Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.

Thẩm Xu đứng trước gương đồng trong cung Vị Ương, giá y đỏ rực rỡ được dùng tơ vàng thêu hoa văn phượng hoàng vô cùng sinh động, váy dài quét đất giống như một đoá mẫu đơn nở rộ.

Gương đồng phản chiếu khuôn mặt như hoạ, làn da trắng như tuyết, trang điểm kiều diễm, mũ phượng trên đỉnh buông tua đầu che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra là một mỹ nhân hiếm có, chỉ là đôi con ngươi kia lại ảm đạm không chút gợn sóng.

Hôm nay là mười lăm tháng ba, là ngày Thẩm Xu xuất giá, đời này nàng không phải gả cho Thiền Vu Hung nô nữa, mà là Trấn Quốc Đại tướng quân – Bùi Vân Khiêm.

Đêm đó Thẩm Xu vốn chỉ định tìm một cái cớ, nếu như nàng bị bệnh nặng, Bắc Lâm nhất định không thể đưa một con ma ốm hoặc một công chúa tàn tật đi hoà thân được.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới lúc ấy Bùi Vân Khiêm sẽ xuất hiện ở cửa tẩm cung của mình.

Nhìn bản thân mình trong gương, Thẩm Xu nhịn không được đưa tay sờ mũ phượng trên đầu.

Hai đời, Bùi Vân Khiêm trời xui đất khiến cứu nàng ba lần, bây giờ nếu không có Bùi Vân Khiêm, sợ là nàng lại phải giẫm lên vết xe đổ.

Nghĩ đến lời nói vội vàng của mình ngày đó, Thẩm Xu hơi rũ mắt, như thế nghĩa là Bùi Vân Khiêm có ơn với nàng, nếu là lấy thân báo đáp chưa chắc đã không thể.

Thấy Thẩm Xu nhìn gương đồng cả ngày không nói một lời, trong lòng Lâm Lãng có chút hụt hẫng, ở một bên trộm lau nước mắt không dám để nàng thấy.

Ngày ấy Thẩm Xu rơi xuống nước, nghe những lời Kính An công chúa nói, Lâm Lãng lo lắng suốt đêm không ngủ, mãi cho đến buổi chiều hôm sau thánh chỉ tứ hôn đưa tới, nàng ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chờ tới lúc phản ứng kịp lại run sợ trong lòng.

Mặc dù Thẩm Xu không tới Hung Nô hoà thân như lời Kính An công chúa nói, nhưng lại bị chỉ hôn cho đại tướng quân quyền khuynh triều đình Bùi Vân Khiêm.

Vị Bùi đại tướng quân này tiếng tăm lừng lẫy, cũng là nhân vật khiến người ta kinh diễm, mấy năm trước quét ngang cơn sóng Bắc Cương rồi lại bình định chiến loạn, từ đó được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân.

Nhưng hôm nay Bùi Vân Khiêm quyền khuynh triều đình, tay cầm trọng binh, công cao hơn núi, người muốn lấy mạng hắn đâu đâu cũng có, không nói đến Thẩm Xu gả qua đó có bị liên luỵ hay không, chỉ là riêng thanh danh máu lạnh vô tình, vui buồn bất thường của vị tướng quân này cũng đủ làm người ta tránh còn không kịp.

Nghe nói mấy năm trước có quan viên trong triều muốn nịnh bợ Bùi đại tướng quân, đưa con gái mình vào trong phòng hắn, vốn tưởng rằng sẽ có chuyện tốt, lại không nghĩ đến ngày thứ hai có người gặp được vị ‘mỹ nhân’ kia ở bãi tha ma, nghe nói tay chân đều bị chặt đứt, chết rất thảm.

Từ đó về sau, toàn bộ kinh thành đều biết, Bùi đại tướng quân không chỉ vui buồn thất thường, mà còn không gần nữ sắc, sau này cũng không còn ai dám đánh chủ ý như vậy lên người hắn nữa.

Lúc biết được Thẩm Xu phải gả cho Bùi Vân Khiêm, Lâm Lãng giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, mãi tới bây giờ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Mà hiện giờ, tiếng khóc trầm thấp nức nở trong điện hết lần này tới lần khác vang lên, ai không biết còn tưởng rằng đang có tang sự.

Hai đời chủ tớ tình nghĩa, sao Thẩm Xu không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Lãng thế nào, chỉ là chuyện trùng sinh này nàng cũng không biết giải thích ra sao, lỡ như có người khác biết được sợ là sẽ coi nàng như yêu nghiệt, đến lúc đó càng hết đường chối cãi.

Đang suy nghĩ, cửa nội điện đã bị người ta đẩy ra, giương mắt nhìn qua, Thẩm Diên đang đứng ở cửa cười như tắm mình trong gió xuân.

“Chúc mừng đại hôn của tỷ tỷ, tuy rằng tỷ tỷ không tới Hung Nô hoà thân nữa, nhưng có thể gả cho Trấn Quốc Đại tướng quân cũng là phúc khí mà đời trước tỷ tỷ tu luyện được.


Nói tới đây, nàng ta cố ý dừng lại một lát, trên mặt không che giấu đắc ý và trào phúng, bước lên nói tiếp, “Chẳng qua muội muội nghe nói Bùi Đại tướng quân hỉ nộ vô thường, từ trước đến nay không gần sắc nữ, tỷ tỷ cũng nên cẩn thận.


Ý tứ của Thẩm Diên sao nàng lại không hiểu được, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn để ý tới châm chọc mỉa mai của Thẩm Diên, chỉ lạnh nhạt trả lời một câu, “Không nhọc muội muội lo lắng.


Thấy Thẩm Xu như thế, Thẩm Diên âm thầm mắng một câu trong lòng, cũng chỉ có mỗi cái mặt mũi như thế, dù sao đại danh Bùi Vân Khiêm vang xa như sấm bên tai, có khuôn mặt thanh phong tễ nguyệt thì sao chứ, lại không gần nữ sắc, ai biết có phải đoạn tụ hay không? Nàng ta còn nghe nói Bùi Vân Khiêm thích nhất là tra tấn người, bây giờ Thẩm Xu gả qua đó, không biết chừng còn không qua nổi đêm đại hôn.

Nghĩ vậy, trên mặt Thẩm Diên lại không khống chế được đắc ý, khoé miệng nhếch lên, ai không biết còn tưởng rằng hôm nay người kết hôn chính là nàng ta.

Không chờ Thẩm Diên nói tiếp, hỉ bà bên ngoài đã tới thúc giục, “Hai vị công chúa, tới giờ lành rồi, người xem…”
Vừa nghe hỉ bà nói, trên mặt Thẩm Diên lại mang theo ý cười vội vàng giúp Thẩm Xu cầm lấy quạt tròn, như là ước gì Thẩm Xu đi nhanh hơn chút.

Thẩm Xu cũng lười so đo với nàng ta, cầm lấy quạt tròn, thu hồi ánh mắt để Lâm Lãng đỡ mình đi ra cửa.

Kiệu hoa dừng ở trước cửa cung Vị Ương, trừ tám người khiêng bên ngoài cũng chẳng còn ai khác, thật sự rất quạnh quẽ.

“Công chúa điện hạ, giờ lành đã tới rồi.

” Thấy Thẩm Xu chậm chạp chưa lên kiệu, hỉ bà do dự một lúc vẫn mở miệng thúc giục.

Toàn bộ kinh thành ai cũng biết Linh An công chúa mệnh khổ lại không được sủng ái, bây giờ còn gả cho một người gian ác như vậy, nếu như chậm trễ giờ lành sẽ càng thêm bất hạnh.

Nghĩ vậy, trong lòng hỉ bà đón dâu không khỏi sinh ra hai phần thương hại.

Thẩm Xu như vừa mới khôi phục tinh thần, để Lâm Lãng đỡ lên kiệu hoa.

Có lẽ là kiệu hoa đi rất vững vàng, hoặc do nhiều ngày không được ngủ ngon, Thẩm Xu khẽ nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy, cảm giác buồn ngủ lại ập đến.

Chỉ là âm thanh nghị luận bên ngoài quá mức ồn ào, tuy rằng Thẩm Xu không muốn nghe nhưng lại cố tình chui vào tai nàng, giả bộ không nghe được cũng khó.

Trước đó Thẩm Xu đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nàng ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, nghe những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, chỉ đơn giản nói nàng đường đường là một công chúa, chỉ vì tránh né hoà thân mà không ngại gả cho gian thần, bôi nhọ mặt mũi hoàng gia.

Nghe vậy, Thẩm Xu không nhịn được bật cười, khoé miệng mang theo vài phần khinh thường.

Mặt mũi hoàng gia đáng bao nhiêu tiền?
Lại có người nói, trước nay Bùi Vân Khiêm máu lạnh vô tình, không gần nữ sắc, nàng gả tới đó sợ là không được bao lâu sẽ hương tiêu ngọc vẫn, rơi vào kết cục của ‘mỹ nhân’ mấy năm trước bò lên giường hắn.

Trên đường nhiều người tới xem náo nhiệt, không ai không mang theo ánh mắt thương hại hoặc trào phúng nhìn kiệu hoa, giống như Thẩm Xu sẽ chết ngay trong đêm nay vậy.

Nếu là đời trước, tất nhiên Thẩm Xu sẽ bị doạ sợ, nhưng bây giờ nàng đã quen với mấy loại lời nói này, nghĩ tới đời trước Bùi Vân Khiêm nguyện ý cứu nàng, đời này lại đồng ý cứu nàng, nếu sau khi gả tới đó tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, hẳn là hắn sẽ không gây khó dễ cho nàng.

Còn đang suy nghĩ, kiệu hoa đã vững vàng được đặt dưới đất, nhưng nàng đợi hồi lâu cũng không thấy Bùi Vân Khiêm tới đá cửa kiệu, lại mơ hồ nghe thấy giọng nói ở bên ngoài.

Một lúc lâu sau, cửa kiệu truyền tới giọng nói nữ tử xa lạ, “Phu nhân, ta là thủ hạ của tướng quân, Chu Tước, tướng quân có chuyện quan trọng không thể tới đón người, đặc biệt phái thuộc hạ tới đón phu nhân, mời phu nhân xuống kiệu.



Nghe vậy, Thẩm Xu không tự giác siết chặt quạt tròn trong tay, đường đường là công chúa xuất giá thế nhưng phu quân lại không ra cửa đón chào, hôm nay sợ rằng bỏ đi rồi.

Nhưng nàng lại nghĩ, so với vài tiếng châm chọc mỉa mai của đời trước thì bây giờ đã tính là cái gì.

Thẩm Xu điều chỉnh hô hấp, đứng dậy xốc mành kiệu lên, một tay nắm chặt quạt tròn che mặt, để Lâm Lãng đỡ xuống dưới.

Ánh mắt đầu tiên mà Thẩm Xu nhìn thấy chính là một nữ tử áo đỏ anh khí ngời ngời, nếu nàng đoán không sai, vị này chính là trợ thủ đắc lực nhất kiêm phụ tá của Bùi Vân Khiêm trong lời đồn, Chu Tước.

“Chu Tước bái kiến phu nhân.


Tuy không biết tướng quân có ý gì, nhưng Linh An công chúa đã gả cho tưởng quân, vậy lễ nghi đương nhiên không thể thiếu.

Thẩm Xu có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không hiện rõ trên mặt, dịu dàng nói, “Không cần đa lễ.


Chu Tước đứng dậy, cũng không nói thêm gì với Thẩm Xu, lập tức đưa nàng vào trong phủ, dựa theo phân phó của Bùi Vân Khiêm đưa Thẩm Xu tới trong viện chính.

Vừa đến cửa, Chu Tước đã dừng bước, “Phu nhân, đây là phòng ngủ của tướng quân, người tự vào là được rồi.


Có lẽ là nhìn ra sự khó hiểu trong mắt Thẩm Xu, Chu Tước giải thích, “Từ trước tới nay tướng quân không cho người ngoài vào trong phòng ngủ của mình, thuộc hạ cáo lui.


Nói xong cũng không chờ Thẩm Xu đáp lại, chân bước nhanh như đang có việc gấp vội vội vàng vàng lui ra ngoài.

Ngoài cửa, Thẩm Xu tinh tế đánh giá phủ đại tướng quân trong truyền thuyết, tuy rằng không huy hoàng như trong cung nhưng cũng rất khí phái, giăng đèn kết hoa lụa đỏ khắp nơi.

Nếu nói có gì không đúng, vậy đó chính là khách khứa trong phủ ngày hôm nay.

Từ sớm Thẩm Xu đã nghe nói Bùi Vân Khiêm không có song thân phụ mẫu, mà bằng thế lực và địa vị của hắn bây giờ, số người trong triều muốn nịnh bợ hắn cũng không ít, theo lý là phải khách đến đầy nhà mới đúng, sao nửa cái bóng dáng cũng không thấy ai?
Thẩm Xu cân nhắc một lúc, vẫn nhấc váy bước vào trong phòng, trang hoàng bày biện bên trong không khác gì với tân phòng truyền thống.

Trên bàn là nến đỏ, rượu hợp cẩn, trên giường cũng có một chiếc chăn thêu uyên ương.

Nhìn quanh bốn phía, căn phòng này của Bùi Vân Khiêm không hề xa hoa lãng phí như nàng tưởng tượng, ngược lại vô cùng cổ xưa trang nhã, trên bàn còn đặt giấy bút với một bộ tranh chữ chưa hoàn thành.

Nhìn tranh chữ trên tường, ánh mắt Thẩm Xu dừng lại, đó là bức tranh của hoạ sư nàng sùng bái, tuyệt tác của Cố Yến đại sư, thiên kim khó cầu, không nghĩ tới lại treo trong phòng Bùi Vân Khiêm.

Nàng nghĩ, người thích Cố Yến đại sư giống mình hẳn là không phải người gian ác như trong lời đồn.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu bỗng thở nhẹ nhàng một hơi, bước chân tới ngồi ngay ngắn trên giường.

Theo lý mà nói, đại hôn nàng phải dùng quạt che mặt, chờ phu quân dàn xếp khách khứa xong xuôi sẽ tới đây gỡ quạt xuống rồi cùng nhau uống rượu hợp cẩn mới tính là kết thúc buổi lễ.

Nhưng hôm nay một người khách trong Bùi phủ cũng không có, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là Bùi Vân Khiêm cũng không trở về.

Thẩm Xu yên lòng ngồi trên giường mơ màng ngủ mất, cũng không biết ngủ từ lúc nào, đợi lúc nàng tỉnh lại lần nữa đã là giờ Tuất.

Thẩm Xu đỡ trán, từ từ ngồi dậy, một giấc ngủ này cũng thật sâu, đợi tới khi tỉnh táo, nhìn cảnh tượng trước mặt vẫn không khác gì lúc trước khi ngủ mới yên lòng, không có ai tới trong lúc nàng ngủ cả.

Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu thử mở miệng thăm dò, “Lâm Lãng.


Lúc đến Chu Tước đã nói đại tướng quân không thích người lạ vào phòng mình, cho nên Lâm Lãng chỉ có thể ngồi ở ngoài cửa, nghe Thẩm Xu gọi mình, nàng ấy gội vàng lên tiếng, “Công chúa, nô tỳ ở đây.


Thẩm Xu nhìn thoáng qua bên ngoài, dường như trời đã tối hơn nhiều, nàng chậm rãi mở miệng, “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Hồi công chúa, vừa tới giờ Tuất.


Nghe vậy, Thẩm Xu rất ngoài ý muốn lại ảo não nâng tay xoa huyệt Thái Dương, một giấc này ngủ những ba canh giờ, may là Bùi Vân Khiêm chưa từng trở về, nếu không sợ là quá mất lễ nghi.

Nàng vừa mới ngủ dậy, lúc ngủ thì không cảm thấy gì, bây giờ tỉnh lại bắt đầu cảm thấy tay chân tê dại.

Thẩm Xu buông quạt tròn trong tay, đỡ mép giường cố gắng đứng lên cử động chân, trong lòng không hiểu sao buồn khổ, cũng không biết Bùi Vân Khiêm ném nàng ở đây cả ngày là có ý gì.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu đẩy cửa ra ngoài, tuy bây giờ ra ngoài không hợp lễ nghi, nhưng nàng cũng chỉ ở trong sân thôi, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Thấy Thẩm Xu công khai đi ra, Lâm Lãng kinh hô thành tiếng, “Công chúa, sao người lại ra đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play