Mặt Lộc Tang Tang vùi vào cổ anh, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên quần áo anh, cao quý, cũng thuần khiết.
Hôm nay anh mặc chính là áo sơ mi tây trang, chất liệu cao cấp, nhìn gần mới thấy chỗ cổ áo có thuê một hoa văn nhỏ tối màu, là dấu hiệu đặc trưng của nhà thiết kế. Lộc Tang Tang hơi ngẩng đầu lên, bất tri bất giác cảm thấy mình không nên cọ gương mặt đầy son phấn lên áo anh.
Cả đám bạn bè phía sau nhìn theo bóng lưng hai người, ai cũng không thể tin nổi.
Tròng mắt Nguyễn Phái Khiết trừng to đến nỗi suýt rớt ra ngoài, không ai hiểu rõ quan hệ giữa Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài hơn cô, giờ phút này nhìn thấy hai người họ "Tương thân tương ái", cô có loại ảo giác như đang nằm mơ.
Sắc mặt Lộc Sương cực kỳ khó coi, trong lòng cô ta khẳng định hôn nhân giữa Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang chỉ có vỏ ngoài. Đương nhiên, chứng kiến một màn này cô ta vẫn cho là như vậy. Nhưng cô ta không ngờ, người luôn luôn thanh thanh lãnh lãnh như Đoạn Kính Hoài, thế mà chịu thuận theo ý Lộc Tang Tang. Ngay từ khi còn bé cô ta đã thích loại hình mạnh mẽ độc lập như Đoạn Kính Hoài, thậm chí cả thái độ có vẻ hơi khinh thường người khác nữa, cô ta thật sự không thể tin anh có thể đối xử với một người như vậy.
Đoạn Kính Hành hẳn là người bình tĩnh nhất trong đám người, anh nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của hai người, sau đó quay sang tiếp tục đàm luận câu chuyện còn dang dở với người bên cạnh, về điện ảnh đấy, gần đây anh có đầu tư một bộ phim, là đại chế tác.
Nhưng mà nói được một nửa, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện biểu lộ cuối cùng của Lộc Tang Tang khi nãy, mềm mại lại tùy ý, anh đã từng rất quen thuộc. Song suy nghĩ này chỉ vụt qua trong chốc lát, anh biết rõ, anh không nên cũng không thể có suy nghĩ này.
Bãi đỗ xe cách trang viên một khoảng ngắn, từ buổi tiệc đi ra ngoài người thưa thớt hơn nhiều, đi tới đi lui đa số là nhân viên các bộ phận.
Không còn những người kia nữa, gương mặt nũng nịu duy trì rất khá, bỗng chốc sụp đổ ngay tức khắc.
"Cảm ơn anh đã phối hợp." Cô nằm trên đầu vai anh yểu xìu nói một câu.
Mắt Đoạn Kính Hoài hướng thẳng về phía trước, "Tôi không muốn người khác chế giễu.
"Tôi biết."
Rõ ràng hình ảnh người chồng cõng vợ mình tươi đẹp như thế, nhưng hai người đều tỉnh táo kỳ lạ.
Đoạn Kính Hoài: "Lộc Tang Tang, thật ra cô không cần thêu dệt tình trạng hôn nhân mỹ mãn trước mặt người khác như vậy."
"Bình thường tôi sẽ không vậy." Lộc Tang Tang khó chịu đáp, "Nhưng mà tôi không thể để cho Lộc Sương cảm thấy tôi là người thất bại trong hôn nhân, không cho phép chị ta cười nhạo tôi."
Đoạn Kính Hoài: "Cô rất để ý?"
"Tôi không ngại người ngoài nghĩ thế nào, nhưng tôi để ý chị ta chế giễu tôi." Lộc Tang Tang bướng bỉnh nói, "Chúng ta có hạnh phúc hay không, tôi chả quan tâm, nhưng tôi không thể để chị ta cảm thấy anh không thương tôi."
Yêu cầu vô cùng quái dị, song ngoài ý muốn chính là Đoạn Kính Hoài hiểu.
Lộc Tang Tang nhéo nhéo bờ vai anh rồi nhỏ giọng nói: "Đoạn Kính Hoài, ở trước mặt người khác chúng ta giả vờ giả vịt đi có được không? Nếu không mọi người sẽ cảm thấy tôi rất thảm thì làm sao bây giờ?"
Đoạn Kính Hoài không lên tiếng.
