Trần Tu Bình cuối cùng cũng Trúc cơ, nhưng trước khi Trúc cơ, còn có một đoạn sinh hoạt cần ghi chép.

063

Bên trong Hồng Trần đạo trường là một mảnh rừng núi mây khói bao quanh, từ chỗ cao nhìn xuống chỉ có thể thấy một mảnh lục địa, bên ngoài lục địa là đại dương mênh mông tĩnh lặng.

Tiểu thế giới này dường như ở trạng thái trời tròn đất vuông, bầu trời đột nhiên có sấm sét hoặc đột nhiên nắng không có quy luật gì, mặt trời và mặt trăng đều hình cầu tỏa ra tia sáng, lẳng lặng ngụ ở hai bên mảnh trời đất này.

Thấy thế giới như vậy, Trần Tu Bình kinh ngạc mở miệng nói: "Pháp bảo này gọi Hồng Trần đạo trường? Có liên quan đến Hồng Trần không?"

Trình Ấn tùy ý đưa mắt nhìn, thờ ơ nói: "Ta cảm thấy không có quan hệ gì, đại khái do nàng cảm thấy có quan hệ đi."

Nghe thấy những lời này, Trần Tu Bình sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, hắn dường như đã chạm đên bên giới trong suy nghĩ của Trình Ấn trong, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì Trình Ấn đã lấy tốc độ nhanh như tia chớp kéo hắn đến một ngọn núi, cảm giác mất trọng lượng cùng rơi xuống đột ngột khiến hắn không thể nghĩ được gì khác trong một lúc.

Khi lên đến đỉnh núi, hắn vẫn cảm thấy nhịp tim đập nhanh bất thường, cảm ngộ đang muốn nghĩ kỹ cũng  tan thành mây khói.

Hắn mê mang nhìn đỉnh núi trụi lủi, rồi lại mê mang nhìn Trình Ấn.

Lúc trước khi ở trên Lăng Kiếm Phong, hắn ít nhất cũng cảm nhận Linh khí, thậm chí còn rất sung túc, thế nhưng ở trên đỉnh núi này, hắn thật sự không có cảm giác gì, nhiều nhất là thông qua hô hấp thoải mái mới có thể cảm giác được nồng độ dưỡng khí có thể rất cao.

Hắn nhịn không được hỏi: "Sư phụ, ta tu luyện ở chỗ này sao?"

"Ừm." Trình Ấn gật đầu, sau đó lại cảm thấy hơi không thoải mái nên không nhịn được nói, "Ngươi sau này đừng hỏi nhiều như vậy, ta sẽ không hại ngươi."

Trần Tu Bình lập tức yên lặng.

Hiện tại hắn đã phát hiện sư phụ không cao lãnh như hắn tưởng tượng, nhưng dường như cũng không bình dị gần gũi như Liễu Hòe, cũng không giả đứng đắn như Mạnh Tiểu Bảo, nói đơn giản thì, hắn cảm thấy Trình Ấn quá thần bí, không phải người có thể định nghĩa một cách đơn giản.

Người không thể định nghĩa một cách đơn giản - Trình Ấn cùng người im lặng một cách bị động (im lặng do bị ép) - Trần Tu Bình cùng yên tĩnh đứng trên đỉnh núi chịu đựng gió lạnh thổi qua, ngay lúc Trần Tu Bình tự hỏi Trình Ấn đến cùng đang làm gì, Trình Ấn nói——

"Sách, quên mang linh thạch."

Trần Tu Bình: "..."

064

Nói tóm lại, Trình Ấn rất nhanh liền mang linh thạch trở lại.

Y đặt những viên linh thạch nhìn qua rất đắt kia bày trận pháp trên mặt đất, rất nhanh, Trần Tu Bình liền cảm thấy Linh khí dồi dào cùng linh lực dao động ổn định.

Trình Ấn niệm khẩu quyết xong, đứng ngoài linh trận, nói: "Đây chỉ tụ linh trận đơn giản, đối với ngươi vậy là đủ rồi, như nếu vi sư bước vào, có thể sẽ khiến cho nó sụp đổ —— chẳng qua tu hành vốn phải tự mình làm, do đó đoạn thời gian tiếp theo, phải tùy thuộc vào ngươi..."

Trần Tu Bình do dự: "Nhưng..."

Trình Ấn ngắt lời hắn, nghiêm túc nói: "Không có nhưng, ta không có khả năng tay nắm tay dẫn ngươi thực hiện hết thảy, vô luận là Trúc cơ Kết Đan, trọng yếu nhất là cảm ngộ của chính bản thân ngươi!"

Trần Tu Bình: "Nhưng..."

Trình Ấn: "Chắc chắn là có thể! Vi sư tin tưởng thời gian qua ngươi đã tích lũy đầy đủ cảm ngộ, Trúc cơ không là vấn đề."

Trần Tu Bình rốt cục không thể nhịn được nữa cao giọng nói: "Nhưng ngươi nghe ta nói hết đã sư phụ!!!"

"...?"

"Ta còn chưa Tích Cốc! Đói khát muốn đi ị thì phải làm sao!!!"

"..." Trình Ấn xoay người, yên lặng đi ra khỏi Hồng Trần đạo trường.

065

Dù sao đi nữa, cuối cùng Trần Tu Bình cũng có nhà vệ sinh đơn giản do sư phụ hữu nghị dựng lên, cũng nhận được lời hứa sẽ giao bữa ăn đều đặn mỗi ngày.

Chẳng qua Trình Ấn cuối cùng vẫn nói thêm: "Tích Cốc là trở ngại khó vượt qua với rất nhiều tu giả, ngươi cũng cần chậm rãi quen thuộc, ta sẽ giảm bớt phân lượng đồ ăn từng ngày."

Bữa ăn ngày đầu tiên Trần Tu Bình nhìn thấy là một bát cháo gạo cùng một ít đồ chua.

"=口= đây, vừa mới bắt đầu đã ăn mộc mạc như vậy có phải quá gian khổ rồi không?"

Trình Ấn mặt lạnh: "Con đường tu tiên vốn gian khổ, sợ hãi gian khổ thì mau từ bỏ."

Trần Tu Bình không dám phản bác, chỉ có thể uống cạn chén cháo, đáng thương nói: "Nhưng chỉ ăn như vậy ta vẫn rất đói nha..."

Hắn vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị ngày thứ hai liền rau muối cũng không có, vạn vạn không nghĩ tới chính là, ngày thứ hai, không chỉ được ăn cơm thơm ngào ngạt, mà còn có thêm một mớ rau xào và thịt kho tàu.

—— Mặc dù lá rau có hơi cháy, thịt kho tàu lại bị chín quá.

Lúc này Trần Tu Bình chỉ thầm nghĩ đồ ăn này mua ở đâu, chủ tiệm khẳng định không mở lâu được, nông gia tiêu chuẩn hơi thấp nha.

Ngày thứ ba, Trần Tu Bình được ăn ba món một món, chỉ là ba món đều là đồ chay.

Ngày thứ tư, Trần Tu Bình được ăn bốn món một canh, trong đó có một món mặn.

Ngày thứ năm,...

Ngày thứ sáu,...

...

Ngày thứ n ——

Không biết đã ở trên núi bao lâu, Trần Tu Bình không nhớ rõ hắn đã ở trong Hồng Trần đạo trường tu luyện bao lâu.

Mấy ngày nay, Trần Tu Bình đã ẩn ẩn cảm thấy mình tu vi có đột phá, có khả năng ít ngày nữa sẽ thành công trúc cơ, lúc ăn cơm hắn đã với chuyện này với Trình Ấn.

"Sư phụ, ta cảm thấy ta rất nhanh liền có thể Trúc cơ."

Trình Ấn gật đầu nói: "Dự cảm của tu sĩ thường không sai, vi sư chuẩn bị kỹ càng những thứ cần thiết cho ngươi."

Trần Tu Bình liếm nước sốt trên môi, gắp chân gà mật ong thơm lừng, nước sốt thuần hậu ngon miệng chất vào trong chén: "Sư phụ, ta cảm thấy chân gà hơi mặn."

"Thật sao?" Trình Ấn nhíu mày, "Chẳng lẽ là bỏ quá nhiều xì dầu?"

Trần Tu Bình thầm nói trong lòng "Quả nhiên là thế".

Mặc dù từ đâu hắn đã âm thầm suy đoán có thể người làm đồ ăn chính là sư phụ thân yêu không dính khói lửa nhân gian, giết người không chớp mắt - Trình Ấn, nhưng trong lòng hắn vẫn đấu tranh thật lâu ——

Tương phản manh cũng không như vậy a! Kiểu này chẳng lẽ không sợ mất fan à?!

Hơn nữa, rõ ràng nói muốn quen thuộc Tích Cốc, mà đồ ăn lại càng làm càng nhiều, càng làm càng ăn ngon lại là cái quỷ gì a!

Tuy trong lòng phun tào, Trần Tu Bình không thể không thừa nhận, đồ ăn sư phụ nấu vô cùng vô cùng ngon (﹃), ngoài bản năng và trực giác của người sành ăn, Trần Tu Bình cảm thấy mình không nên vạch chuyện người nấu cơm chính Trình Ấn, cho nên dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng cũng không có ai chỉ ra nó.

Trình Ấn ở trước mặt Trần Tu Bình, vẫn là sư phụ nghiêm khắc hỉ nộ vô thường, một giây trước còn nói "Xì dầu có phải là thả nhiều", một giây sau y nói: "Trúc cơ chỉ là bắt đầu, ngươi nếu không thể thông qua khảo hạch, vậy cũng không cần về Lăng Kiếm Phong, ta cũng sẽ không thừa nhận quan hệ sư đồ giữa ta và ngươi."

Trần Tu Bình lung tung gật đầu.

Sau khi uống một ngụm canh măng vịt, hắn quệt miệng nói: "Sư phụ, ta bế quan."

Có một người sư phụ vì hắn học nấu ăn, hắn cảm thấy mình tuyệt đối không thể vuột mất mối quan hệ sư đồ này.—— Tất nhiên không chỉ vì đồ ăn rất ngon miệng, không nghi ngờ gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play