"Uống rượu sao?" Úc Hàn Chi cúi người, anh kề sát vào cô, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, thì không khỏi nhíu mày.
Minh Yên ôm eo nhỏ hẹp của anh, mặt đỏ tim đập gật đầu, làm nũng nói: "Tôi sợ hãi.”
Ánh mắt thiếu nữ sưng đỏ, da thịt trắng nõn, giống như một con mèo con cọ cọ vào anh, bệnh nhân sạch sẽ Úc tiên sinh nhíu mày, nhưng cuối cũng vẫn không đẩy cô ra, cúi người lau mặt mèo nhỏ của cô, sau đó đỡ cô ngồi thẳng.
"Ba cô xảy ra chuyện sẽ không liên lụy đến cô, đừng sợ." Úc Hàn Chi đưa tay sờ sờ sợi tóc trơn nhẵn như tơ lụa của cô.
Bàn tay nhỏ bé của Minh Yên nắm chặt tay áo anh, tâm tình cúi đầu hỏi: "Úc Hàn Chi, luật sư Miêu nói ba tôi không ra được, là thật sao?”
"Ừm." Úc Hàn Chi ngồi xuống, thản nhiên gật đầu, chứng cứ phạm tội của Minh Hòa Bình không ít, không bảy tám năm, quả thật không ra được.
"Vậy Minh gia phải làm sao bây giờ, luật sư Miêu nói nửa năm trước ba tôi nhận dự án 2 tỷ, bây giờ xảy ra chuyện, toàn bộ Minh gia bồi thường cũng không đủ." Minh Yên nói xong âm thanh liền nghẹn ngào, nước mắt trông mong nhìn anh, nói, "Tôi đối với chuyện làm ăn một chút cũng không biết, tôi không tìm được người giúp tôi, ngoại trừ anh.”
Đôi mắt phượng của người đàn ông hơi sâu, nói: "Cô muốn tôi giúp cô?"
Để cho một người ngoài vào tập đoàn Minh thị không khác gì chắp tay nhường tài sản của Minh gia.
Minh Yên nhanh chóng gật đầu, khoản nợ lung tung của Minh gia và Úc Hàn Chi sớm đã không rõ ràng, cô không biết vì sao ba cô lại bắt cóc Úc Hàn Chi khi còn nhỏ, Úc Hàn Chi lại lấy thân phận con nuôi Úc gia trở về điên cuồng trả thù, nhưng hiện tại Minh Hòa Bình vào tù, Minh gia đã sớm là vật trong túi của Úc Hàn Chi rồi. Kế hoạch hiện tại chỉ có thể đầu hàng trước một bước, chủ động đem tài sản Minh gia hai tay dâng lên, bảo toàn tập đoàn Minh thị, chống đỡ Minh gia lung lay sắp đổ.
Hôm nay cô tới chính là để đàm phán điều kiện với Úc Hàn Chi, chẳng qua không phải đàm phán trên thương trường.
"Hiện tại mọi người đều biết anh là bạn trai của tôi, tôi đương nhiên phải tìm anh giúp tôi xử lý tài sản của Minh gia." Minh Yên vội vàng giữ chặt cánh tay anh: "Anh không phải là sinh viên tài năng Thường Thanh Đằng sao? Úc Vân Đình nói anh lấy được tiến sĩ tài chính, anh giúp tôi, tôi cái gì cũng nguyện ý. Nếu Minh gia phá sản, không biết bao nhiêu người sẽ thất nghiệp, đến lúc đó chủ nợ tới cửa, tôi cùng đám người Hoa Tư đều không có đường sống.”
Giọng nói của Minh Yên nghẹn ngào, cô lại rơi lệ, nốt ruồi màu đỏ trước mắt bị nước mắt thấm đẫm, tươi đẹp ướt át, người đẹp rơi lệ, khiến lòng người sinh ra vô hạn thương yêu.
Úc Hàn Chi nhìn tay áo nhăn nhúm bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy, mắt phượng khẽ tối: "Minh Yên, tôi không có kinh nghiệm, nhà cô có tình thân sâu nặng với Lam gia, vì sao cô không đi tìm Lam Hi?”
"Cái gì mà tình thân sâu nặng đều là gạt người, tôi gọi điện thoại tìm Lam Hi, anh ta cũng không để ý tới tôi, còn nói không liên quan đến tôi. Tôi, tôi, chỉ có thể đến tìm anh. Anh không thể bỏ tôi." Minh Yên nói xong, ô một tiếng, gắt gao ôm lấy anh, vùi đầu vào bên hông anh.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ gắt gao kề sát vào anh, vừa cọ vừa làm nũng, cả người người đàn ông căng thẳng, khí huyết dâng lên, anh đưa tay đè lại gân xanh nổi lên trên trán, vừa rồi trong nháy mắt, anh thế nhưng đang suy nghĩ, Minh Yên có phải biết cái gì hay không, nhưng mà bị cô cọ như vậy, trong đầu không còn suy nghĩ được gì nữa.
"Được." Giọng nói Úc Hàn Chi khàn khàn đến dọa người: “Cô buông ra trước.”
Minh Yên ôm eo thon dài gầy gò của anh, cô nhạy cảm nhận thấy được biến hóa thân thể của anh, có điều mũi tên đã lắp vào cung, đều đến mức này, mài cũng phải mài đến khi nào anh đồng ý mới thôi, kết quả anh lại đồng ý?
Minh Yên vừa mừng vừa sợ, đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói: "Úc Hàn Chi..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lời nói phía sau khi nhìn thấy đôi mắt phượng u ám nóng bỏng của đối phương, đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng như có thể dung hóa cô, lại giống như đang cất giấu một con dã thú hung mãnh, trong chốc lát có thể nuốt sống cô vào bụng, tim Minh Yên đập nhanh hơn, cô cảm thấy mình trong lúc vô ý đã trêu chọc một con sư tử đang ngủ say, theo bản năng buông anh ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Úc Hàn Chi nhắm mắt lại, đem cảm xúc nơi đáy mắt đè xuống, khi mở mắt ra, anh vẫn là con nuôi Úc gia tao nhã trước đó.
"Sau khi ba cô xảy ra chuyện, tập đoàn Minh thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu giảm mạnh, tài sản thu hẹp trên diện rộng, cô có thể để ba cô chuyển cả cổ phần cho cô, rồi tiếp nhận tập đoàn Minh thị, nếu chuyện gì không hiểu có thể đến hỏi tôi." Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần khàn khàn, anh cầm lấy nước khoáng trên bàn, uống một ngụm lớn, lại càng uống càng khát.
Minh Yên ngẩn người một chút, Úc Hàn Chi không cần tài sản Minh gia? Cô đến tiếp quản tập đoàn Minh thị? Như vậy sao được?
Từ sau khi cô biết thân thế của mình, đã cố ý không dùng tiền tài của Minh gia nữa. Những thứ này vốn không phải là đồ của cô.
"Tôi cái gì cũng không biết." Minh Yên đáng thương nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn đi làm, mỗi ngày đều nhìn báo cáo nhàm chán cùng hội nghị.”
Úc Hàn Chi thấy bộ dáng xinh đẹp lại không tập trung của thiếu nữ, nhíu mày nói: "Vậy tâm huyết cả đời của ba cô sợ là nước chảy trôi sông. Sau này cô cũng sẽ không sống được cuộc sống như hiện tại.”
"Tôi không sợ, tôi còn có anh mà." Minh Yên cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay út của anh.
Khớp xương ngón tay của người đàn ông rõ ràng hơi tê dại, thấy cô gái giống như một con mèo con ngọt ngào lắc đuôi khoe khoang, anh không khỏi thầm than, làm sao cảm giác như là nuôi một người yếu đuối, cô nhóc này lúc nào cũng trêu chọc anh, đúng là đau đầu mà.
"Ừm, đợi lát nữa ở lại ăn cơm tối, cơm nước xong tôi sẽ lái xe đưa cô về." Úc Hàn Chi đưa tay sờ sờ đầu cô, rất nhanh đã thu lại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Được rồi." Minh Yên tươi cười rạng rỡ, thấy anh đi ra ngoài dặn dò Lâm Bình, cô vội vàng chạy vào trong phòng tắm, soi gương, thấy ngoại trừ ánh mắt sưng đỏ, có thêm một phần quyến rũ mê người, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp bức người như trước, lúc này mới yên lòng, sau đó tò mò đánh giá phòng Úc Hàn Chi.
Phòng ngủ của người đàn ông vẫn có ba màu đen trắng và xám, giường lớn màu đen, sofa bọc da màu đen, trên tường cũng là màu đen trắng trừu tượng, toàn bộ phòng ngủ không có một chút trang trí màu ấm áp, sự khác biệt giữa phòng ngủ màu hồng của cô giống như trời và đất.
Trong phòng ngủ tản ra mùi thơm nhàn nhạt cùng mùi bạc hà, cực kỳ giống hương vị trên người đàn ông. Minh Yên dạo xong phòng, phát hiện không gian tầng ba rất lớn, nhưng đồ vật của Úc Hàn Chi cũng không nhiều, không có không khí sinh hoạt gì, so với phòng khách sạn còn sạch sẽ gọn gàng hơn.
Minh Yên đi dạo một vòng, rồi nhàm chán đi xuống dưới lầu, Úc Hàn Chi đang ở trong vườn mở hội nghị video, giọng nói trầm thấp thuần hậu, thân hình cao lớn bị ánh hoàng hôn nhuộm một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Minh Yên đang muốn đi qua, thì Lâm Bình tiến lên, chặn lối đi vào vườn, cúi đầu nói: "Cô Minh Yên, ông chủ đang họp.”
"Minh Yên, sao cô vẫn còn ở nhà tôi, không cần về nhà sao?" Úc Vân Đình ngồi trên sô pha, vểnh chân lên, tức giận nói: "Không cần đến xem ba cô sao?”
Anh trai anh ta lại còn bảo Minh Yên lên lầu ba, trong phòng sách có bao nhiêu tài liệu cơ mật? Nhưng mà Minh Yên cái bao cỏ này phỏng chừng nhìn cũng không hiểu.
Minh Yên thấy bộ dáng không kiên nhẫn của anh ta, không những không giận mà còn cười, cười khanh khách nói: "Úc Hàn Chi để cho tôi ở lại ăn cơm tối nha. Lần trước tôi tổ chức sinh nhật, nhưng mời anh, anh một bữa cơm cũng không cho tôi ăn? Hiện giờ thói đời càng là bạc bẽo như vậy rồi hả?”
Vừa nhắc tới chuyện tiệc sinh nhật lần trước, Úc Vân Đình liền buồn bực, nếu không phải anh ta đột nhiên nghĩ ra, mang theo anh trai đi xem người Minh gia mặc sức vui vẻ lần cuối cùng trước khi nghèo túng, thì cũng sẽ không cuốn anh trai anh ta vào.
Minh Yên chính là quấn lấy anh trai anh ta trong bữa tiệc sinh nhật lần trước!
"Ba cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn có tâm tư ăn cơm ở nhà người khác? Đồ máu lạnh, vô tâm, không phổi." Ăn cơm? Úc Vân Đình suýt nữa nhảy dựng lên, anh trai anh ta chưa từng để người con gái nào ở lại ăn cơm, không, chuẩn xác mà nói, bên cạnh anh trai anh ta căn bản chưa từng xuất hiện con gái.
Minh Yên liếc nhìn anh ta, thành thật mà nói, Úc Vân Đình nhìn cũng không tệ, cao lớn đẹp trai, ngũ quan đường cong hơi cứng rắn, có điều cô cũng không ăn loại này, cô luôn cảm thấy thiếu chút mùi nam tính hàm súc, hơn nữa thái độ của anh ta ác liệt như vậy, luôn xem thường những người cặn bã trong trường, thân là cặn bã, Minh Yên tự nhiên là nhìn anh ta chỗ nào cũng không vừa mắt.
"Anh tức giận như vậy làm cái gì? Không phải anh cũng thích tôi, nên không thể thấy tôi ăn cơm cùng với anh trai của anh được chứ? "Minh Yên cắn đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nháy mắt cười nói: "Đáng tiếc nha, Úc Vân Đình, tôi không thích loại người như anh.”
Úc Vân Đình giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi, lông toàn thân dựng thẳng lên, nhìn về phía Úc Hàn Chi đang tiến vào phòng khách, vội vàng nói: "Anh, anh đừng nghe cô ta nói bậy bạ, em có thể thích loại người ngu ngốc như này sao? Tôi sợ đó không phải là bại não đi.”
Úc Vân Đình nói xong còn cười ha ha ba tiếng, cười xong mới ý thức được lời này hình như quái dị.
Anh trai anh ta đối với Minh Yên cũng có chút không tầm thường, nụ cười của Úc Vân Đình dần trở nên chua xót, anh ta sợ mình thật sự là bại não đi. Ô~
Minh Yên cười lạnh trong lòng, anh mới là người ngu ngốc, cô quay đầu giống như con bướm nhỏ chạy về phía Úc Hàn Chi, khóc lóc nói: "Úc Hàn Chi, tôi có phải thật sự rất ngu ngốc hay không?”
Úc Hàn Chi lạnh lùng nhìn thoáng qua Úc Vân Đình, rồi đưa điện thoại di động cho Lâm Bình, sau đó cúi đầu sờ sờ cô gái xinh đẹp ủ rũ, ôn hòa nói: "Vân Đình nói lung tung, cô thích ăn cái gì, tôi bảo phòng bếp làm cho cô.”
"Tôi thích ăn cay, nhưng vì xinh đẹp, tôi đã không ăn cay trong một thời gian dài rồi. Úc Hàn Chi, anh thật tốt.” Minh Yên nín khóc cười, thừa dịp Úc Hàn Chi đi vào phòng bếp, cô liếc mắt nhìn Úc Vân Đình, dương dương đắc ý làm mặt quỷ.
Úc Vân Đình chỉ thấy cô ở trong nhà mình lại thị uy với anh ta, tức giận đến sắc mặt tái mét: "Lâm Bình, cô ta trợn mắt với tôi, còn làm mặt quỷ, anh nhất định phải làm chứng cho tôi.”
Lâm Bình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ mình cái gì cũng không nhìn thấy, Nhị thiếu, đến bây giờ anh còn không nhìn ra, ông chủ đối xử đặc biệt với cô Minh Yên sao?
Minh Yên được chiếm được tiện nghi, liền thoải mái đi tham quan biệt thự Úc gia, cô cũng không dám thật sự đắc tội Úc Vân Đình, để tránh gã bụng dạ hẹp này ở trước mặt Úc Hàn Chi nói xấu cô.
Úc Hàn Chi sống ở nước ngoài lâu ngày, sau khi về nước, Úc Ân Dương sợ anh ăn uống không quen, cố ý đổi thành một đầu bếp am hiểu ẩm thực phương Tây, cuối cùng người đàn ông phân phó Lâm Bình gọi điện thoại đi tìm đầu bếp, tìm một đầu bếp quốc yến đang nghỉ phép ở nhà.
Bữa tối cực kỳ phong phú, với bốn món khai vị, bốn món chính, bốn món tráng miệng và rượu vang. Bởi vì Minh Yên muốn ăn cay, nên trong bốn món chính thì có đến ba món đều là món Hồ Nam.
Minh Yên cho rằng tùy tiện ăn một bữa cơm, thật không ngờ là quy cách như vậy, nghĩ đến cuộc sống trước kia của cô coi như là xa hoa, có điều so với Úc gia, đó chính là như gặp sư phụ, cách ăn, ở, mặc, đi lại của Úc Hàn Chi vậy mà lại tinh tế như thế, nhớ ba cô có tiền đến đâu, cũng không thể nghĩ tới việc chú trọng đến đồ ăn như vậy.
Lễ nghi trên bàn ăn của Úc Hàn Chi cùng Úc Vân Đình nhìn như tùy ý, kì thực tự có quy luật, sau một bữa cơm, Minh Yên âm thầm giật mình, thân phận thật sự của Úc Hàn Chi rốt cuộc là gì?
App TYT & Vườn Nhà Cam