Trong phòng ngủ, có lẽ do dạo này Lê Anh Thi ngủ quá nhiều nên giờ cô đã thức dậy rất sớm, cô ngồi bên bệ cửa sổ nhìn trời tờ mờ sáng.
Không biết cô đã ngồi ở nhìn bao lâu, mí mắt cô khép lại, đầu dựa vào tắm kín khẽ chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa.
Việc ngủ ngày càng nhiều của cô đã làm cho Quan Khánh Phương ( Babi của cô) và Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi) rất lo lắng, nhưng họ cũng không biết tình trạng hiện tại của cô thế nào mà kê đúng phương thuốc để chữa bệnh.
Lê Anh Thi từ lúc ở dinh thự này, cô đã không tự ý đi lại, nói chuyện với mọi người lại càng không, bây giờ việc bọn họ muốn nghe giọng nói của cô có lẽ còn khó hơn lên trời nữa.
- ---------------
Chín giờ sáng, người làm lên phòng gọi cô thức dậy để dùng bữa, có lẽ do quá quen dùng với sự im lặng của cô thì họ cũng không biết có đang muốn gì.
Người làm nhìn thấy cô đang ngồi dựa vào cửa sổ sát đất ngủ cũng chỉ lẳng lặng đi đến, dịu dàng cầm chăn lông đắp cho cô.
Họ cũng không biết cô đã ngồi ngủ ở đây bao lâu rồi, nhưng cô nhìn lại đồng hồ đành phải khẽ lây người cô thức dậy: " Tiểu thư, cô nên thức rồi. Thôi gian bữa sáng của cô cũng đã qua rồi. "
Người làm cứ vậy mà gọi cô dậy rất lâu, cũng không biết cô người làm đã kêu cô bao lâu.
Tới lúc cô khẽ mở mắt cũng đã gần trưa, người làm thấy cô chịu thức dậy liền thở phào, không ngờ cô lên gọi tiểu thư thức dậy dùng bữa sáng giờ đành dùng làm bữa trưa luôn.
Mọi hành động của Lê Anh Thi (Vũ Ánh Tuyết) của cô rất chậm chạp, cô cũng đã được người làm dìu đến phòng tắm để giúp cô tắm rửa, thay xong quần áo, rồi mới dìu cô đi xuống tầng dùng bữa trưa.
Lúc này nhà bếp đã hâm lại đồ ăn lại rồi đem để lên bàn, Quan Khánh Phương ( Babi của cô) ngồi ở trên bàn ăn chờ đợi bé con nhà mình suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn không hề tức giận, anh bỏ sắp tài liệu lên bàn mới ngước mắt nhìn cô, cười nói: " Bé con, con xuống rồi. Nào cùng dùng bữa trưa với Babi nào. "
Vũ Ánh Tuyết phải mất một lúc lâu mới phản ứng được lời nói của anh: " Vâng ạ, mời Babi dùng bữa. "
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) nhìn bé con nhà mình cũng không biết nên làm gì để cho cô tốt lên, nhưng anh có cố gắng cách mấy cũng không biết làm thế nào cho cô vui vẻ như trước nữa.
Hai người đều yên lặng dùng bữa, trong lúc dùng bữa, cô cũng không ăn được bao nhiêu mà mí mắt cứ nhắm nghiền, như có thể cô có thể ngủ mọi lúc mọi nơi.
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) nhìn cô cảm thấy rất lo lắng, anh buông đũa xuống đi đến chỗ cô ngồi trên, anh đưa tay vén tóc mai cho cô lên tiếng: " Bé con, không được ngủ nữa, con đã lớn ngủ nhiều rồi. Nào để Babi đút cho con. "
Anh vừa nói vừa cầm lấy chén cơm của cô đút cho cô từng muỗn một.
Không biết có phải phản ứng phát ra từ ý thức của cô hay không, cô tránh né việc động chạm của anh.
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) nhìn hành động của cô mà đau lòng, anh không biết từ lúc nào bé con của anh lại tránh né như vậy.
Được một lúc, cô đã được người làm dìu về phòng ngủ, người làm dìu cô đi đến giường ngủ để cô nằm trên giường mắt thấy cô đã chìm vào giấc ngủ nên đã đắp chăn cẩn thận cho cô, làm xong mọi thứ người làm liền rời khỏi phòng ngủ.
…
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Trương Thị, trên tầng cao nhất của tập đoàn.
Trong phòng làm việc của anh, Trương Gia Huy tay phải cầm điếu thuốc, tay trái cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng nhấm nháp, trước mắt anh là tấm ảnh đã được anh phóng to lên khi cô đứng giữa biển hoa bỉ ngạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống của cô cùng với nụ cười khi cô vừa nhìn thấy cả biển hoa anh tự tay chồng và chăm sóc kia.
Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đưa tay ra chạm từng cánh hoa làm cho anh muốn lưu giữ khoảnh khắc ấy liền lấy điện thoại ra chụp lại, cho nên trong phòng làm việc của anh mới có tấm ảnh kia.
Trương Gia Huy đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười ngọt ngào lên tiếng: " Bảo bối nhỏ, em phải cố gắng thêm một chút đó có biết không. Cho ông xã thêm mấy ngày nữa, rất nhanh ông xã sẽ đến đón em về bên cạnh anh. "
Lúc này, ngoài cửa phòng làm việc của anh có kẻ phá đám đưa tay rõ cửa.
" Huy Gia, dưới quầy lễ tân có vị tiểu thư tự xưng là em họ của ngài tên Ngọc Song Tử muốn gặp ngài. " Trợ lý của Phong Vân đứng ở ngay của nói lại.
Trương Gia Huy nghe thấy chỉ cười nhạt, đã ba ngày kể từ lúc họ đến đây và cũng chỉ gặp mặt anh lúc ở nhà tổ Trương Gia thôi, giờ cô ta đã không đợi được nữa đã đích thân đến đây tìm anh rồi à.
Anh lạnh giọng nói ra ngoài cửa: " Không gặp, cô nói lại với lễ tân, nói lại rằng hôm nay tôi không có đến tập đoàn. Lần sau hãy đến. "
Trợ lý nghe vậy liền rời khỏi rồi mới dùng điện thoại nội bộ nói với lễ tân, cả tập đoàn Trương Thị này người muốn gặp anh nhiều vô số kể.
Nhưng để đích thân Huy Gia xuống đón e rằng chỉ có người đó thôi.
Cô ả nghe vậy liền tức giận, nhưng cô ta cũng không thể làm được gì, liền liếc xéo cô lễ tân hậm hực ra khỏi sảnh tập đoàn Trương Thị.
Ngọc Song Tử không bỏ cuộc liền nghĩ đến ngay người anh em của anh, cô nhanh chóng lấy điện thoại tra bản đồ để xem thử tập đoàn chi nhánh Lê Thị nằm ở đâu liền lái xe đến thẳng đó.1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT