Từ khi nhận được thông báo đến chính thức thi viết chỉ có ba ngày chuẩn bị, bà Hà xin nghỉ đông, khăng khăng phải đi cùng với Hà Tiếu Nhiên, còn nói là nhân thể quan sát tòa soạn cùng môi trường sống nơi đó. Kháng nghị của Hà Tiếu Nhiên bị cả ông Hà và bà Hà cùng phủ quyết nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi xếp hàng mua vé giường nằm cho tối ngày hôm sau, xếp vài bộ quần áo, mang theo giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng minh nhân dân cùng những giấy tờ khác, chuẩn bị xuất phát.

Toàn bộ quá trình chuẩn bị đi xa đó, ông bà Hà không tham gia vào bất cứ chuyện gì, chỉ có mình Hà Tiếu Nhiên chạy tới chạy lui thu xếp đồ vật này nọ. Mãi cho đến lúc phải đi, bà Hà nhìn chiếc ba lô to sắp xếp chỉnh tề mới có chút cảm thán, "Nhiên Nhiên thật sự là trưởng thành rồi, có thể tự lo được cho mình".

"Mẹ" Hà Tiếu Nhiên đi qua ôm lấy mẹ cọ qua cọ lại làm nũng, "Chuyện tìm công việc vẫn chưa có kết quả cuối cùng, mẹ đừng xúc động như vậy, con sẽ thấy có gánh nặng đó."

"Mau buông tay, mới khen con trưởng thành cái là lại như vậy". Bà Hà cười, khẽ đánh vào lưng cô, đẩy cô từ trong lòng ra rồi thúc giục mang ba lô xuống lầu để đến nhà ga.

Từ nhỏ tới lớn, Hà Tiếu Nhiên chưa từng đi tàu hỏa giường nằm, cái chính là cô chưa từng đi xa nhà như vậy. Nhà ga dường như là nơi bận rộn nhất trong thành phố, cho dù đã là ban đêm, trên sân ga, trước cửa phòng soát vé, đèn vẫn luôn sáng trưng, người nào cũng đều có vẻ vội vàng.

Ông Hà không đi tiễn, Hà Tiếu Nhiên đoán có lẽ ba không thích nhìn kiểu chia tay này. Thật ra, cô cũng không thích. Xếp hàng soát vé, đi qua cổng vào bên trong sân ga, vừa đi vừa tìm toa tàu của mình, quá trình bận rộn này khiến cô không có thời gian suy nghĩ linh tinh, nhưng đến khi hành lý được xếp lên giá, tiếng phát thanh bên trong sân ga lặp lại: Tàu hỏa sắp rời ga, mời khách đưa tiễn mau chóng xuống tàu, cô mới cảm thấy trong lòng mình trống rỗng.

Thật sự là phải đi sao? Cô sinh ra, lớn lên ở đây, gia đình cô đều ở đây, còn có, đây là nơi người cô yêu thầm sinh sống. Trả lời cô là tiếng còi dồn dập trên sân ga, sau đó cả người cô hơi lắc lư, tàu hỏa đã bắt đầu chậm rãi chuyển bánh.

Những ngọn đèn trên sân ga từ từ lướt qua mắt cô, rất nhiều người đi đưa tiễn đứng vẫy tay trên sân ga, đoàn tàu nhanh chóng chạy ra khỏi nhà ga, ánh sáng trong các toa tàu nổi bật trong màn đêm.
Hà Tiếu Nhiên áp mặt vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bà Hà ngồi xuống đối diện con gái, chỉ tay ra bên ngoài nói: "Nhìn xem, đây là cầu vượt mọi ngày con đi học đều đi ngang qua.". Một lúc sau lại nói, "Nhiên Nhiên, thấy hướng nhà của chúng ta không? Ngay bên kia kìa nhưng có nhiều tòa nhà che mất, nếu không có thể nhìn thấy cửa sổ phòng con."

"Thật sao?" Hà Tiếu Nhiên càng dán sát vào cửa sổ, trong tàu rất sáng, nhìn ra bên ngoài vô cùng khó khăn, lúc sau toa giường nằm tắt đèn, tàu hỏa vẫn theo đường sắt đi thẳng tới phía trước, những tòa nhà cao tầng trong thành phố bây giờ đã ở rất xa, xung đều một mảnh tối đen, cô đã không nhìn thấy hướng nhà mình nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau, tàu đến thành phố C, thẳng thắn mà nói, lúc xuống tàu, Hà Tiếu Nhiên vẫn có chút thất vọng và chưa thích ứng được, cảm giác từ thành phố lớn đến thành phố cỡ trung, làm cho cô có một thời điểm nhìn cái gì đều cảm thấy không vừa mắt.

 Nhưng dù sao các thành phố ở Trung Quốc cơ bản giống nhau, tỷ như nhà ga đều là nơi đông người nhất, là nơi tập trung đủ hạng người, ngồi trên xe bus đi qua một hai trạm, không gian bắt đầu yên tĩnh trở lại. Thành phố C không sôi động, nhộn nhịp như thành phố của cô, buổi sáng sớm, chưa đến bảy giờ, cả thành phố vẫn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh giấc, người đi xe bus sáng sớm chủ yếu là học sinh, trên đường Tiểu Mã có các quầy bán đồ ăn sáng: bánh rán, bánh quẩy, sữa đậu nành, đậu hủ.

Lúc xuống tàu hỏa, Hà Tiếu Nhiên mua một bản đồ thành phố C, dựa vào bản đồ để tìm ra Evening News, nơi cô phải đến phỏng vấn. Đó là một tòa nhà làm việc cao hơn hai mươi tầng, tòa cao ốc của tập đoàn báo chí chuyên nghiệp, thoạt nhìn quy mô rất lớn, bà Hà và Hà Tiếu Nhiên đều cảm thấy yên tâm, đồng tiền kiếm được ở chỗ nào cũng giống nhau cả. Bà Hà cũng không phải đi theo để quản lý cô, chỉ để ý khu vực xung quanh toàn soạn báo tìm một khách sạn vừa phải, cùng cô bố trí ổn thỏa.

Cả ngày hôm đó, đầu tiên Hà Tiếu Nhiên mua mấy tờ báo của các toàn soạn ở thành phố C, đọc tỉ mỉ một lần, buổi chiều cùng bà Hà đi dạo loanh quanh gần đó. Chỗ tòa soạn báo xem như là nằm ở đoạn đường sầm uất nhất của thành phố C, đi bộ chừng năm phút là có mấy trung tâm mua sắm lớn, xa hơn một chút là hai siêu thị gia đình loại lớn, rất tiện nghi và đầy đủ. Buổi tối, Hà Tiếu Nhiên dùng máy tính trong khách sạn lên mạng một lát, chủ yếu xem tin tức xã hội cùng tình hình chính trị hiện tại nửa năm gần đây của thành phố C, biết thêm chút thông tin về thành phố này.

Ngày thứ ba là ngày thi viết, cô ở lại khách sạn, xem lại tin tức tối hôm qua thuận tiện tra một ít kiến thức cơ sở. Từ sáng, bà Hà đã đi ra ngoài, nói là muốn đi dạo khu trung tâm mua sắm.

Lúc thi viết, Hà Tiếu Nhiên rất hồi hộp vì trước khi thi, cô có nói chuyện qua với mấy cô gái bên cạnh, phát hiện các cô ấy đều là người địa phương, còn là xuất thân từ chuyên ngành báo chí, có người còn từng thực tập ở Evening News nên khá quen thuộc, thậm chí quen cả giám thị, điều này làm cho cô có chút ủ rũ. Nhưng may mắn phần lớn đề thi viết đều nằm trong phạm vi kiến thức của cô, lúc đầu cô còn tưởng sẽ hỏi về kiến thức chuyên ngành, không ngờ đề thi lại khá thú vị, từ thiên văn đến địa lý, từ thể dục đến giải trí, từ cổ văn cho tới ngôn ngữ internet bây giờ, cô làm bài khá thuận lợi, quả nhiên hai ngày sau nhận được thông báo phỏng vấn.

So với thi viết, buổi thi phỏng vấn này số người dự thi ít hơn hẳn. Đây cũng là lần đầu tiên Hà Tiếu Nhiên tham gia phỏng vấn chính thức, cô hơi do dự không biết nên mặc gì cho phù hợp. Phong cách thường ngày của cô là giầy thể thao kết hợp với quần thể thao và áo thun nhưng mấy hôm trước, bà Hà đã mua cho cô bộ váy cùng giày cao gót, rất mang phong cách nghề nghiệp đặc thù.

Cuối cùng, cô vẫn khăng khăng với cách ăn mặc thường ngày của mình khi đến phỏng vấn, vì thế, giữa một đám nữ nhân ăn mặc chuyên nghiệp, cô như gà lạc giữa bầy hạc.

Cục diện buổi phỏng vấn thật lớn, mười mấy người ngồi ở một phòng rất to nhưng chỉ có hai cánh cửa sổ nhỏ lại không có điều hòa, vừa đi vào, bị mười mấy ánh mắt quét qua quét lại đánh giá, cảm giác cũng không tốt.

Hà Tiếu Nhiên vẫn mỉm cười, sau khi vào liền chào hỏi rồi ngồi xuống tự giới thiệu, sau đó gặp chiêu tiếp chiêu.

Ha ha, cô thích kiểu phỏng vấn này, mọi người nhìn cô đặt câu hỏi liên tục, đặt ra đủ loại vấn đề, vô cùng kỳ quặc, cô tự nhiên lại liên tưởng việc này với việc cô luyện công đánh nhau trong quá khứ, cảm giác hồi hộp khi ở ngoài cửa đã giảm bớt rất nhiều.

Sau cuộc phỏng vấn, Hà Tiếu Nhiên vốn chuẩn bị cùng bà Hà về nhà nhưng chưa kịp mua vé, tòa soạn đã gọi điện báo cô trúng tuyển, yêu cầu phải có mặt ngay để huấn luyện, cô không còn thời gian để về qua nhà.

Thấy Hà Tiếu Nhiên nhanh chóng tìm được công việc, bà Hà rất vui vẻ, yên tâm, cũng cảm thấy hơi gấp rút không kịp chuẩn bị vì bà chỉ còn vài ngày nghỉ, Hà Tiếu Nhiên đã phải bắt đầu ngay công tác huấn luyện, bà vội vàng tìm nhà cho con gái.

Tất nhiên trong khoảng thời gian ngắn mà tìm được chỗ ở vừa ý, không xa chỗ làm lại giá cả vừa phải là chuyện gần như không làm được. Vài ngày sau, bà chuyển hướng sang tìm phòng trọ đang cần người ở cùng. Đó là một ngôi nhà kiểu cũ, cách tòa soạn báo khoảng hai mươi phút đi bộ, có hai phòng ngủ, bên trong sạch sẽ, trước đó đã có một cô gái xấp xỉ tuổi của Hà Tiếu Nhiên thuê, bây giờ chia một phòng ra cho cô thuê, một tháng năm trăm đồng cũng không phải quá đắt. Bà Hà tính toán xong liền nộp mấy tháng tiền nhà, nếu công việc của Hà Tiếu Nhiên thuận lợi, cô sẽ tự trả được tiền thuê phòng sau đó, còn nếu không thuận lợi tất nhiên sẽ về nhà, so với việc phải ký hợp đồng thuê nhà cả năm thì chỗ này rõ ràng thích hợp hơn cả.

