váy áo ngày hôm nay, nhưng nàng thử qua thử lại trên đầu mình vài lần rồi lại buông xuống, Bùi Vân Khiêm thấy lông mày Thẩm Xu nhíu chặt, trên mặt nàng cũng mang theo vẻ ảo não.
Thấy thế, trong lòng hắn cười khẽ, khoé miệng cong cong.
Trâm cài mà cũng không biết cài, ngốc muốn chết.
Thẩm Xu nhìu mày vừa định buông trâm cài tóc xuống, đột nhiên cảm thấy cổ tay chợt lạnh, ngay sau đó, chiếc trâm cài tóc trong tay bỗng nhiên bị người ta cầm lấy.
Nàng theo bản năng quay đầu lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, hô hấp ấm áp từ đỉnh đầu truyền tới, ngay sau đó, giọng nói lãnh đạm trước sau như một quen thuộc truyền vào bên tai, “Đừng nhúc nhích.”
Vừa dứt lời, Thẩm Xu đã cảm thấy sợi tóc trên đỉnh đầu bị một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nàng không tự giác nhìn về phía gương đồng, thần sắc Bùi Vân Khiêm vẫn như ngày thường, chỉ là động tác trên tay vô cùng dịu dàng tinh tế.
Khôi phục lại tinh thần, lông mi Thẩm Xu run run, theo bản năng nghiêng người thăm dò mở miệng, “Tướng quân xử lý xong việc rồi? Tới đây lúc nào vậy?”
Bùi Vân Khiêm ‘ừm’ một tiếng xem như đáp lời, sau đó không chút để ý nói, “Vừa tới.”
Thẩm Xu khẽ gật đầu, giơ tay muốn nhận lấy bộ trâm cài trên tay Bùi Vân Khiêm lại bị hắn đẩy về, “Đừng nói gì, đừng lộn xộn.”
Nghe vậy, Thẩm Xu liếc mắt nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, trong lòng châm chước cân nhắc, một lúc lâu sau, nàng há miệng thở dốc nhưng lại không thể nói ra câu nào.
Thẩm Xu quay đầu lại lần nữa, đôi mắt hạnh ướt át nhìn Bùi Vân Khiêm trong gương mang theo vài phần lo lắng.

Giây tiếp theo, chỉ thấy cổ tay Bùi Vân Khiêm động một cái đã vững vàng cài xong cây trâm nàng cài nửa ngày cũng không xong lên tóc, rất hợp với hoa điền hôm nay nàng vẽ trên trán.
Trong gương, đôi mắt thâm sâu của Bùi Vân Khiêm chợt loé, tựa như đang rất vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình ngày hôm nay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần đứng dậy, “Tướng quân, có phải chúng ta nên đi rồi không?”
Bùi Vân Khiêm gật đầu, không mặn không nhạt lên tiếng, “Đi thôi, hẳn là Tần Tuần đã chờ bên ngoài rồi.”
Thẩm Xu gật đầu, đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm.

Đã tới tháng 5, đúng là cuối xuân đầu hạ, thời tiết hôm nay rất đẹp, là ngày lành thích hợp đi du hồ.
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn trước mắt mình, khoé miệng cong lên.
Chưa tới nửa canh giờ, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại trên chiếc cầu ven hồ, trên hồ có từng đoá sen lớn, tựa như từng đốm lửa nổi trên mặt hồ.
Ánh mắt Thẩm Xu rạng ngời, ý cười trên mặt cũng rõ hơn ngày thường rất nhiều.
Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cũng cong lên, ý cười như có như không, trước đây hắn từng nghĩ, cảnh sắc hồ này cũng không tồi, nếu như có thể đưa nàng tới đây du hồ hẳn là nàng sẽ rất vui mừng.
Bùi Vân Khiêm giơ tay giữ chặt Thẩm Xu đang vui vẻ chuẩn bị lên cầu, “Chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Nói rồi, ngón tay Bùi Vân Khiêm nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Xu, khẽ nắm lấy tay nàng, dắt nàng từng bước từng bước đi lên cầu.
Thẩm Xu mím môi, trong lòng ngứa ngáy, nhắm mắt theo đuôi Bùi Vân Khiêm.
“Tướng quân, ngươi xem, trên hồ có rất nhiều hoa sen.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn qua, sau đó cụp mắt nói, “Thích không?”
Khuôn mặt Thẩm Xu vui vẻ, cười tươi gật đầu.
“Công chúa có muốn lên thuyền du hồ không?”
Thẩm Xu sửng sốt, “Còn có thể lên thuyền chơi sao?”
Bùi Vân Khiêm nhướng mày, “Có gì là không thể?”
Phía bên kia cầu có một con thuyền nhỏ đủ hai người ngồi, thấy thế, trong mắt Thẩm Xu hiện lên một tia kinh ngạc, sao ở đây chỉ có thuyền mà không có người chèo?
Thấy Thẩm Xu yên lặng, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nàng không thích thuyền nhỏ sao?
“Sao vậy?”
“Tướng quân, tại sao ở đây chỉ có thuyền nhỏ mà không có người chèo thuyền thế?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nâng mí mắt lên, ánh mắt không chút để ý dừng trên mặt Thẩm Xu, “Bổn tướng quân không phải người sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play