Tần Hải Đường không thể không cắt ngang cảnh sinh ly tử biệt trước mắt:"Chao ôi, vậy thì quá tốt rồi! Cô ta là một nữ quỷ không thể chết nổi, cậu chết thì lại quá đúng ý của cô ta rồi, con quỷ này có thể ăn linh hồn của cậu để tăng công lực!"Chu Điển vẫn không tin cô gái dịu dàng yếu đuối trước mặt mình lại là người như vậy.
"Thiên địa âm dương, càn khôn vô lượng, biến.
"Nhân dịp ma nữ không chú ý, Tần Hải Đường liền ném ra một lá bùa hiện hình.
"A a a a a a a a, người phụ nữ chết tiệt này, cô định làm gì hả!"Khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng vốn có của Tần Tô Diệp dần dần trở nên dữ tợn, lộ ra bộ xương trắng toát.
Bởi vì cô ta bị thiêu chết nên giờ phút này chỉ còn lại dáng vẻ cháy xém đen kịt.
Chu Điển thấy vậy liền nhanh chóng bỏ chạy, trốn ở phía sau Tạ Bách Thế.
Tân Tô Diệp vô cùng tức giận, cô ta tung ống tay áo muốn trói Chu Điển lại rồi nuốt sống cậu ta.
Tạ Bách Thế dùng hết sức bình sinh để kéo Chu Điển lại, Trang Nhất cũng lập tức chạy đến giúp đỡ.
Để phòng ngừa ma nữ chạy trốn, Lệ Thù đã đóng tất cả các cửa sổ lại sau đó dán lá bùa của Tần Hải Đường lên.
Miệng Tân Tô Diệp há to như một chậu máu, cô ta từng bước một tiếp tận Chu Điển:"Chu công tử! Chẳng phải mỗi ngày công tử đều muốn ngủ chung với tôi ư? Lần này tôi sẽ ngủ cùng công tử, mau quay lại đây đi!""Người tôi thích là Tân Tô Diệp hiền lành tốt bụng chứ không phải một nữ quỷ xấu xí như cô!"Tân Tô Diệp lạnh lùng hừ một tiếng:"Đám đàn ông các người đều là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì thế không xứng đáng được sống trên cõi đời này!"Cô ta dùng lực vung một nhát thật mạnh.
"Ầm" một tiếng, ba người Chu Điển bị cô ta ném mạnh vào tường.
Ba người xém nữa đã rớt tim ra ngoài, bọn họ ngồi ở dưới đất đau khổ than khóc:"Kẻ xấu xí như cô cũng không xứng được sống!"Tần Hải Đường nhẹ nhàng nhảy một cái, chớp mắt đã bay lên không trung, cô cầm chiếc bút lông sói vẽ vài đường lên lá bùa, từng lá bùa liên tục đâm vào người của Tân Tô Diệp khiến cô ta đau đớn ngã lăn ra đất.
.