Hà Tiếu Nhiên không đòi hỏi nhiều gì về chỗ ở, trước đây cô cũng đã ở trong ký túc xá bốn người một phòng, chỗ ở hiện giờ tuy không rộng rãi như ở nhà mình nhưng có thể có một gian phòng độc lập, có không gian riêng, hơn nữa lại ở chung với một cô gái trông cũng xinh đẹp, sạch sẽ, cô cũng rất vừa lòng.

Bà Hà trước khi về dặn đi dặn lại Hà Tiếu Nhiên cố gắng sống hòa thuận với bạn cùng nhà, chăm sóc qua lại lẫn nhau, còn cẩn thận dặn dò cô đừng quá tin tưởng người khác, dù sao lòng người khó đoán, tâm tư của các cô gái trẻ bây giờ rất phức tạp, lòng dạ thâm trầm hơn rất nhiều, cẩn thận tiền của mình, cẩn thận bị mắc mưu. Cuối cùng, lại không yên tâm nhắc nhở Hà Tiếu Nhiên, con gái đi làm bên ngoài phải biết tự bảo vệ chính mình, cư xử với người khác phái bình thường, nhưng kết giao với bạn trai phải cẩn thận.
Hà Tiếu Nhiên cũng không phải là trẻ con đương nhiên nghe hiểu ý của mẹ, nói rõ ràng, "Mẹ, con biết rồi, ý của mẹ chính là con tốt nhất đừng kết giao bạn trai."

"Mẹ cũng không có ý này, nếu có nam nhân nào điều kiện tốt thì cũng đừng bỏ qua." Bà Hà thở dài, bà hy vọng Hà Tiếu Nhiên ở bên ngoài một thời gian sẽ thấy mệt mỏi mà quay về nhà. Nếu cô có bạn trai, cảm tình tốt khó tránh được ràng buộc, bà chỉ có một cô con gái này, dĩ nhiên không hy vọng cô lấy chồng xa như vậy. Con gái không thể so với con trai, tuổi thanh xuân chỉ có vài năm, nếu cô làm việc tốt, không muốn về nhà, lại không có bạn trai thì sẽ càng phiền toái.

"Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, nam sinh muốn khi dễ con cũng phải suy nghĩ xem có bản lĩnh đó hay không, còn có, nếu không kết hôn, cô nương ngươi sẽ không sống chung với nam nhân, đây chính là ý của mẹ đi?" Hà Tiếu Nhiên lanh mồm lanh miệng nói trước.

"Đứa nhỏ này, con gái lớn rồi, nói chuyện không biết ý tứ." Thấy Hà Tiếu Nhiên nói trắng ra, bà Hà có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng vẫn đến lúc chia tay. Tối hôm đó tiễn mẹ lên tàu hỏa, Hà Tiếu Nhiên ngồi xe bus một mình trở về chỗ ở. Bạn nữ cùng nhà vẫn chưa về, căn nhà hơn sáu mươi mét vuông chỉ có mình cô, không còn tiếng mẹ lải nhải cùng ân cần dạy bảo, cũng không còn cách bố trí quen thuộc như ở nhà, cô lan man nghĩ giờ phút này, cô cô đơn một mình trong thành phố này, không có người thân, không có bạn bè, ngay cả người nói chuyện cũng không có, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Một đêm này, Hà Tiếu Nhiên ôm đầu gối ngồi ở trên giường, phòng ngủ đóng cửa, trong không gian đen tối, chỉ có một mình cô với nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Thời gian huấn luyện người mới kết thúc rất nhanh, Hà Tiếu Nhiên bị phân tới ban tin tức xã hội, trở thành phóng viên thực tập. Thầy hướng dẫn cô là người đã công tác ở tòa soạn được năm sáu năm, ít nói, thoạt nhìn có chút lạnh lùng.

"Trước tiên em phải đổi số điện thoại đi, dùng số này liên lạc với em không tiện". Đây là mệnh lệnh đầu tiên của thầy hướng dẫn đối với cô.

Thực ra Hà Tiếu Nhiên cũng đã từng muốn đổi số di động, nhưng thẻ 3G mới của cô này còn có cả phí gọi đường dài, liên hệ với ba mẹ rất thuận tiện, thêm vào đó số điện thoại này cô dùng từ khi bắt đầu vào đại học, tất cả các bạn học đều biết. Nếu thay đổi... liệu Tiêu Thượng Kỳ, còn bọn Tiểu Điêu, họ có mất liên lạc với cô không? Nhưng lão sư đã nói vậy, cô không thể không làm theo. Giờ nghỉ trưa, cô đi mua số di động mới, trước khi thay đổi còn gọi về báo số mới cho ba mẹ biết, sau đó bắt đầu bận rộn với công việc phỏng vấn.

Đối với người mới đương nhiên là thấy khó khăn, điểm này Hà Tiếu Nhiên cảm nhận đặc biệt rõ ràng sau một tuần làm việc. Lúc lão sư đi phỏng vấn, có dẫn cô đi theo không còn tùy vào tâm trạng của chị ta, nhiều lúc cô ngồi ngơ ngẩn không biết làm gì trong phòng làm việc. Trong tòa soạn, phóng viên lâu năm đều có máy tính riêng, phóng viên thực tập như cô thì không có, mà máy tính ở đây phần lớn đều cài mật khẩu, cô có muốn lên mạng cũng không thể.
Thỉnh thoảng lão sư không muốn chạy sẽ kêu cô đi làm, phần lớn là những việc mất công mất sức mà không thu được kết quả. Có lần có một đứa nhỏ bị đánh trong trường học tại một thôn nhỏ, sau khi lão sư phỏng vấn đứa nhỏ cùng cha mẹ của nó, bảo cô điện thoại liên hệ với chỗ hiệu trưởng nơi đứa nhỏ đang học. Kết quả là vị hiệu trưởng kia đang giữa trưa uống rượu, lúc nhận điện thoại nghe cô mới vừa nói thân phận của mình, đã nổi giận, điên cuồng mắng cô đến mười phút, cuối cùng còn bảo cô nói với cha mẹ đứa nhỏ, muốn kiện chỗ nào thì kiện, không có liên quan đến trường học. Cô cắn răng chịu đựng, bấm nút ghi âm toàn bộ đoạn nói chuyện này lại, sau đó viết thành bản thảo. Ngày hôm sau tin này được đưa lên đã gây ra một vụ náo động rất lớn trong tỉnh, có đoạn ghi âm phát ngôn bừa bãi này, lại thêm tin tức liên quan đến vụ án giết người trong vườn trường gần đây ở khu vực đó, vị hiểu trưởng tiểu nhân ở thôn nhỏ này bị cục giáo dục cắt chức. Lão sư hướng dẫn lần đầu tiên nở nụ cười với cô, khen cô làm rất tốt.

Ban ngày bận rộn khiến thời gian nhanh chóng trôi qua, thế nhưng thực chất bận rộn đó chính là ngồi ngẩn ngơ ở tòa soạn báo đến khi trời tối đen, những công việc được giao đã làm xong rồi, các trang web có thể xem cũng đã xem hết, nhìn thấy mọi người lục tục về nhà, Hà Tiếu Nhiên mới cảm thấy không biết nên đi chỗ nào.
Cơm tối thì giải quyết ở quán ăn nhỏ bán mè cay nóng dưới lầu tòa soạn báo, đây là nơi gần đây cô thường hay tới. Thành phố C tuy rằng quy mô không bằng thành phố của cô, nhưng giá sinh hoạt tuyệt đối không thấp hơn. Trước khi về, bà Hà đưa cho cô thẻ ngân hàng có một ngàn đồng phí sinh hoạt, lúc đầu muốn đưa cô nhiều hơn một chút, nhưng nghĩ đến chính mình cũng đã có công việc kiếm ra tiền, cô liền sống chết không nhận. Thế nhưng khi thật sự bắt đầu sống một mình, cô mới phát hiện, hóa ra chỗ nào cũng đều cần dùng tiền.

Mỗi ngày ba bữa ăn, bữa sáng cô ăn qua loa hai cái bánh bao hoặc là nhịn, nhưng cơm trưa và cơm tối rẻ nhất cũng mất mười đồng. Mỗi ngày ra ngoài phỏng vấn, có đôi khi tòa soạn báo sẽ cho xe đưa bọn họ đi, như vậy có thể tiết kiệm bớt một chút lộ phí, nhưng mà mùa này bên ngoài trời vẫn còn nóng, phơi nắng một hồi liền khát nước, đồng nghiệp cùng đi phỏng vấn sẽ thay phiên mời khách uống nước. Cô xấu hổ khi uống của người khác, huống chi cô vẫn là người mới, thường thường muốn tranh thủ cơ hội mời lão sư của cô uống nước, như vậy lại càng phải chi tiêu. Ở phòng trọ, sau vài ngày, Lý Bình Bình, cô gái ở cùng với cô nói muốn lắp mạng để ở nhà cũng có thể lên mạng, chi phí một năm hơn chín trăm, hy vọng cô có thể góp chung với cô ấy.

Cố gắng ăn chút rau cải, Hà Tiếu Nhiên suy nghĩ, quả nhiên là một phân tiền làm khó anh hùng, hiện tại còn mấy ngày nữa mới tới tháng lương đầu tiên nhưng túi tiền của cô đã muốn hát vang bài ca nghèo khó. Thực không thể mở miệng xin tiền ở nhà, nhưng mà trong túi không có tiền, không lẽ buổi tối cô phải đến ven đường đánh quyền làm xiếc kiếm tiền?

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô bỗng tốt lên rất nhiều, nhìn bát mè cay nóng, cô còn đặc biệt cho thêm nhiều dấm và ớt, sau đó ăn cay đến đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy thỏa mãn.

Lý Bình Bình thường ngày không hay về sớm cho nên lúc Hà Tiếu Nhiên mở cửa, thấy phòng khách tối đen cũng đã quen. Cô chạm vào công tắc điện trên tường, đèn sáng lên, lập tức bị hình ảnh trước mắt dọa cho giật mình. Lý Bình Bình đang cùng một người đàn ông ôm nhau hôn trên sô pha, áo sơ mi bị đẩy lên cao lộ ra làn da tuyết trắng cùng vòng eo thon gọn. Đương nhiên, tình trạng của người đàn ông kia cũng không tốt hơn mấy, áo sơ mi bị Lý Bình Bình vò nhàu nhĩ, dưới ánh đèn sáng, hai người đều xấu hổ, nhất thời không biết là nên tách ra hay là tiếp tục ôm nhau.

"Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục", Hà Tiếu Nhiên kỳ thật cũng rất rất xấu hổ, còn có chút tức giận. Phòng khách là không gian chung, cô vốn rất thích ngồi trên sô pha xem TV, hiện tại tưởng tượng đến hai người xấu xí vừa mới dây dưa, cô liền cảm thấy buồn nôn, đèn cũng chẳng muốn tắt, liền đi nhanh đến phòng mình, nhanh nhẹn mở cửa, vào trong phòng đóng sầm cửa lại.

Một lúc sau, trong phòng khách vang lên tiếng bước chân một nặng một nhẹ đi qua phòng cô vào trong phòng Lý Bình Bình, rồi sau đó là tiếng đóng cửa. Thế nhưng ở loại phòng kiểu cũ này, cách âm rõ ràng không tốt nên sau khi Hà Tiếu Nhiên nhìn một hồi Hàn kịch* vừa chấm dứt, cầm đồ rửa mặt đi vào phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt vang lên không ngừng trong phòng Lý Bình Bình, còn có tiếng rên a a của phụ nữ.

* Hàn kịch là những cảnh lãng mạn trong phim Hàn.

Cái này chắc hẳn gọi là "ẩm thực nam nữ", chính là dục vọng to lớn của con người. Hà Tiếu Nhiên nhìn vào gương làm mặt quỷ, cô không có sở thích rình coi riêng tư của người khác, cho nên nhanh chóng rửa mặt qua loa rồi chạy nhanh về phòng mình, khóa cửa phòng lại.

Máy tính còn đang lên mạng, cô mở QQ, nhóm bạn đại học và cao trung có người vẫn còn online, kéo danh sách đi xuống, nhấp chuột vào tên người đứng cuối cùng Tiêu Thượng Kỳ.
Tiêu Thượng Kỳ rất ít sử dụng công cụ chat này, dãy số này là khi anh còn học khoa máy tính, Hà Tiếu Nhiên giúp anh xin, mật mã cũng là cô nghĩ ra, nhóm cũng là cô giúp anh thêm vào, sau đó cô chưa bao giờ nhìn thấy anh online, cô nghĩ, anh có lẽ đã sớm quên mất mật mã, tựa như anh sớm muộn gì cũng sẽ quên mất cô.

Cô không biết đoạn tình nồng cháy của Lý Bình Bình đêm nay kéo dài đến đâu, nhưng nhìn thấy tên Tiêu Thượng Kỳ, cô lại không thể khống chế bản thân nghĩ tới đêm hôm đó, đó là ngày cô chưa bao giờ dám nhớ lại, Tiêu Thượng Kỳ từng hôn môi cô như vậy, vuốt ve cô... Cô nhịn không được cười khổ một tiếng, giơ tay dùng sức gõ vào đầu, tắt máy tính, nằm xuống ngủ.

Không phải ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mộng sao? Hà Tiếu Nhiên không biết, kỳ thật cô đặc biệt hy vọng có thể mơ thấy Tiêu Thượng Kỳ. Từ khi tới thành phố C đến bây giờ, Tiêu Thượng Kỳ chưa một lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Ngày hôm sau chuông di động báo thức Hà Tiếu Nhiên, thay xong quần áo ra ngoài, Lý Bình Bình cũng đã thức dậy, đang ở phòng bếp hát khẽ, hâm nóng sữa, cửa phòng cô mở ra thật rộng, bên trong đã không còn người.

"Dậy sớm nha!". Nhìn thấy Hà Tiếu Nhiên, Lý Bình Bình chào cô, "Ăn sáng không?"

"Không,". Hà Tiếu Nhiên lên tiếng, rửa mặt đánh răng, sau đó khóa kỹ phòng, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ngày hôm qua có làm bạn sợ không?", Lý Bình Bình lại cố tình không bỏ qua, vui tươi hớn hở nói, "Bạn trai mình ở nơi khác đến đây tham gia phỏng vấn, sẽ ở lại vài ngày, bạn không ngại chứ?"
"Không có việc gì.", Hà Tiếu Nhiên suýt chút nữa thì nói chỉ cần hai người đừng ở chỗ không gian chung thân thiết là tốt rồi, nhưng mà ngẫm lại vẫn là quên đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao cô để ý cũng không thay đổi được chuyện Lý Bình Bình sống cùng một chỗ với đàn ông, cô nói điều đó còn có ý nghĩa gì?

Vào lúc tan tầm, Hà Tiếu Nhiên khó có khi tan tầm đúng giờ, đi ăn bát mè cay nóng, sau đó chạy vội về nhà, rửa mặt đánh răng rồi vào phòng đóng cửa. Nghĩ là mắt không thấy tâm không phiền, nếu cô không có chỗ nào để trốn ra ngoài thì giấu mình sớm đi vậy, cũng coi như một lựa chọn không tồi.

Cuối cùng Lý Bình Bình cùng bạn trai của cô về rất trễ. Hà Tiếu Nhiên đang ngủ chợt giật mình nghe tiếng ly thủy tinh rơi trong phòng khách, trái tim cô chợt đập dồn dập, trong không gian im lặng, tiếng động nào cũng vang lên rõ ràng.

Cô lười ngồi dậy, mơ màng thò tay tìm di động bên gối, mở ra nhìn thoáng qua, một giờ sáng, một ngày mới bắt đầu rồi nhưng vẫn còn quá sớm, cô thở dài ra một hơi, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
Thế nhưng chưa kịp bỏ tay xuống, điện thoại lại rung lên. Mấy ngày nay cô thường nhận được điện thoại lúc nửa đêm của biên tập, hỏi cô chi tiết nào đó trong bản thảo, cô không cả nhìn tên người gọi tới, nhắm mắt lại đem điện thoại áp vào tai, "A lô?".

"..." Đợi rất lâu, trong tai ngoài tiếng gió vù vù thì không có bất cứ tiếng động gì. Cô hồ nghi mở to mắt, lại"A lô?" một tiếng, sau đó tỉnh táo lại, mở di động ra xem. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, một chuỗi dãy số kia tuy rằng không lưu vào danh bạ điện thoại, nhưng mà cô đều nhớ rõ, "Tiêu Thượng Kỳ? Vì sao không nói tiếng nào?".

"Hút thuốc thôi, khuya như vậy, không nghĩ em nhận điện thoại nhanh như thế." Một lát sau, Tiêu Thượng Kỳ nói chuyện một cách bình thường.

"Anh cũng biết đã trễ rồi à, em còn tưởng là tiếng chuông không may nửa đêm đấy." Hà Tiếu Nhiên hơi hơi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra bộ dạng hút thuốc củaTiêu Thượng Kỳ, tiếng gió vù vù như vậy, anh hẳn là ở bên ngoài, đang dựa vào thân xe ngẩng đầu nhìn vào khoảng không tối như mực? Hay là ngồi ở trong xe, khuỷu tay chống trên cửa kính xe? Cô tưởng tượng không ra, ở đây cũng đang là ban đêm, xa nhà gần một tháng, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc như vậy làm cho cô nhịn không được bắt đầu tưởng niệm, tất cả đều là quê nhà.

"Ban ngày bận quá, bây giờ mới nhớ đến," Tiêu Thượng Kỳ nhẹ giọng cười cười, sau đó chuyển giọng, "Anh còn chưa nói em đâu, Hà Tiếu Nhiên. Em tìm được việc làm cũng không báo một tiếng, cái này có thể cho qua, nhưng thay số điện thoại cũng không nói cho anh một câu. Em thử nói xem chuyện này là thế nào?"

"Vậy anh làm sao biết số mới của em?" Hà Tiếu Nhiên hỏi lại.
"Anh thật ngu ngốc, còn lo lắng chuyện tìm công việc cho em, chạy khắp nơi giúp em thu xếp, khó khăn lắm mới chọn được một chỗ không tệ, gọi di động thì em tắt máy, gọi đến nhà mới biết em đã chạy xa vạn dặm bên ngoài". Tiêu Thượng Kỳ nói, "Giờ anh mới biết, trong lòng em anh không có chút địa vị nào nha."

"Không phải...", Hà Tiếu Nhiên vừa nghe lời này, trong lòng đặc biệt thấy có lỗi. Cô xoay người ngồi dậy muốn giải thích, nhưng mở miệng một lúc lâu, lại phát hiện không thể nào nói được. Cô phải nói như thế nào đây? Cô muốn nói, ngày đầu tiên mua số mới, sau khi cô nói chuyện với ba mẹ xong liền lập tức muốn gọi điện báo cho anh biết. Hay là nói, mấy ngày này buổi tối lúc không ngủ được, cô từng soạn vài tin nhắn muốn gửi cho anh, cuối cùng lại xóa từng chữ từng chữ? Cô vì sao không dám gọi điện cho anh, vì sao ngay cả dũng khí gửi vài tin nhắn cũng đều không có? Chuyện này, cô phải nói như thế nào thì anh mới có thể hiểu được?

"Không phải? Vậy thì là gì?" Tiêu Thượng Kỳ gây sự.

"Cũng muốn nói cho anh biết, nhưng là nghĩ anh bận quá, sợ quấy rầy anh, " Hà Tiếu Nhiên cắn cắn môi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng bịa đặt.

"Em lại bịa chuyện." Tiêu Thượng Kỳ phá vỡ cái cớ nói dối không có tác dụng của cô. Trong lúc nhất thời, Hà Tiếu Nhiên không biết nói gì, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng gió vù vù.

"Anh biết rồi, trước kia em ăn của anh nhiều bữa ngon như vậy, chắc chắn hiện tại kiếm được tiền nên sợ anh ăn lại." Tiêu Thượng Kỳ cười nhẹ nhàng, dễ dàng chuyển đề tài, quở trách cô, "Em keo kiệt quá đi, anh nói cho em biết, em có trốn tới chân trời cũng không trốn được anh đâu, ăn của anh thì phải nhè ra cho anh. Anh nói cho em biết, anh đã ghi sổ nợ rồi, nhớ rõ em nợ anh mấy bữa cơm."

"Đừng có bắt chẹt người ta như vậy, em kiếm được bao nhiêu, anh kiếm được bao nhiêu mà còn đòi em trả lại bữa ăn của anh? Đều là tiền mồ hôi nước mắt của em đấy." Thấy Tiêu Thượng Kỳ dễ dàng cho qua chuyện qua, vừa xấu hổ mà không thể trả lời, Hà Tiếu Nhiên cảm thấy cô nên tức giận mới phải, nhưng trong lòng vừa đau khổ vừa ngọt ngào khiến cô gần như rơi nước mắt.

"Còn có tiền mồ hôi nước mắt nữa, thế nào, em một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?" Tiêu Thượng Kỳ cười ha hả hỏi cô.

"Không biết, tháng này chắc cũng phải mấy trăm đồng." Hà Tiếu Nhiên bấm bấm ngón tay tính. Tòa soạn trả lương theo thành tích công việc, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không có lương cơ bản. Cô vẫn đang trong thời gian thực tập, có thể coi một nửa tiền lương của cô dành cho lão sư, cho nên tháng này cô chỉ còn sáu phần. Dựa vào tháng trước một nghìn đồng, tháng này cô chắc có khoảng sáu trăm đồng cầm trong tay.

"Mấy trăm?" Tiêu Thượng Kỳ sửng sốt, "Một tháng sinh hoạt phí của em là bao nhiêu?"

"Tiền ăn cùng với tiền xe đi lại..." Hà Tiếu Nhiên tính toán xong cũng thấy nản, cho dù tiết kiệm thế nào đi nữa, sống ở thành phố này nếu không có một ngàn đồng thì không đủ cho một tháng, đấy là còn chưa tính tiền thuê nhà cùng tiền nước tiền điện.

"Không biết phải nói em thế nào nữa." Tiêu Thượng Kỳ hừ một tiếng, định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ nói, "Em chạy xa như vậy làm gì? Lần trước anh cũng đã nói với em nửa ngày, nghe lời anh một lần thì chết sao? Em nói em..." ngừng một lát, anh nói tiếp, "Mấy trăm đồng tiền này em sống thế nào hả?"

"Em sau này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, hiện giờ em chỉ là thực tập thôi." Hà Tiếu Nhiên nói thầm, Tiêu Thượng Kỳ quan tâm cô khiến trong lòng cô vừa chua xót lại ngọt ngào, nhưng cũng không chịu thua.

"Em đi làm có đảm bảo sẽ không xin thêm tiền nhà không?" Tiêu Thượng Kỳ lại hừ một tiếng nói, "Anh còn không biết em sao, con vịt chết mạnh miệng. Em nói sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đó là về sau, mấy tháng này em chịu đựng như thế nào? Đến lúc không chịu được, đói chết rồi thì còn nói cái gì về sau?"

"Ai nói chịu không được, mọi người nói chỉ hưởng mà không làm thì không có phúc, không có khó khăn sao biết được khốn khổ, em khẳng định có thể chịu đựng." Hà Tiếu Nhiên vội vàng nói.
"Vậy em chịu đựng đau khổ đi, " Tiêu Thượng Kỳ hừ một tiếng liền cắt đứt điện thoại, để lại Hà Tiếu Nhiên ngơ ngác, ngẩn người nhìn màn hình di động đã thành màu đen.

Cô quả thật là vịt chết mạnh miệng, Tiêu Thượng Kỳ gọi điện thoại đến cũng là quan tâm cô, cô không nên như vậy, nhưng mỗi khi dính dáng đến anh, cô liền nói năng lộn xộn. Nghĩ một lát, cô thở dài, thấy không còn buồn ngủ.

Một đêm thức trắng, sáng sớm hôm sau đến tòa soạn, lão sư giao việc cho cô, đó là phòng ăn của một nhà ga gần đó bị nước bẩn tràn vào, đây là tin quá nhỏ chưa chắc đã đăng được lên báo, lão sư coi thường nên kêu cô đi chụp ảnh phỏng vấn.

Việc nhỏ như vậy, Hà Tiếu Nhiên có chút lo lắng sợ không có ai giúp mình chụp ảnh, khi cô nói ra, mọi người trong phòng ai làm việc đó, không ai tỏ thái độ gì, đều ra vẻ như không nghe thấy. Cô xấu hổ cực kỳ, chỉ có thể hỏi lại một lần: "Xin hỏi có ai có thể đi cùng tôi được không?"

"Không có ai đi à, để tôi đi". Sau mấy chục giây trầm mặc, cuối cùng cũng có người trả lời. Hà Tiếu Nhiên rất mừng, quay lại nhìn, một người đàn ông cao cao gầy gầy vừa sửa sang lại túi chụp ảnh trên bàn vừa trêu chọc nói: "Mỹ nữ tìm người nhờ giúp mà không ai phản ứng, các người không đi thì tôi đi".

Lần đầu tiên được gọi là mỹ nữ, tuy rằng là nói giỡn nhưng Hà Tiếu Nhiên vẫn nở nụ cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã rơi xuống. Hà Tiếu Nhiên đi sau người chụp ảnh ra đến cổng tòa soạn, cô chạy nhanh hỏi, "Lão sư, phải xưng hô với anh thế nào?"

"Đều là đồng nghiệp, gọi lão sư làm gì, tôi họ Tùy, Tùy trong Tùy Đường, không phải tùy tiện, ha ha... Em cứ gọi là Tùy ca, Tiểu Tùy đều được." Phóng viên chụp ảnh nói xong, vừa đi trước dẫn đường vừa bổ sung, "Anh là Tùy Minh Vĩ, lúc nộp bản thảo phải viết rõ tên người chụp ảnh, bằng không biên tập tìm không thấy hình ảnh, nửa đêm sẽ phải gọi điện thoại cho em."

"A, em đọc trên báo từng nhìn thấy tên anh, " Hà Tiếu Nhiên mấy ngày nay không có việc gì, mỗi ngày chỉ có tìm báo đọc, đồng nghiệp trong tòa soạn báo cô biết chỉ mấy người nhưng đều là bút danh, "Cám ơn Tùy ca, chuyện nhỏ này của em khiến anh phải vất vả một chuyến."

"Không có gì, đều là công việc cả, thật ra ở tòa soạn báo cũng chỉ ngồi không, đi ra bên ngoài không khí mới mẻ cũng rất tốt." Tùy Minh Vĩ đưa Hà Tiếu Nhiên đến nhà ga công cộng, tiện thể nói cho cô mấy tuyến xe đi đến các huyện lân cận, đợi xe đến liền bỏ tiền lẻ vào.

"Em còn chưa kiếm được tiền, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ mời anh đi xe." Hà Tiếu Nhiên vốn đã tìm thấy hai đồng tiền, không nghĩ tới Tùy Minh Vĩ lại thân thiện như vậy, vội vàng nói, đến lúc về cô nhất định mua vé. Nhưng Tùy Minh Vĩ không so đo, cười cười cho qua, khi về vẫn giành trả tiền trước.

Tùy Minh Vĩ cũng rất hay nói, trên đường đi phỏng vấn kể cho Hà Tiếu Nhiên nghe không ít chuyện thú vị trong tòa soạn. "Khi đó bọn anh trực đêm, buổi tối không có việc gì làm nên đi uống rượu." Tùy Minh Vĩ nói, "Có một lần cùng mấy bạn thân trong ban biên tập cao hứng uống đến tận trời sáng, còn có người gọi điện thoại cho bọn anh, mời bọn anh đi chỗ khác tiếp tục. Ngày đó thật mất thể diện, mấy người bọn anh lảo đảo rời đi, mỗi người gọi một chiếc taxi, thật ra đều đến một chỗ nhưng ở trên xe gọi điện thoại cho nhau, nhắc nhau bám sát, đừng để lạc..." Hà Tiếu Nhiên nghe xong cười ngất ngư.

"Trước kia anh làm biên tập hình ảnh, lúc trực đêm có rất nhiều chuyện vui, rảnh rỗi sẽ kể cho em nghe." Tùy Minh Vĩ công tác ở tòa soạn báo gần bốn năm, hai năm làm ca đêm biên tập hình ảnh rồi quay về làm phóng viên, theo như lời anh nói, bởi vì lúc nào cũng lấy ngày làm đêm, không có thời gian để tìm hiểu xung quanh nên mới thay đổi quay về cuộc sống bình thường.

"Anh còn chưa có bạn gái sao?" Hà Tiếu Nhiên nghĩ nghĩ, "Ai da, bạn học cùng lớp với em đều là mỹ nữ, đáng tiếc đều không ở đây, nếu không có thể giới thiệu cho anh một người."
"Em đừng đùa, bạn gái thì thôi đi, còn phải xem duyên phận, duyên phận tới thì sẽ có. Bạn học của em thì cứ lưu ý giúp anh, không chừng ngày nào đó sẽ đến nơi này công tác." Tùy Minh Vĩ nói, "Mà này, sao em lại đến đây tìm việc làm, bình thường chẳng phải mọi người đều chê thành phố nhỏ này, tìm đến thành phố lớn của em tìm việc sao?"

"Ở chỗ em cạnh tranh cũng rất kịch liệt, " Hà Tiếu Nhiên nghĩ lại, thật ra cho dù cạnh tranh khốc liệt, cô cũng không hẳn không tìm được việc. Nói đúng ra, đơn giản là cô muốn né tránh Tiêu Thượng Kỳ, nhưng những lời này cô dù chết cũng không nói với bất kỳ ai.
"Em nói cũng đúng, chỗ nào cũng vậy, đều là cạnh tranh cả." Tùy Minh Vĩ gật đầu, không hỏi nhiều thêm, hai người đã đến nơi.
Phỏng vấn diễn ra thuận lợi, sau khi chụp ảnh hiện trường, Tùy Minh Vĩ có thể đi trước nhưng anh vẫn ở lại cùng Hà Tiếu Nhiên tìm người làm việc tại đó, tìm cả người quản lý trung tâm. Cả người làm công cùng quản lý đùn đẩy nhau, nhưng phóng viên đã tìm tới cửa, cho dù không vui vì chuyện nhỏ như vậy bị đưa ra ánh sáng nhưng họ vẫn phải hứa hẹn phối hợp. Buổi tối lúc giao bản thảo, Hà Tiếu Nhiên nhận được điện thoại nói đã có người đến khơi thông cống nước, dọn sạch mấy cống nước phụ cận, vấn đề giải quyết trọn vẹn.
"Làm phóng viên rất tốt, đặc biệt là lúc này..." Buổi tối Hà Tiếu Nhiên nhàm chán, đi sửa chữ ký trên QQ, lại viết một đoạn nhật ký ngắn, nói ở cơ quan gặp được một đồng nghiệp tốt. Tùy Minh Vĩ thật là một đồng nghiệp rất tốt, kinh nghiệm phỏng vấn phong phú, có thể chụp ảnh, còn có thể chỉ cho cô lúc đi phỏng vấn nên hỏi vấn đề gì. Nhận được lương, cô muốn mời anh ăn cơm, kết quả cũng là anh trả tiền. Buổi trưa ăn ở McDonald, đã lâu không gặm chân gà, đã lâu không ăn kem ở đó, tuy rằng nghĩ vẫn còn phải mời lại người ta, Hà Tiếu Nhiên có chút đau lòng, nhưng bữa cơm này cô vẫn ăn cực kỳ hứng thú.

Bản thảo hôm đó thuận lợi được xuất bản, số lần lão sư dẫn theo cô càng ngày càng ít, chủ nhiệm cũng bắt đầu giao cho cô làm một ít tin tức nhỏ. Lúc cần chụp ảnh, vì quen một chút với Tùy Minh Vĩ nên mỗi lần phỏng vấn đều tìm anh cùng đi. Tùy Minh Vĩ là người rất biết cách chăm sóc người khác, lên xe luôn giành việc trả tiền, đi đến chỗ xa liền tự mình gọi xe đưa Hà Tiếu Nhiên đi. Đi làm việc quá bữa cũng luôn mời Hà Tiếu Nhiên ăn cơm.

Điều này làm cho Hà Tiếu Nhiên cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, chỉ có thể cố gắng dời buổi phỏng vấn đến sau giờ cơm trưa. Sau này quen thân rồi, cô nghe nói Tùy Minh Vĩ đi phỏng vấn với ai cũng đều như vậy mới cảm thấy yên tâm một chút. Trong tòa soạn báo ai cũng đều nói, điều kiện gia đình Tùy Minh Vĩ đặc biệt tốt, cha là cán bộ tỉnh, mẹ là doanh nhân, anh kỳ thật không thiếu tiền, đến tòa soạn báo chỉ để tiêu phí thời gian, mà anh đang thi giấy phép lái xe, trong nhà đã muốn mua cho anh xe BMW thế hệ thứ 3 có rèm che. Quả nhiên, sau vài ngày, Tùy Minh Vĩ đúng là lái xe BMW đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play