Quân binh lớp lớp hàng hàng
Anh hùng hào kiệt chẳng màng hiểm nguy
Quân ta khí thịnh chẳng suy
Cho dù thực lực không bì Hán Quân.
Nhưng ta nào sợ gian truân
Tình chàng ý thiếp thiên quân chẳng sờn.
...
Trong thời gian đó Lạc Dương cho tất cả quân đội khác tiễn trừ 3000 Nguyên Anh còn lại của Hán Quân.
Nữa canh giờ sau.
Chiến Đội Tinh Anh thứ nhất hoàn thành gi*t ch*t 5 tên Hóa Thần Hậu kỳ.
Tiếp theo sau đó 5 Tên Hóa Thần Trung Kỳ còn lại tiếp bước chết đi.
"Thống kê lại thiệt hại đi."
"Đội Trị Liệu cứu chữa cho người bị thương."
"Mọi người còn lại nhanh chóng phục hồi linh lực."
"Người đâu tắt phòng hộ."
Lạc Dương ra một loạt chỉ lệnh, sau đó đi qua bên chiến tuyến, bên kia lớp phòng hộ.
Nàng đang hết sức nóng ruột.
Khi tới nơi thấy một hố lớn bán kính bảy dặm.
Sâu hơn hai dặm.
Lạc Tinh đang ngồi ở đó vận chuyển Vạn Mộc Hồi Linh thuật chữa thương.
Lạc Dương vui mừng đi đến kế bên hộ pháp, đồng thời cũng phục hồi linh lực.
Trận chiến vẫn còn tiếp diễn chưa xong.
Ba canh giờ sau.
Lạc Tinh mở mắt ra.
Thấy Lạc Dương đang ngồi kế bên.
"Tình hình chiến sự sao rồi?" - Lạc Tinh vuốt mái tóc nàng hỏi.
"Công tác thống kê đã gần xong.
Đại Việt quốc xuất động 8 Vạn Quân đánh tan 3.5 vạn quân Hán Quốc.
Thiệt hại 5000 Nguyên Anh.
Bị thương mất sức chiến đấu 4000 người.
Bị thương nhẹ hơn một vạn."
"Ài… Chuẩn bị kỹ càng.
Quân Số gấp đôi mà vẫn bị tổn thất hơn 9000 người." - Lạc Tinh than thở.
"Chàng tưởng ai cũng bi*n th*i như chàng.
Lấy sức một người đánh tan 1 vạn 5000 Nguyên Anh, 20 Hóa Thần ư" - Lạc Dương cười nói.
"Đừng sùng bái ca.
Ca vốn là Hùng Vương Vĩ đại" - Lạc Tinh lên giọng.
"Còn sức trang bức à.
Theo Tình hình đối phương còn ít nhất 15 vạn đó.
Lần này đập nồi dìm thuyền cũng không chống nổi.
Toàn quân thực lực hao tổn còn chừng năm thành chiến lực." - Lạc Dương cười nói, không có vẻ gì lo sợ trước hiểm cảnh.
Nàng cô đơn mấy ngàn năm.
Nên giờ chỉ cần có Lạc Tinh bên cạnh, dù trời có sập xuống nàng cũng không sợ.
Nên vẫn còn có thể giữ tâm không sợ hãi.
"Ài, may mà ta cho tất cả dân thường rời khỏi Khúc Dương Bộ và Lạc Hoàng Bộ.
Giờ đối phương có lẽ tổng lực tấn công." - Lạc Tinh cười: "Ca cũng còn lá bài tẩy chưa dùng đến.
Phu nhân cứ yên tâm."
"Ta có khi nào không yên tâm.
Chỉ cần có chàng bên cạnh, thiên quân vạn mã thì sao chứ." - Lac Dương nép vào vai Lạc Tinh nhìn ra xa nói.
Hai người không nói chuyện.
Tận hưởng giây phút bình yên trước trận đại chiến.
Lúc này Trên Phá Long Hạm.
Thái tử Lưu Cứ sau một đêm Nhất Long Tứ phượng, điên đảo càn khôn.
Mới vui vẻ đi ra.
"Người đâu!"
"Dạ có."
"Tình hình chiến sự thế nào?" - Hắn hi vọng buổi sáng có tin vui.
"Dạ sao khi Ngũ Hổ Tướng đại nhân dẫn quân vào Giao châu bộ thì trong nữa canh giờ tầng phòng ngự lại mở lên, nên đội thám báo không quan sát được."
"Rầm." - ly trà trên tay Lưu Cứ nát thành bụi phấn.
"Chuyện lớn vậy sao không thông báo ta."
"Bẩm, Thái tử nói xảy ra chuyện gì cũng không làm phiền ngài."
"Ầm" - Tên lính vừa nói tới đây thì đầu tự nhiên nổ tung.
"Hừ.
Dám đổi thừa bổn thái tử.
Đáng chết." - Lưu Cứ chỉ một cái liếc mắt đã gi*t ch*t tên lính Nguyên Anh Kỳ.
- "Người đâu triệu tập bộ chỉ huy."
Mười phút sau, mọi người đã tập hợp đủ.
"Các ngươi nói xem.
Chuyện gì xảy ra?"
"Thuộc hạ nghĩ đối phương có Trận Pháp Sư bày ảo trận vây khốn đại quân chúng ta."
"Thuộc hạ nghĩ xứ khỉ ho cò gái này kiếm đâu ra Trận Pháp Sư.
Có thể dân bản xứ may mắn lấy được một trận pháp thượng cổ nên bày trận ra."
"Không ai có ý nghĩ do đối phương mạnh quá nên chúng ta toàn quân bị diệt à." - Lưu Cứ hỏi.
"Không lý nào.
Cho dù Giao Châu đột nhiên xuất hiện một đại năng chuyển thế cũng không thể trong 40 năm tạo ra một đội quân có thể mạnh hơn 100 lần lúc trước." - Một viên tướng nói.
"Thế theo các ngươi thì chúng ta hiện tại nên làm gì."
"Ta nên án binh bất động một ngày xem có tin tức gì không? Nếu không thuộc hạ xin lãnh 5 Vạn Quân xông vào"- Lưu Hải, một thuộc tướng nói.
Hắn là em họ của Lưu Cứ.
"Hừ , ngươi và Ngũ Hổ Tướng ai mạnh hơn?" - Một tên võ tướng khác cười khuẩy hỏi.
"Ngũ Hổ Tướng mạnh."
"Thế người ta dùng năm vạn quân còn bị vây, ngươi mang năm vạn quân vào cho người ta nuốt à." - Hắn hỏi ngược Lưu Hải tướng quân.
"Ta không tin lực lượng bọn chúng có thể kháng cự sáu vạn quân của Tô Bân và Ngũ Hổ Tướng mà hòan toàn không tổn thương gì.
Muốn làm vậy ít nhất có 20 vạn quân mới được.
Ngươi nghĩ Giao châu trong 40 năm từ khoảng 4000 Nguyên Anh kỳ tăng lên 20 vạn để gia nhập quân đội hả." - Lưu Hải vẫn mạnh miệng đáp.
Thực tế hắn nghĩ đây là cơ hội lập công.
Cho dù quân Giao châu có tăng lên hơn mười vạn quân, mà trải qua 2 cuộc chiến đấu chắc cũng tử thương vô số.
Hắn lại là một trong số ít.
biết được sự đáng sợ của Ngũ Hổ Tướng.
Ngũ Hổ Tướng là có khả năng đối kháng Luyện Hư kỳ đó.
Thêm nữa, hắn suy đoán có lẽ mấy vạn quân chỉ bị vây khốn chứ làm sao trong mấy canh giờ lại thất thủ.
"Đừng cãi nữa.
Có ai có ý kiến hay hơn không?"
Sau đó chúng tướng chia làm hai phe.
Một phe bên đòi chờ đợi.
Một bên đòi dẫn quân lên.
"Được rồi ! Toàn Quân nghe lệnh"
"Rõ."
"Đích thân ta cùng Thập Phương Chiến Tướng sẽ dẫn 100 Hóa Thần Tướng Lĩnh cùng 10 vạn Quân tấn công Giao Châu.
Ta sẽ cho chúng biết với thực lực tuyệt đối của bổn thái tử, mọi mưu mô đều vô dụng."
Lần này Thái Tử Lưu Cứ mang theo 300 hóa thần kì, đã xông vào Giao Châu 2 đợt hết 86 người.
Lần này hắn ta mang 110 hóa thần nữa.
Xem như Phá Long Hạm còn hơn 100 Hóa Thần cùng 9 vạn Nguyên Anh.
Có thể thủ Phá Long Hạm nếu lỡ có chiến hạm Duyệt Châu đột kích bất ngờ.