Lộc Tang Tang chịu thua, cô bất chấp lắc lắc vai anh, giọng điệu nũng nịu mềm nhũn, "Được không, được không". Từ "Được không" liên thanh như bắn pháo.
Đoạn Kính Hoài im lặng thật lâu mới nói một câu, "Tùy cô."
"Thật không?"
"Chỉ cần cô không gây chuyện, không rước phiền phức."
"Được, được, tôi xin hứa sẽ không gây phiền cho anh, tôi biết anh bận rộn nhiều việc mà."
"Ừ."
Lộc Tang Tang lập tức vui vẻ, bởi vì cô cảm thấy Đoạn Kính Hoài vẫn đứng về phía mình. Mặc dù cô biết rõ, anh dung túng cô chẳng qua chỉ vì anh quan niệm đó là nghĩa vụ trong hôn nhân, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cô thật sự rất thích cảm giác lúc quan trọng nhất có người làm chỗ dựa sau lưng mình.
Xe ở ngay phía trước, hai người tiếp tục đi tới.
Váy lễ phục vốn không được kín đáo, cũng may làn váy Lộc Tang Tang mặc rộng thùng thình, vung lên rất thuận tiện, vì thế cõng cô trên lưng cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Song giờ phút này bàn tay Đoạn Kính Hoài đang đặt ở chỗ bắp đùi gần đầu gối cô, bắp chân cô vô thức vung vẫy tới lui, khiến cho sự tiếp xúc da thịt dưới lòng bàn tay càng thêm rõ ràng, điều này khiến người ta có cảm giác bực bội không thôi.
"Lộc Tang Tang, đừng đung đưa nữa."
"Tôi không có đung đưa."
"Tôi nói chân cô đừng đung đưa nữa."
"... Ờ."
Ngoan lại rồi.
Đoạn Kính Hoài cõng cô đi đến bên cạnh xe, tài xế thấy hai người trở ra nhanh như thế cho nên vội vàng xuống xe mở cửa cho hai người.
Ngồi an ổn, Lộc Tang Tang cởi giày cao gót ra.
"Đương nhiên." Lộc Tang Tang nói thêm, "Tôi muốn ăn sủi cảo ở gần nhà chúng ta, tôi không nói đùa."
"Chân thế nào?"
"Chẳng sao cả, đỡ rồi."
Vừa nói xong, Lộc Tang Tang nhìn thấy Đoạn Kính Hoài thò tay bắt lấy cổ chân cô.
Cô bị ép duỗi chân về phía anh.
"Này, anh làm gì thế?"
Đoạn Kính Hoài mở đèn ở băng ghế ngồi phía sau rồi sờ lên chỗ mắt cá chân cô, "Chắc là đỡ rồi?"
"Hí...iii.... Đừng đừng đừng, làm như vậy sẽ đau đấy!"
Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài hơi nhăn, "Về nhà phải xoa rượu thuốc mới được."
"Tôi không biết làm."
"Tôi làm giúp cô là được rồi."
"..."
Lộc Tang Tang cảm thấy bệnh nghề nghiệp của Đoạn Kính Hoài lại phát tác, có điều ngắm nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, trong lòng lại có cảm giác khó nói nên lời.
Có thể là cảm kích, tựa như bạn sinh bệnh đi bệnh viện, bác sĩ rất quan tâm bệnh tình của bạn, còn tận tình chữa khỏi, ai mà không ấm lòng.
**
Sau khi về đến nhà, Đoạn Kính Hoài vào phòng ngủ cầm hòm thuốc ra. Nhà có bác sĩ, hòm thuốc cũng lớn hơn các nhà bình thường khác rất nhiều, dụng cụ bên trong đúng là muôn hình muôn vẻ.
"Bỏ dép ra." Đoạn Kính Hoài ngồi xuống bên cạnh cô rồi ra lệnh.
Lộc Tang Tang ngoan ngoãn rút cái chân bị thương ra khỏi dép lê, cẩn thận từng ly từng tý nâng lên, dứt khoát đặt lên đùi anh. Vải vóc dưới chân hơi lạnh, thế nhưng có thể cảm nhận được da thịt ấm áp bên dưới, vừa rắn chắc vừa đàn hồi.
Đoạn Kính Hoài rũ mắt nhìn mu bàn chân cô, chân cô trắng nõn xinh xắn, có cảm giác hơi gầy, móng chân được sơn màu đỏ chót, xinh đẹp tinh xảo, mang hơi hướng rất không an phận.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Lộc Tang Tang do dự hỏi: "Không phải thế này à? Vậy, tôi nên để chân chỗ nào?"
Nói xong, cô nhấc chân lên.
Đoạn Kính Hoài đè mu bàn chân của cô lại, "Đừng nhúc nhích."
"Ồ..."
Đoạn Kính Hoài lấy thuốc nước từ trong hòm thuốc ra, một tay giữ chặt chân cô, một tay xoa bóp mắt cá chân cho cô. Tuy ở bệnh viện anh không làm mấy chuyện này, nhưng dù sao cũng là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Có thể vừa massage anh lại vừa thất thần.
Một bàn tay có thể bao trọn, sao chân cô lại nhỏ đến thế.
"Hí...iiii...... Ui......" Lộc Tang Tang mím môi, nhưng thỉnh thoảng chịu không nổi vẫn để lọt âm thanh ra ngoài.
"Ui ui ui a! Đau quá đau quá!"
"Ôi, anh đừng dùng sức như vậy!"
"Hí....iiiii..... Bác sĩ Đoạn, anh nhẹ chút đi..."
Nghe cô nói, hơi thở Đoạn Kính Hoài phập phồng không yên.
Lộc Tang Tang: "A... Đau quá, Đoạn Kính Hoài, anh ra tay mạnh quá đi! Ôi..."
Đoạn Kính Hoài không thể kiềm chế được nữa, "Đừng la, nhẹ tay không hiệu quả."
"Nhưng mà tôi... A... Bác sĩ Đoạn à, Đoạn Kính Hoài? Đoạn ca ca ~"
"... Cô có thể ngậm miệng lại được không?"
Khi Đoạn Kính Hoài nghiêm túc, Lộc Tang Tang bỗng có cảm giác dường như mình quay về thời kỳ học sinh, sợ nhất trên đời chính là thầy chủ nhiệm, cô sợ hết hồn rồi, bĩu môi: "Được... Tôi không ồn ào nữa, anh nhẹ tay chút đi."
Đoạn Kính Hoài liếc cô, tiếp tục làm.
Massage còn chưa chấm dứt, điện thoại vang lên, là của Lộc Tang Tang, cho nên cô vội lấy lên nghe.
Nhìn màn hình hiển thị, là Dương Nhâm Hi.
Hai ngày nay Dương Nhâm Hi có buổi diễn tấu đàn vi-ô-lông ở Pháp, bận muốn chết, cho nên cô không ngờ lúc này cậu ta còn có thể gọi điện cho mình.
"Sao thế đại siêu sao? Đang nghỉ giữa trận hả?"
Dương Nhâm Hi vào thẳng vấn đề chính, "Nghe Nguyễn Phái Khiết nói hôm nay cậu bị trẹo chân."
"Oa cậu thật là, ở nước ngoài vẫn không quên chú ý tình hình trong nước nha."
"Không sao chứ?"
"Mẹ nó chứ, trong nhà có một vị bác sĩ, tớ có thể có chuyện gì."
Vừa dứt lời, Đoạn Kính Hoài nhìn thẳng vào cô, anh lại bất mãn vì trong miệng cô xuất hiện từ ngữ thô tục.
Lộc Tang Tang cảm nhận được nguy hiểm, cô nhanh chóng dời mắt, giọng điệu mềm nhũn, "Ừ... Ý của tớ là tớ không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."
Dương Nhâm Hi: "Cảm ơn? Cậu uống lộn thuốc hả?"
"..."
"Lộc Tang Tang, cậu nói xem bộ cậu ngốc lắm sao, lại bị Lộc Sương ức hiếp."
"Tớ..." Từ ngữ thô tục đi lòng vòng trong miệng, bị Lộc Tang Tang cưỡng chế nuốt lại, cô hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận, "Mắt chó nào của cậu nhìn thấy chị ta ức hiếp tớ. đừng nghe Nguyễn Phái Khiết nói bậy, là tớ ức hiếm chị ta, là tớ!"
"Được, cứ cho là vậy đi."
"Cứ cho là thế nào, chính là như vậy!" Lộc Tang Tang tức giận ngắt điện thoại.
Chưa được mấy giây, Dương Nhâm Hi lại gọi tới, Lộc Tang Tang thẳng thừng bấm tắt, cậu ta gọi tới, cô tiếp tục bấm tắt...Cuối cùng thì trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
"Không có mắt nhìn người." Cô thở phì phò mắng.
Đoạn Kính Hoài thu hết vẻ ương bướng của cô vào mắt, lúc tùy hứng trỗi dậy, ai cũng không cản được cô, huống chi là người cùng lớn lên từ nhỏ, luôn bị cô làm mưa làm gió.
Đoạn Kính Hoài cũng biết Dương Nhâm Hi, lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ta, chính là lúc cậu ta giúp Lộc Tang Tang đưa đồ cho Đoạn Kính Hành. Thiếu niên thiên tài âm nhạc ngoại hình tuấn tú, vậy mà như một người hầu nhỏ mặc cô sai khiến, cười vô cùng nhã nhặn, tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, Đoạn Kính Hoài cảm thấy ánh mắt thiếu niên kia bỗng trở nên vô cùng hung ác nham hiểm.
**
Chẳng qua chân Lộc Tang Tang chỉ trẹo một cái, không nghiêm trọng lắm.
Song Đoạn Kính Hoài dặn hai ngày tới ít đi lại, tuân theo lời dặn bác sĩ, qua ngày hôm sau cô không hề ra khỏi cửa.
Cô ở nhà chuyên tâm vẽ vời, cho nên trên weibo có thêm một bài đăng.
Phần hai manga là câu chuyện tình yêu phấn hồng, dẫn tới người hâm mộ kêu gào muốn khóc.
[Chứng nhận xem đầu tiên! Love you!]
[Mỗi lần đều đợi chap tiếp theo: (Trái tim bướng bỉnh)]
[Gào khóc, tình yêu quá hoàn mỹ]
[Lộc à, vì sao gần đây không đăng chap mới hằng ngày nữa]
...
Nhanh như chớp, cách vài giây lại có một bình luận nhảy ra, Lộc Tang Tang là người hoạt bác, bình thường trên weibo cô hay chia sẻ một ít chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày, cho nên ngoại trừ fans manga, còn có rất nhiều fan hâm mộ theo "Chủ weibo chia sẻ hằng ngày" mà đến.
Thấy mấy bình luận này, Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút, đúng là như thế, gần đây bận rộn quá, cô quên mất weibo luôn.
Nghĩ vậy, cô cầm lọ thuốc nước trên bàn lên, kết hợp với câu chữ post lên weibo.
"Tối qua mang giày cao gót bị trẹo chân, bác sĩ khuyên tôi không nên đi làm. Tôi hỏi không đi làm thì anh nuôi tôi à, anh ấy từ chối thẳng thừng. Ha, thấy anh ấy đẹp trai nên tôi đã tha thứ."
Tuy bình thường Lộc Tang Tang hay chia sẻ mấy việc lặt vặt hằng ngày và chuyện công việc, nhưng cô chưa từng nói chuyện riêng tư của mình, cho nên fan hâm mộ không biết bối cảnh gia đình cô, càng không biết tình trạng hôn nhân của cô.
Post weibo không bao lâu, đã có hơn một ngàn bình luận.
[Đẹp trai cỡ nào, yêu cầu ảnh chụp!]
[Bệnh viện nào thế! Tôi cũng muốn đi!]
[Chua xót, lần nào tôi đi khám bác sĩ cũng toàn không đẹp trai.]
[Chỉ có tôi để ý đồng hồ trên tay Lộc sao? Tra cứu chút xíu, giá bằng căn nhà tôi đang ở.]
[Xem ra trên mạng đồn Lê Lộc Đại Đại là dân giàu có, đúng là sự thật ha ha ha ha]
[Khoe của?]
[Giàu có là giả đấy, bị bao nuôi mới là sự thật]
[Dựa vào thu nhập từ việc vẽ tranh của Lê Lộc nhà chúng ta, còn cần được bao nuôi? Khôi hài!]
...
Thấy có người nói tới đồng hồ trên tay mình, Lộc Tang Tang xem lại ảnh mình cầm chai nước thuốc chụp lần nữa, quả nhiên, trong ảnh lộ ra nửa mặt đồng hồ trên cổ tay.
Đồng hồ này là quà sinh nhật năm ngoái mẹ cô tặng, cô cực kỳ thích cho nên vẫn luôn đeo. Nhưng nói đến khoe của, cô thật sự là người vô tội, bởi vì từ khi nhận thức đến giờ, chiếc đồng hồ đó cũng không phải đồ đáng giá gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT