Tình cờ, về lại chốn xưa
Ngàn năm qua mất, người xưa có còn?
Lần này, tìm đến cung son
Mới hay, biển cạn, non mòn, còn đâu.
...
Nửa canh giờ sau.
Thiếu niên đã vào, mang theo một dĩa tôm đã chế biến xong.
Con Tôm này khi còn sống thì một màu vàng ươm, bên ngoài được phết một loại trái cây gần giống quả bơ lên rồi đem nướng.
Sau khi chín lại được trang trí một vài lát trái cây màu xanh lên bên trên.
"Oa… đẹp nha."- Tiểu Mai nhìn thấy buộc miệng khen ngợi.
Nhìn con tôm bị cắt ra hai nữa, bên ngoài thì đỏ tươi, bên trong thịt trắng nõn, pha chút xanh nhạt.
Hương thơm, vẻ đẹp hình thức đều hội tụ đầy đủ.
"Hừ.
Ta thấy bình thường.
Đây là yêu thú Kết Đan kỳ, tên là Long Hà, vốn dĩ thơm ngon rồi." - Tiên Dung vẫn ra vẻ lạnh nhạt.
"Lui xuống."- Nàng khẻ phất tay.
Thanh niên kia cũng gật đầu, lui ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, hai cô nàng đã mất đi vẻ thờ ơ, bắt tranh nhau thức ăn.
"Ngon quá...!A A.."
" Nha đầu...!dám dành ăn với ta.
Trả ta cái càng."
"Tiểu thư, người đã ăn chiếc càng kia rồi ah."
"Hừ...!Ta còn muốn ăn."
Dù sao một người là thiên tài tu luyện.
Một người tuổi nhỏ chưa từng nấu nướng.
Cả hai từ trong nhung lụa bước ra ngoài đời.
Linh thạch có thừa, nhưng đang trốn đông chạy tây.
Đâu dám ở nơi hoa lệ, chỉ dám tìm nơi hẻo lánh.
Nên rất lâu họ chỉ ăn qua loa mà thôi.
Hôm nay gặp một món ăn vừa miệng, nên cả hai bắt đầu lộ rõ câu nói: "Nam thực như hổ nữ thực như voi."
Không đầy ba phút, Con Long Hà màu vàng ươm, nặng gần bảy cân đã vào trong bụng hai kẻ phàm ăn.
"Tiểu Thư, người giữ lại kẻ này thật là đúng đắn nha."
"Bớt nịnh đi.
Ta còn ở giai đoạn hóa phàm một tháng nữa thôi.
Khi đã đạt Hóa thần ta dẫn nha đầu ngươi ăn những món cực phẩm nhân gian."
"Thật sự."
"Đương nhiên.
Ta mà gạt nha đầu ngươi?"- Tiên Dung véo má nàng ta.
"Cứu mạng..."
Mấy hôm sau.
Hằng ngày thanh niên đều làm một vài món ngon.
Lại thực bày ra khả năng không gì không biết.
Khiến nhị nữ cũng vô cùng vừa ý.
Dần chấp nhật sự hiện diện của hắn trên thuyền.
Nhưng tin tức Tử Trúc Quả biến mất gây ra động tĩnh khá lớn.
Vô số Hóa Thần Tu sĩ bắt đầu đến bao quây Thăng Tiên Hồ.
Tạo thành tràng cảnh: Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Đi đâu cũng có người tuần tra.
Khi thuyền của Tiên Dung vừa cập một bến nhỏ.
Nàng dự định lên tìm mua quần áo cho gã đầu bếp mình vừa nhặt được.
Vừa bước khỏi thuyền, thì bị một nhóm người chặn lại.
"Đứng lại.
Ngươi là ai, từ đâu đến."- Một Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ quát hỏi.
"Bẩm, tiểu thư nhà ta đi ngắm quang cảnh bên hồ để vẽ tranh thôi."- Tiểu Mai đứng ra nói.
"Hừ… Vẽ tranh với chẳng vẽ.
Mau đưa ra nhẫn trữ vật cho chúng ta kiểm tra."
"Sau được, nhẫn trữ vật toàn đồ của hoàng hoa khuê nữ chúng tôi."- Tiểu Mai lạnh giọng.
"Nói nhiều quá.
Không đưa ra chúng ta kiểm tra thì chớ trách."
"Đúng...! Nếu không đưa ra chẳng những nhẫn trữ vật mà trang phục trên người các ngươi, chúng ta cũng lột sạch."- Một tên có sắc tâm thoáng thấy trên thuyền có bóng hai cô gái dáng hình thướt tha, thì nuốt nước miếng nói.
Tuy Tiên Dung ngụy trang khuôn mặt rồi, lại mang thêm một khăn che mặt.
Nhưng vóc người nàng phải nói là cực phẩm.
Khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn xao động tâm tư.
"Ngươi dám."- Tiên Dung cảm giác vô cùng phẫn nộ khi thấy ánh mắt đối phương cứ xoáy vào những nơi không tiện nói trên người.nàng.
"Sao lại không dám… Aa" - Tên kia nói chưa dứt lời, thì đã bị một chưởng bay ra năm mươi mét.
Sống chết không rõ.
Tiếp đó, một trung niên là Nguyên Anh đỉnh phong xuất hiện, cung kính thi quyền chào:
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thư."