"Tuân lệnh Thái tử." - Mọi người đã quen với tác phong của Lưu Cứ, nên không ai dám phản đối.
"Tốt mọi người chuẩn bị.
Điểm quân số, trang bị.
Năm Canh giờ sau có lẽ sẽ Xuất phát." - Hắn ta khoát tay nói tiếp: "Dù sao cũng phải chờ tình hình bên ngoài, có thể Ngũ Hổ Tướng chỉ là đang bị vây khốn thôi chứ đại quân vẫn ổn.
Nếu vậy có thể không cần phải hành quân."
"Dạ, Thái Tử."
Sau khi trong phòng nghị Sự không còn ai.
Một bóng đen mới xuất hiện.
Đây là hộ vệ Tùy Thân của Lưu Cứ.
Đã đạt Luyện Hư Trung Kì.
"Ảnh Thúc, lần này không cần theo ta!"
"Sao được, trách nhiệm ta là bảo vệ thái tử." - Người áo đen nói.
"Ta nghi ngờ có nội gián.
Chứ làm gì Giao Châu có thể chống lại sáu vạn Quân tinh anh của Hán Quân chúng ta.
Nên lần này ta chỉ muốn dụ rắn rời hang, thử xem ai giở trò.
Thúc nên ở trên Phá Long Hạm.
Đề phòng có kẻ thấy ta đi khỏi rồi tập kích chiếm lấy chiến hạm" - Lưu Cứ nói.
"Được rồi.
Mọi việc cẩn thận." - Nói xong, bóng đen biến mất.
Còn lại một mình Lưu Cứ.
Hắn ta suy nghĩ các tình huống có thể xảy ra.
Có thể người Duyệt Châu đã công chiếm Giao Châu trước, nên đang dàn quân đợi mình chui đầu vào.
Hoặc là một trong mấy người anh của hắn ta muốn tạo một môi trường thích hợp để ám sát hắn.
Nên cấu kết với Ngũ Hổ tướng tạo một giả tượng để cho Lưu Cứ hắn xâm nhập rồi gi*t ch*t, nhằm chiếm lấy ghế Thái Tử.
Hoặc là một kẻ địch không biết tên muốn dụ hắn cho đại quân rời khỏi sao đó chiếm quyền điều khiển Phá Long Hạm?
"Mặc kệ! Ai muốn tính kế Thái Tử ta, cũng sẽ lãnh lấy cái giá thê thảm." Lưu Cứ băng lãnh nói thầm.
Ba canh giờ sau.
Lưu Cứ toàn thân sáng rực đi ra.
Trên người là Hộ Thân Bảo Khí hạ phẩm, Tay cầm Lưu Tinh Kích là Bảo Khí Trung phẩm.
Kết hợp khí tràng cơ thể phát ra.
Nguyên Anh Đỉnh Phong cũng cảm giác khó thở khi đứng gần.
"Báo cáo! Đại Quân đã chuẩn bị sẵn.sàng."
"Tốt! Lên đường."
Hơn 1000 Phi Hành Khí bay đi tới phòng Hộ Thứ nhất.
"Tất cả oanh nát trận pháp này.
Đào sâu trăm thước đất lên luôn.
Ta xem trận pháp còn tồn tại nổi không."
"Rõ!"
100 Hóa Thần Tu sĩ xuất hiện, sau đó luân phiên tấn công lên vòng sáng.
"Rầm Rầm!" - Không đầy năm phút.
Trận pháp tắt đi.
Nhưng 100 tên hóa thần không dừng lại.
Vẫn dùng từng đòn đánh cực mạnh xuống lớp đá xung quanh.Một phút sau.
Thật sự là khu vực 20 dặm bị cài xâu hơn 100 thước.
"Toàn Quân Tiến lên." - Bay một lúc đến lớp phòng ngự thứ 2.
"Tất cả đi xuống.
10 vạn người tách làm 3 tầng."
Lưu Cứ phất tay.
Sau khi phân chỉnh đội hình xong.
Thập Phương tướng Quân ra lệnh:
"Tấn công trận pháp này cho ta."
bốn vạn Quân đứng phía trước thêm 100 hóa thần Công kích.
Màn sáng kéo dài một canh giờ.
Vẫn chưa có dấu hiệu tan rã.
Thập Phương Tương Quân thấy vậy thay thế 4 vạn Quân khác lên công kích.
Đồng thời cũng đích thân xuất thủ.