Lệ Thù dẫn đầu đi lên trước, Tần Hải Đường theo sát phía sau, còn Tạ Bách Thế thì liều chết nắm lấy cánh tay của Trang Nhất.
"Cậu chủ Tạ, cậu có thể nhẹ nhàng chút không? Thịt của tôi sắp bị cậu véo đứt rồi, chúng ta chỉ lên lầu thôi mà!"Tạ Bách Thế cười trừ.
"Thật ngại quá, tôi xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.
""Cốc cốc cốc"Tạ Bách Thế trốn sau lưng Trang Nhất, nhường cho anh ta tiến lên gõ cửa.
"Ai đó?"Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Điển đi ra mở cửa, vẻ mặt đầy bực bội.
"Chú ba Lệ? Sao hôm nay chú lại đến đây thế này, cũng chẳng báo trước cho cháu một tiếng để cháu xuống đón chú.
"Chu Điển vội vàng mời Lệ Thù vào nhà.
"Mẹ nó, không nhìn thấy ông đây à?"Tạ Bách Thế lao tới đấm nhẹ cho cậu ta một nhát, thuận tiện đeo chuỗi tỏi được mình mang tới đây lên cổ của cậu ta.
"Cậu bị trúng tà à, làm cái quái gì vậy, thật là nhạt nhẽo!"Cậu ta ghét bỏ ném chuỗi tỏi vào lòng Tạ Bách Thế.
"Cậu mới bị trúng tà, suốt ngày lẩm bà lẩm bẩm! Con quỷ kia đang ở đâu?"Tạ Bách Thế liên tục nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt Chu Điển trở nên mất tự nhiên, cậu ta một mực chắn ở phía trước.
Tần Hải Đường quét mắt một vòng, quả nhiên phát hiện trên đầu giường trong phòng ngủ của cậu ta có một chiếc gương.
"Cái này là của cậu à? Cậu lấy từ đâu ra vậy?"Chu Điển bỗng chốc đã hiểu ra, cô gái này nhất định không phải người bình thường, nếu không thì sẽ không thể vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện chỗ đặc biệt của chiếc gương đồng.
Nhưng mà dù sao cũng là người mà Lệ Thù mang đến, cậu ta cũng không thể lạnh nhạt được.
Chu Điển ngập ngừng nói: "Là một người bạn tặng cho tôi!"Lệ Thù đứng dậy đi tới cầm lấy cái gương trong tay, anh liếc nhìn một cái, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi nhìn một lúc, anh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện Tần Hải Đường đẹp tựa như người trong tranh vậy.
Anh không kìm được sự rộn ràng trong trái tim, cho nên lập tức bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Trong nháy mắt, Tần Hải Đường liền hóa đá, tình huống gì đây? Việc này không phải là rất mất mặt hay sao!Ba chú chó độc thân bên cạnh biết ý, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Tần Hải Đường phát hiện anh có vẻ không ổn nên nhẹ nhàng vỗ vào má anh.
"Lệ Thù? Lệ Thù? Lệ Thù?"Nào ngờ Lệ Thù cứ nhìn chằm chằm cô bằng một khuôn mặt dịu dàng, như thể cô là một thứ gì đó trân quý vậy.
"Bảo bối! Em thật xinh đẹp!"Giọng anh vừa trầm thấp lại quyến rũ.
.