Trăm năm thắm thoát trôi qua
Người xưa gặp lại nhưng mà lạ sao
Cũng là năng khiếu thuở nào
Cũng là hình dáng nhưng nào phải đâu.
...
Trăm năm thí luyện trôi qua.

Lạc Tinh dần tiến vào lớp thứ ba, một cách phân lớp theo cấp độ của người thí luyện.

Nơi này thường xuất hiện động phủ giúp tăng bốn lần khởi nguyên chi khí so với lớp ngoài cùng.

Đương nhiên yêu thú mạnh hơn.

Dễ dàng gặp kẻ thí luyện hơn.

Dù sau thời gian dài như vậy.

Những người còn tham gia ai cũng hiểu rõ quy luật nơi này.
Tốn mấy canh giờ, đi tìm nơi có thể gặp động phủ trên không nhất nhưng vẫn chưa thấy.

Lạc Tinh dừng lại, nhảy lên một cây cao nhất gần đó.

Linh thức dần thu liễm.

Sống nơi này trăm năm, nên khí tức bản thân dần thích ứng.

Dù là trong cơ thể nhân loại, cũng không dễ bị hung thú phát hiện như năm xưa.

Khi vừa tỏa linh thức ra xung quanh thì có giọng nói vang lên.
"Này...!Lý Thường Kiệt." - Kẻ truyền âm là thiếu nữ Lạc Tinh cứu khi trước.

Nàng tên là Lê Thái Tú, Lạc Tinh thì đương nhiên dùng tên giả.

"Ngươi gọi ta làm gì." - Trong trăm năm này, hắn ta cũng gặp nàng vài lần.

Giao tình không sâu nhưng cũng tính là quen biết.

Theo Lê Thái Tú giới thiệu, nàng là người Thiên Thần Cung.

Còn tông môn đó ở đâu, Lạc Tinh cũng không biết.

Năm xưa, hắn tưởng tiên giới chỉ cửu châu.

Sau này mới biết tiên giới vô cùng rộng lớn.

Chưa ai đi hết được.

Thông qua nàng, Lạc Tinh cũng biết một số kiến thức về các cảnh giới cao hơn.

Cũng như bản chất tiên giới, điều mà một tán tu không thể biết.
Qua thời gian dài tiếp xúc và tìm hiểu.

Lạc Tinh cũng dần biết được.

Muốn đạt Tiên nhân cảnh, phải qua quá trình biến đổi linh lực thành tiên lực.

Quá trình này phụ thuộc vào khởi nguyên chi lực.

Nói chung là kết hợp linh lực bản thân và khởi nguyên chi lực, tạo thành loại linh lực mới mạnh mẽ hơn mười lần, gọi là tiên lực.
Trong trường hợp lý tưởng.

Như ở trong động phủ trên không cấp một tu luyện, kèm theo đầy đủ linh thạch.

Thì cần vạn năm để đạt đến trăm phần trăm tiên lực.

Lúc đó cơ thể sẽ thoát biến, tu sĩ sẽ đạt Chân Tiên Cảnh.

Tiếp theo là đúc thành Tiên Thể.

Tuy không vĩnh hằng bất diệt nhưng sống cả tỉ năm vẫn là được.
Riêng Lạc Tinh là tán tiên thì không đơn giản vậy.

Mà phải qua độ kiếp nữa mới có thể có thực lực tương đương chân tiên cảnh.
"Ta phát hiện một loại kỳ quả.

Giúp tăng tiên lực bằng trăm năm tu luyện." - Lê Thái Tú khẽ truyền âm.
"Thật ư."
"Đương nhiên rồi.

Nếu ngươi đồng ý kết minh, mai đi cùng ta."
"Được." - Lạc Tinh nhanh chóng đồng ý.
Cố gắng tu luyện gần trăm năm.

Lạc Tinh đã chuyển hóa được 15% tiên lực rồi.

Tuy nhiên thời gian ở nơi này chỉ còn hai trăm trăm.

Nên Lạc Tinh muốn tiến bộ phải đi sâu vào bên trong, nguy hiểm sẽ càng nhiều hơn.
Về phần kỳ quả này nếu như nàng nói nó tăng trăm năm tiên lực, tức là khoảng 15%.
Đúng là một dụ hoặc không thể từ chối.
"Gặp ngươi ta an tâm.

Mai chúng ta xuất phát."
Hai người tốn một canh giờ mới tìm được động phủ trên không.

Bên trong đã có ba kẻ đến trước.
"Mời rời khỏi.

Nơi này là nơi của ba huynh đệ bọn ta." - Một người hình dáng nhân loại cười nói.
"Hừ.

Vẫn còn chỗ trống mà." - Lê Thái Tú nói.
"Ha ha.

Nếu mỹ nữ muốn ở lại vui vẻ thì ta nhiệt tình đón tiếp, riêng tên kia thì miễn." - Một tên Nhân ngư cười nói.
Ba tên này không phải cùng một vị diện.

Chẳng qua do hoàn cảnh trong này, kéo bè kéo phái dễ sinh tồn hơn thôi.

"Chúng ta đi." - Lạc Tinh nói rồi rời khỏi.

Lê Thái Tú cũng theo sao.

Nàng cũng ước lượng đối phương khó đối phó.

Tuy nàng tự tin bản thân nhưng không muốn vì một tranh chấp nhỏ mà dấy lên nguy hiểm cho bản thân.

Nếu tiêu hao linh lực quá độ.

Ai biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhất là còn có linh quả cần lấy.

Nơi đó chắc cũng sẽ có cao thủ trấn giữ.
"Không tìm trỗ trú mưa kịp rồi." - Lê Thái Tú liếc nhìn trên cao mây đen kéo đến.

Cơn mưa mạnh mẽ lại sắp tràn đến.
"Không sao.

Nếu ngươi không sợ thì vào đây." - Lạc Tinh nói xong, Tứ diệp lưu ly thảo bay ra, hình thành một căn nhà cấu trúc xoắn ốc.

Với những lằn rãnh chạy dọc theo hướng từ trên xuống.

Đây là cách Lạc Tinh tìm hiểu trong trăm năm nay.

Một cấu trúc giúp đỡ tiêu tốn linh lực duy trì nhất.

Lại giúp ngăn cản hàn khí cao nhất.
Lê Thái Tú thấy thế, cũng nhanh chóng bước vào.
"Ngươi không sợ ta bất ngờ tấn công à." - Lạc Tinh thấy nàng không hề phòng bị thì nói.
"Ta có chân thực chi nhãn, nên biết người khác nghĩ gì."
"Hả..." - Lạc Tinh giật mình nhìn lại nàng.

Cũng hình dáng đó, khuôn mặt đó, kỹ năng đó.

Duy có Khí chất lại khác thôi.
"Ài! Trên đời này, trùng hợp lắm thế ư." - Lạc Tinh chìm vào suy tư.
Lê Thái Tú cũng yên lặng, nàng thấy rõ ánh mắt khác lạ của đối phương nhưng cũng không tiện hỏi.

Cả hai nhanh chóng hấp thụ linh thạch.
Sáng hôm sau.

Hai người lui ra vòng ngoài.

Nơi này yêu thú tuy nhiều và hùng mạnh.

Nhưng cả hai vẫn ẩn nấp tránh được.

Lê Thái Tú ở nơi này trăm năm, nên cũng học được cách tránh thoát quan sát của Hung thú.
Hai người đi đến một thung lũng.

Đúng như nàng ta nói.

Nơi này có một thân cây hình dáng như họ dừa, cao vút hơn hai mươi dặm, cây này gọi là Phụng Tiên Linh Thụ.

Bên trên nó là một chùm trái cây như một buồng quả cao khổng lồ.

Mỗi quả đường kính lớn gần trăm mét.

Có nhiều màu đan xen.

Số lượng khoảng hai mươi quả.

Tuy nhiên chỉ có năm quả là thành thục.

Tán cây nó trải rộng ba dặm.

Nên mấy quả này chỉ là bé ti ti.

Trông không hề cân đối.

Dù vậy hương khí từ Phụng Tiên Quả tỏa ra hơn trăm dặm.

Chỉ nghe mùi thơm cũng đủ biết công dụng nghịch thiên cở nào.

Đảm bảo giúp bất cứ Hung Thú Đại Thừa kỳ nào nuốt vào cũng sẽ tăng một bậc.
Vì thế, xung quanh đây có vô số hung thú canh giữ.

Bọn chúng cũng đang chờ đợi.

Chỉ khi nào tất cả số tiên quả cùng chín.

Thì tầng bảo vệ xung quanh tiên mộc này mới khai mở.

Bằng không thì không phải tiên nhân cảnh cũng vô phương giải phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play