Hắn ta nhìn không ra Tiên Dung, nhưng Tiểu Mai thì hắn nhận ra dễ dàng.
Dù sao cảnh giới nha đầu này khá thấp.
Lại không che mặt.
"Chào Minh thúc!"- Tiên Dung thấy đối phương nhận ra thì cười khổ, nàng hiểu bản thân đang hóa phàm, không hề có sức kháng cự, nên không thoát thân nổi.
"Xin Tiểu thư quay về."
"Ta không quay về được sao?"
"Cái này…" - Trung niên kia cũng cười có lệ, rồi ra lệnh cho thuộc hạ: "Người đâu nhanh chóng bảo vệ tiểu thư hồi cung."
Lập tức năm Nguyên Anh Hậu Kỳ tiến lên ra dấu mời.
Một lúc sau, mọi người được đưa lên một phi hành khí Thượng phẩm, bay về hướng tây.
Mỗi ngày, Tiên Dung đều giỡ giọng tiểu thư, để yêu cầu dừng lại tắm gội, ăn uống.
Tuy nhiên, với tốc độ phi thuyền cực nhanh của phi hành khí, nửa tháng sau mọi người cũng đã về tới nơi cần đến.
Đó là Lạc Hoàng Thành, Hoàng Cung của Đại Việt Quốc.
Trung tâm quyền lực của Giao Châu.
Đây là nơi mà năm xưa dòng dõi Hùng Vương truyền qua hơn bảy ngàn năm, tính ra cũng được mười tám đời rồi.
Nơi này linh khí không được đầy đủ, cho nên đời sau không bằng đời trước.
Của cải tổ tiên truyền cho con cháu cũng dần cạn.
Hiện tại, Vua Hùng chỉ có cảnh giới Hóa Thần Trung Kỳ.
Trong khi một số thế lực khác, lại có Hóa Thần hậu Kỳ trấn giữ.
Khiến cho cán cân thực lực có vẻ như bị nghiêng mất.
Hiện nay, phân bố thế lực hình thành nên thế chân vạc.
Thứ nhất, Hoàng tộc Hùng Vương do Hùng Duệ làm vua, là cha của Tiên Dung.
Thứ hai, Thục Phán, một hóa thần hậu Kỳ, đang lăm le muốn giành ngôi vua.
Thứ ba là Trịnh Hoàng, một hóa Thần Hậu Kỳ mới nổi.
Hắn ta đã ba trăm tuổi, tính tình không mê quyền hành, nhưng lại vô cùng háo sắc.
Đã đánh tiếng muốn cưới Tiên Dung làm vợ.
Bù lại hắn sẽ toàn lực ủng hộ Vua Hùng.
Giúp ngài giữ gìn toàn vẹn Đại Việt Quốc.
Trong tình thế cấp bách, Hùng Duệ Vương nghĩ đến chuyện kết minh với đối phương.
Thế mới có chuyện Tiên Dung trốn nhà ra đi.
Nghe tin con gái trở về.
Hùng Duệ Vương lập tức triệu kiến.
"Bái kiến phụ hoàng."
"Ha ha.
con gái...!Chịu về rồi sau."
"Người ta đi chơi chưa đã a."
"Hừ.
còn đòi chơi đã nữa.
Ngoan ngoãn ở nhà cho ta.
Nương của ngươi sắp khóc hết nước mắt vì nhớ ngươi kìa."- Hùng Duệ Vương uy nghiêm đáp.
Hắn làm vua hơn ba trăm năm, nên uy thế là vẫn phải có.
Tiên Dung cũng không dám đối diện y.
"Phụ Hoàng.
Người không thấy con gái có gì khác à."- Nàng tháo mặt nạ ra rồi hỏi.
"Ohm… linh khí nội liễm, phản phác quy chân.
Tiên Dung, con sắp chuẩn bị Hóa Thần?"
"Đương nhiên, người không xem con gái người là ai."- Tiên Dung chu mỏ nói.
Ra vẻ ta đây là đều tất nhiên.
"Ài, phải chi con có thêm trăm năm tu luyện."- Hùng Duệ Vương tiếc nuối.
Tám mươi tuổi đã đạt Hóa Thần, thì hai trăm tuổi là Hóa Thần Hậu kỳ rồi.
Lúc đó, ngôi vị vua Hùng xem như vững như bàn thạch.
"Phụ Hoàng, người lo lắng làm gì.
Đại Việt Quốc ta có đại trận vệ quốc, có bảo khí đầy kho, quân đội hùng mạnh.
Há sợ ai uy hiếp."
"Đều đó chỉ đúng cách đây trăm năm."- Hùng Duệ Vương thở dài.
Năm xưa ông ta phạm phải sai lầm tuổi trẻ.
Khiến cho Thập Bộ của Đại Việt Quốc mất đi tính đoàn kết.
Thành ra hiện tại trong quân đội cũng phân chia bè phái.
Tạo cơ hội cho Thục Phán, hiện đang làm Quân Đoàn trưởng Tây Vu Bộ.
Kết minh với hai bộ là Long Duyên Bộ và An Lâu Bộ.
Hình thành một liên minh có thể đối kháng với hai Bộ phụ thuộc Vương triều là Lạc Hoàng Bộ và Khúc Dương Bộ.
Trong khi các Bộ khác luôn giữ vị trí trung lập.