Giai nhân dáng ngọc thân ngà
Giờ đây gặp nạn sau mà đớn đau
Ngàn năm ta chẳng gặp nhau
Bây giờ gặp lại cớ sao ngập ngừng.
...
Trong cỗ xe có một thanh niên đang ngồi.
Hắn chính là thiếu chủ của Mộc Lâm Tông, Mộc Tấn.
Hắn nhìn thiếu nữ thướt tha, khuôn mặt có che một khăn lụa mỏng manh.
"Tiểu mỹ nhân, đừng chống cự.
Ngoan ngoãn làm thiếp cho ta đi.
Có gì không tốt ha, ha."
"Ta căm ghét nhất kẻ khi nam hiếp nữ.
Có giỏi ngươi giết ta đi."
"Ài, Ta sao nỡ giết một bông hoa xinh đẹp như nàng.
Ha ha.
Nhất là bông hoa trinh trắng hơn bảy ngàn năm.
Chà chà, da trắng như tuyết, dáng người như ngọc, ôm sướng phải biết nha."
" Đồ Vô Sĩ! Ngươi thử bước đến ta tự sát ngay."
"Hừ.
Ở nơi này là địa bàn của ta.
Nàng muốn chết cũng khó."
Hắn ta đưa tay ra.
Một bông Mạn Đà La xuất hiện giữa không trung.
Vươn vô số xúc tu chế ngự thiếu nữ.
Nàng ta chỉ là Hợp Thể Hậu Kỳ.
Làm sao có thể phản kháng trước kẻ cảnh giới cao hơn mình nhiều lần.
"Xoạt Xoạt." - Từng xúc tu siết chặt, truyền vào cơ thể nàng muột luồng mê hương, tiếp đó xé toang lớp áo bào của thiếu nữ.
Lộ ra lớp da trắng nõn nà, thuần khiết.
Sau đó, toàn thân một cảm giác tê liệt tràn đến, khiến cơ thể mất đi năng lực hành động, toàn thân bắt đầu suy yếu, cảm giác nóng rực khắp châu thân.
Mộc Tấn vui vẻ tiến tới.
Đúng lúc này một tiếng nổ vang lên bên ngoài.
"Chuyện gì?"
Không có tiếng trả lời.
"Tiểu Ái." - Mộc Tấn gọi, nhưng vẫn không nghe thiếp thân thị nữ của mình trả lời.
Hắn lập tức lao ra ngoài Hoàng Kim Xa.
Lúc này chiếc xe kéo đang dừng trên một triền núi vắng người.
Bốn cô gái đi theo hắn đều nằm bất tỉnh.
"Là ai có gan đi ra." - Mộc Tấn nhanh chóng vận chuyển công pháp.
Khu vực hai dặm xung quanh chợt tràn đầy hoa Mạn Đà La.
Không một tiếng đáp lại, không gian vẫn lặng ngắt.
"Hừ, đấu đầu dấu đuôi." - Mộc Tấn đưa tay lên !! Từ trên thân của mười vạn cây Mạn đà La vươn lên những xúc tu vài chục mét.
Bắt đầu giao động, vơ khắp nơi trong không trung.
Lúc này, một thân ảnh hiện ra giữa vòng quây Mạn Đà La.
Lạc Tinh đang trong hình dạng Trần Quang, bị mấy trăm xúc tu Mạn Đà La quấn lấy.
"Ngươi là ai.
Dám giết thiếp thân thị vệ của ta?"
"Ngay cả ngươi ta cũng giết." - Lạc Tinh nói xong.
Thân hình sử dụng mộc độn biến mất dưới lòng đất.
Tiếp đó Tử Sắc Tứ Diệp Thảo lan tỏa ra hơn mười dặm.
Rồi bắt đầu lao ngược lên trên.
Hình thành một vòng quây, phong tỏa phạm vi hoạt động của Mạn Đà La.
"Phá Phong Vạn Đao Trảm." - Hai tay Mộc Tấn đưa lên.
Hai thanh Bảo Khí Cực Phẩm bay ra.
Đao khí tung hoành, phong nhận Lan tràn khắp nơi.
Tứ Diệp Thảo độ cứng chắc hơi kém, nên nên bắt đầu bị đánh nát từng đám.
Lúc này, Lạc Tinh đã lợi dụng đối phương phân tâm, na di lên bên cạnh hắn.
"Ngũ chỉ Loạn Âm Dương."
"Phập." - Thân hình hắn ta vỡ nát từng mảnh nhỏ.
"Không tốt." - Lạc Tinh cảm giác có gì không đúng khi đối phương bị triệt hạ dễ dàng.
Lúc này số máu huyết quăng ra xung quanh, bám vào vô số Mạn Đà La.
Mỗi cây Mạn đà la lại biến thành nhân hình Mộc Tấn.
Số lượng hơn ngàn phân thân.
Từ bốn phương tám hướng, các nhân ảnh đó đều tung đòn công kích về Lạc Tinh, thì ra toàn bộ là thực thể không phải hư ảnh.
"Ầm… Ầm… " Tuy mỗi đòn công kích chỉ cỡ hợp thể kỳ đại viên mãn, nhưng số lượng cực lớn.
Lại cộng hưởng, tạo thành từng làn sóng linh lực có tính ăn mòn, xen lẫn ảnh hưởng đến cả thần hồn kẻ bị trúng phải.
Thân hình Lạc Tinh bắt đầu phân rã ra.
Chỉ còn một quả cầu màu vàng trôi lơ lững trong không trung.
Lúc này, Chân Thân Mộc Tấn xuất hiện.
"Ha ha, nguyên thần này ta nhận." - Tay y vừa chạm vào quả cầu thì dị biến phát sinh.
"Ầm!" - Viên cầu vàng phát nổ.
Thì ra đây là Lôi Châu chứ không phải nguyên thần, Lạc Tinh trong lúc gấp ráp tạo ra, khiến đối phương lầm tưởng.
Yuy nhiên, độ tích lũy viên lôi châu chưa đạt tới đỉnh phong, nên cũng chỉ làm Mộc Tấn trọng thương văng ra xa.
"Lúc này, một Lạc Tinh lại xuất hiện.
Sau lưng là mấy chục thanh bảo khí Lạc Tinh cướp khi làm chín nhiệm vụ trước, chúng bắt đầu lao đến, hình thành kiếm trận tung hoành ngang dọc:
"Ngọa Long Hóa Vũ."
Một lần nữa, dù chân thân Mộc Tấn cố gắng chống đỡ nhưng hai tay làm sao khâng cự vô số bảo khí, cuối cùng cơ thể vỡ nát trước vô số đòn công kích, Chủ thể bị phanh thây, các phân thân xung quanh lập tức biến mất.
Mất đi bản thể bảo vệ, Nguyên thần Mộc Tấn hoảng hốt.
Hắn biến thành một Yêu tu với chín xúc tu có hình bông hoa Mạn Đà La, sao đó chín bông hoa bắn ra các tia phấn độc khắp nơi.
Mục đích là muốn kéo dài thời gian, cùng với đánh lạc hướng Lạc Tinh.
Tìm cách bay đi.
"Trốn đi đâu." - Lạc Tinh sao có thể thả hổ về rừng.
Số vũ khí xung quanh bay lên.
Tiếp theo, lôi điện giăng đầy, phủ xuống ngăn cản đường lui của đối phương.
Lạc Tinh có Quy Tức công, theo thời gian phát triển không những giúp bế khí ngưng thở không, mà còn khiến tất cả luồng linh khí khác không thể xâm nhập vào cơ thể mình, kể cả khí độc.
Nên vẫn hoạt động bình thường dù bên ngoài ngập tràng luồng độc Khí của Man Đà La.
Ba phút sao, Với lớp lưới lôi đình dày đặc tùe tùe thu nhỏ.
Nguyên Thần Mộc Tấn không đường trốn thoát và bị Lạc Tinh thành công thu lấy.
"Chà.
Tin tình báo sai.
Không ngờ hắn ta là Đại Thừa Trung Kỳ.
May mà ta cẩn thận, không thì lật thuyền trong mương rồi." - Lạc Tinh thu lấy mấy thanh bảo khí đối phương, Tìm kiếm nhẫn trữ vật.
Sau đó cuốn lấy Kim Long Xa, bay tới nơi khác.
Mộc Tấn đã chết.
Kim Long Xa trở nên vô chủ.
Đây cũng là một loại bảo khí phi hành Trung Phẩm.
Lại thêm hai con Long Câu nữa.
Với một số nhà quyền quý tượng trưng cho thân phận
Nhưng chắc chắn là không giữ được kẻo lộ tông tích.
Lạc Tinh đành thu hai con Long Câu vào túi linh thú.
Tiếp đó luyện hóa một canh giờ.
Thành công khai mở cửa vào bên trong Kim Long Xa.
Lúc này, Trên giường là một thiếu phụ đang mơ mơ, màng màng uốn éo những tư thế gợi tình, nàng đang bị mê dược Man Đà La khiến đánh mất bản ngã, chiếc khăn phủ che mặt đã rơi ra từ lúc nào.
"Quả nhiên là nàng ta."
Lạc Tinh đành đưa tay.
Một tia thủy khí xông lên khuôn mặt ngọc, tiếp đó lan tỏa xuống khắp nơi, từng bước hóa giải độc phẩm.
Cũng may Lạc Tinh lần trước thấy mình hành động với Kim Thải Y hơi có vẻ không nên.
Vì thế đặc biệt nghiêm cứu vài cách giải trừ dâm độc chính thống.
Mà không ngờ bản thân y lại nhanh gặp hoàn cảnh cần dùng đó.
Một lúc sau, thiếu phụ dần thanh tỉnh lại.
Thấy Lạc Tinh, nàng giật mình.
"Trần Quang.
Là ngươi? Sao ngươi ở đây." - Nàng có chút không tin vào mắt mình.
Lại dụi mắt vài lần, rồi nhìn kỹ lại.
"Ha ha.
Bất ngờ không?" - Lạc Tinh mỉm cười.
" Tên Mộc Tấn đâu rồi."
"Hắn ta đã không còn trên cõi đời này.
Không nói nhiều, chúng ta tìm nơi khác."
"Được rồi.
Ngươi ra ngoài đợi ta." Thiếu phụ cảm giác mình không được tự nhiên khi thấy tình trạng của bản thân.
"Lạc Tinh gật đầu lui ra." - Một lúc sau thiếu phụ bước ra.
Lạc Tinh thu hồi lại Kim Long Xa.
Chiếc xe này quá bắt mắt mà.