Lê Anh Thi liền lắc đầu, rồi nhìn các thiết bị y tế được gắn trên người liền có thể đón ra được gì đó, nhưng cô lại không ngờ lời nói sắp tới của vị đều dưỡng trước mắt liền làm mình nghe xong liền cảm thấy mơ hồ theo.
" Tiểu thư, người đã phát bệnh được ông chủ đưa đến đây để đều trị. Hiện tại tuy cô đã phẫu thuật ghép tủy đã thành công nhưng vẫn có thể dễ lại di chứng. Với lại nếu cô còn không tỉnh lại rất có thể ông chủ sẽ bảo bác sĩ giúp cô phá thai để tránh việc ảnh hưởng đến sức khỏe của cô trong lúc xạ trị đó. "
Lê Anh Thi nghe xong liền cảm thấy mơ hồ, lúc này như nắm được trọng điểm trong lời nói của cô đều dưỡng liền lên tiếng hỏi lại: " Cô nói tôi có thai? "
- ---------------
Y tá đều dưỡng nghe cô hỏi lại liền tưởng cô nghe không rõ liền lập lại một lần nữa: " Đúng vậy, tiểu thư thật sự đã mang thai! Hơn nữa đứa bé đã hơn ba tuần rồi! "
Lê Anh Thi nhìn đều dưỡng rồi nhìn xuống bụng phẳng lì của mình mà bất giác mỉm cười, cô vô thức đưa tay lên xoa nhẹ bụng phẳng của mình lẩm bẩm: " Thật sự đã mang thai rồi sao? Không ngờ tốc độ của ông xã rất cao nha, mới có ba lần đã bách phát bách trúng rồi? "
Đều dưỡng ở bên cạnh không nghe rõ cô nói gì liền nhanh chóng ra ngoài gọi bác sĩ đều khám cho cô, sau đó lại nhanh chóng báo với ông chủ rằng cô đã tỉnh lại.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn mỗi mình cô, cô cũng không để ý đến xung quanh vì hiện tại cô đang cảm thấy rất vui khi biết mình mang thai.
Cô cứ vậy sờ chiếc bụng phẳng lì của mình để cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, nói thật lúc này cô rất vui, rất muốn được gặp anh để báo cho anh biết.
Khoảng mười phút sau một loạt tiếng bước chân từ phía hành lang, bác sĩ và hai người đàn ông khác cũng đã có mặt tại phòng bệnh.
Người đàn ông này vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng đi đến, anh ngồi xuống ghế bên cạnh mà nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô giọng nói có chút run rẩy: " Ánh Tuyết, con tỉnh rồi! Con thật sự làm cho babi lo lắng cho con có biết không? "
Lê Anh Thi nhìn người đàn ông trước mắt mình cảm thấy hoang mang, rốt cuộc cô có babi từ lúc nào vậy? Sao cô không nhớ gì hết vậy? Cô chỉ nhớ sao khi mình ngất đi, vừa mới tỉnh lại thế giới của cô liền thay đổi luôn sao?
Cô nhanh chóng rụt tay về rồi nhìn người trước mắt với vẻ mặt đầy hoang mang hỏi: " Chú là ai? Sao tự nhận là Babi của con? Chúng ta quen biết nhau sao? "
Nghe được câu hỏi của cô, thiếu gia của gia tộc đá quý cảm thấy đau lòng liền lên tiếng giải thích: " Ta là Quan Khánh Phương, vợ của Vũ Khải Phong daddy của con cũng chính là Babi của con đó. Con thật sự không nhớ ta? "
Lê Anh Thi nghe xong liền hoang mang hơn, cô nhận daddy từ lúc nào vậy? Sao giờ lại lồi ra thêm một vị Babi vậy? Tuy rằng cô không ghét người việc người đồng tính thích nhau nhưng không có nghĩa khi không cô lại có thêm hai người ba mà bản thân mình không biết!
Chuyện này cô thật sự không biết làm cách nào để giải quyết cả?
Chưa kịp để cô lên tiếng, thì người bên cạnh anh đã lên tiếng trước: " Tiểu thư, cô thật sự là con gái của thiếu gia đó tên của cô là Vũ Ánh Tuyết, tiểu thư của gia tộc Vũ tộc. Con gái của ông trùm mafia, thân phận hoàng thất công chúa Vũ tộc. Daddy của cô là Vũ Khải Phong một ông lão thần bí với nhiều công ty bất động sản, buôn bán " sắt vụn ", còn nữa ông chủ còn có nhiều chi nhánh lớn nhỏ trong các lĩnh vực khác… Còn Babi của cô chính là người ngồi trước mặt cô, phu nhân Quan Khánh Phương, thiếu gia của gia tộc họ Quan công ty phát triển máy tính…"
Lê Anh Thi nghe xong liền gật gù xem như đã hiểu, sau đó cô nhìn người trước mắt mình với vẻ mặt không biết làm sao thì Quan Khánh Phương lại tiếp tục nắm tay cô lên tiếng: " Bảo bối nhỏ, con đừng giận Babi nha! Babi thật sự rất thích con chỉnh là daddy của con nói sức khỏe của con rất yếu nên Babi mới không đến thăm con được! Nên giờ Babi mới len lén Khải Phong mà đến thăm con đó! "
Anh vừa nói với vẻ mặt dễ thương, động lòng người. Hai mắt lấp lánh nhìn cô như sợ những gì mình nói con gái sẽ không tin.
Cô nhìn anh mà cảm thấy rất dễ thương liền đưa tay lên xoa nhẹ đầu của anh đáp: " Con không không tin người, nhưng hiện tại con hơi hoang mang một tí. Đợi con bình tĩnh rồi sẽ nói chuyện với người nha! "
Quan Khánh Phương nghe cô nói vậy liền gật đầu, anh cũng đi đến đặt cô nằm lại xuống giường đáp: " Không sao, Babi chờ con được! Đừng lo lắng, sức khỏe của con còn khá yếu nên nghỉ ngơi đi rồi để bác sĩ khám nha! Babi ở đây chơi cùng con! "
Cô chỉ mỉm cười gật đầu, dù sao nhìn Quan Khánh Phương cũng đáng yêu nên cô đành thôi, với lại anh còn là một tiểu mỹ thụ đáng yêu nên cô cũng đành đồng ý với việc để anh ngồi ở chơi.
Bác sĩ cũng rất nhanh đi đến bên cạnh khám sức khỏe cho cô dưới cái nhìn đầy chết chóc của vị Babi nhà cô rồi.
Trước mắt cô thì là một người dễ thương hiền lành, dễ xúc động nhưng sau lưng cô lại là một chú sói đầy hung dữ có thể cắn chết con mồi ngay tức khắc.
Qua nữa tiếng khám bệnh cho cô, bác sĩ liền nhìn cô rồi nhìn vị Babi nhà cô đáp ngay: Sức khỏe hiện tại của tiểu thư đã được ổn định rồi, chỉ cần cô ấy nằm để chúng tôi theo dõi một thời gian nữa mới có thể xuất viện! "
Quan Khánh Phương nghe bác sĩ nói liền thở phào, cuối cùng bảo bối của anh không sao rồi, sức khỏe cũng đã ổn định rồi mọi thứ đều tốt.
Anh mỉm cười hiền hòa khi thấy cô lúc này đã ngủ say, anh cũng đã buông bỏ mọi thứ khi thấy cô an toàn trở về rồi, giờ chính là lúc anh nên ra tay trừng phạt những kẻ đã làm cho cô chịu tổn thương trong thời gian qua rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT