Cho dù thái độ phu nhân thân thiết, trong lòng Bạch Miễn vẫn khó tránh khỏi bất an.
Ý thức được việc làm của bản thân quá mức đê hèn, cũng là chuẩn bị tâm lý sẽ bị làm khó dễ, nhưng không nghĩ tới phu nhân lại chăm sóc cậu như gió xuân, lòng không tránh khỏi nghi thần nghi quỷ.
Phu nhân thấy thế, cũng không nói gì thêm, hướng cậu giới thiệu căn phòng mà anh đã chuẩn, sau đó liền dẫn cậu làm quen toàn bộ ngôi nhà một lần nữa, liền đem không gian riêng để lại cho Bạch Miễn.
Có mấy điều vẫn là đợi một khoảng thời gian.
Nhưng không rõ là vì trong người vẫn cất giữ tâm sự hay không, Bạch Miễn lại trằn trọc mãi không ngủ ngay trong đêm đầu tiên sống trong ngôi nhà.
Trong căn phòng tối yên tĩnh, cậu nằm nghiêng ôm chăn bông mềm mại nhìn hoàng hôn dần buông xuống mặt trăng lại lên ngoài cửa sổ, mãi đến khi màn đêm chính thức buông xuống, lại đột nhiên cậu cảm thấy bắp chân trái giật giật mà co quắp.
Bạch Miễn cắn chăn co người thành một đoàn, cậu vốn cho rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng mà thật sự là vô cùng đau đớn. Cậu có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh muốn thấm ướt cả áo ngủ, trước mắt một trận lại một trận tối sầm.
Đáng sợ hơn chính là, cậu thậm chí cảm giác bụng dưới của mình bắt đầu âm ỉ đau đớn.
Cậu hoang mang cực kỳ, thân thể đau đớn cậu còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng với tình huống này, cậu thực sự sợ đứa bé trong bụng gặp bất trắc gì.
Cậu khó khăn nhích từng chút một về phía bên kia giường, cơn đau trong bụng ngày càng dữ dội, cậu không thể không di chuyển một đoạn ngắn lại dừng lại nghỉ ngơi, rõ ràng chỉ qua mười mấy phút, dưới cái nhìn của cậu không khác gì đã trải qua cả một thế kỷ.
Cậu cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, dùng chút sức lực cuối cùng duỗi tay ra, bấm vào cái chuông trên đầu giường.
Không ngờ khi ánh đèn cam bật sáng lên, ngoài bác sĩ gia đình chạy vào, còn có phu nhân đầy mặt sốt ruột.
Cậu cảm thấy có lòng bàn tay mát lạnh chạm nhẹ vào trán mình.
"Như thế nào?" Giọng nói trong trẻo nhuốm chút ngưng trọng, trong nháy mắt Bạch Miễn liền cảm thấy buồn ngủ, những tiếng bàn luận bất tri bất giác mơ hô như từ xa xa phát lại.
Lại dường như có khí tức xa lạ đến gần, lại như có người nỗ lực nắm tay anh đang treo trên thành giường.
Bạch Miễn vô thức thu mình vào chăn bông mềm mại.
"Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì cả..." Có người nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, giọng nói quen thuộc chậm chạp ở bên tai ôn nhu dịu dàng.
Bạch Miễn kỳ dị lại cảm nhận được an tâm, cổ tay cũng theo đó thả lỏng, mặc cho người tựa hồ là bác sĩ bắt mạch cho mình.
Sau đó bắp chân bị co quăp được cẩn thận nhấc lên, lực đạo thoả đáng ấn xoa nhẹ mấy cái huyệt đạo, ác mộng đau đớn dây dưa theo cậu càng dễ dàng mà chậm rãi biến mất.
Bạch Miễn vô thức dụi dụi mặt vào gối đầu, một tay đặt trên bụng dưới, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cậu không biết rằng sau khi mình mất đi ý thức, phu nhân ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cậu một lúc, sau đó tắt đèn trên đầu giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cùng bác sĩ gia đình bước ra ngoài.
"... Thân thể của Thị quân không có vấn đề gì lớn, chỉ là lúc mang thai đầu đoán chừng là quá vất vả, thể chất cũng là có chút yếu ớt. Còn khí huyết có chút kém, nguyên nhân có thể hậu sinh sản không bảo dưỡng tốt dẫn đến, ngược lại không cần dùng đến thuốc, chỉ cần thường ngày lưu ý cho thai phụ không quá mệt mọc cũng như tránh cảm mạo, đồng thời sử dụng các thực phẩm chức năng cho người bầu là được. Thừa diệp mang thai lần này mà chú ý thêm, là có thể điều dưỡng tốt trở lại."
Phu nhân như có điều suy nghĩ gật gật đầu:" Phải để bên phía nhà bếp chú ý vấn đề dinh dưỡng," anh quay đầu, dặn do hầu gái đứng bên cạnh, "Ngày mai mời một sư phó có thể làm dược thiện về nhà."
Hầu gái cung cung kính kính đáp một tiếng vâng, lặng yên không tiếng động lui xuống.
"... Phu nhân." Đi theo phía sau phu nhân hướng về cầu thang mấy bước, bác sĩ gia đình mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi.
Gã là trước khi phu nhân gả qua đây đã hầu hạ anh một thời gian, cho dù hiện tại vì một nhà tổng tài mà phục vụ, nhưng xưa nay vẫn là hướng về phu nhân.
"Ngài đối với thị quân như vậy, có phải là, quá tốt hay không..."
Phu nhân nhàn nhạt liếc gã một cái.
"Đã là người của ta, ta đương nhiên phải cưng chìu."
Bị một câu chứa lượng thông tin khổng lồ đến sốc, bác sĩ gia đình cúi đầu thật sâu như cái gì cũng chưa hề nghe thấy.
Gã suýt nữa quên, trước mặt nam nhân nhìn xinh đẹp mỹ lệ này, một khi đã đưa ra quyết định gì thì khó mà thay đổi.
- --mới phát hiện chương 11 đăng 2 lần, xoá đi một cách âm thầm, cảm thấy thật ngột ngạt-- ( lời mẹ ruột)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT