Thấy anh ngồi xuống, Sơ Nặc khẩn trương nắm tay vịn ghế, đại não căng thẳng.
Cô giả vờ trấn tĩnh, chỉ cần Trọng Dã không nói chuyện với mình, tất cả đều có thể bình yên vô sự.
Nhưng mà sóng yên biển lặng qua ba phút, di động trong túi áo đột nhiên rung lên khiến cho tâm trạng cô lộp bộp rơi xuống.
Cô biết ai là người gửi tin nhắn cho mình.
Vừa nãy đuôi mắt cô quét về phía bên phải, thấy ánh sáng màn hình điện thoại Trọng Dã chiếu lên mặt anh.
Trọng Dã không hề e dè, anh thậm chí còn không thèm che đậy phần ghi chú trên màn hình, không ngại người khác biết cô có quan hệ với mình.
Thiếu niên cười lạnh khiến người ta sởn tóc gáy, lạnh nhạt đáng sợ, ngón tay thon dài không ngừng gõ chữ gửi đi.
Tên tâm thần này nghe thấy người con trai khác gọi điện thoại cho cô đã không chịu được tự ngược đãi bản thân mình, sao có thể bình tĩnh nhìn cô cùng họ đứng chung một chỗ.
Anh không có cách nào tự khống chế bản thân, cứ oanh oanh tạc tạc gửi tin nhắn như thể muốn phát tiết, mà tất cả đều là dấu chấm câu vô ý nghĩa.
Cô ngồi bên cạnh nhíu chặt lông mày, gương mặt đầy hoang mang, bàn tay nắm chặt áo khoác, di động bên dưới liên tục rung lên như vĩnh viễn không dừng lại.
Sơ Nặc biết anh bị bệnh, đó không phải là lỗi của Trọng Dã.
Cô chỉ không biết nguyên nhân làm anh phát bệnh, khi nào sẽ phát bệnh.
Huống chi gần đây anh phát bệnh ngày càng rõ ràng, tần suất ngày càng thường xuyên.
Hơn nữa cô cũng rất sợ hành động quái dị của Trọng Dã sẽ khiến Lương Duệ Triết chú ý tới, chỉ cần Lương Duệ Triết liếc mắt nhìn vào di động Trọng Dã, cả thiên hạ sẽ biết mối quan hệ của cô và anh.
Trên bục là giáo viên đang giảng lại kiến thức ôn tập quan trọng, bên dưới toàn là tiếng bút ghi chép.
Sơ Nặc nhẹ nhàng thu thập sách vở, nhỏ giọng nói xin lỗi với Lương Duệ Triết: "Ngại quá, người nhà tớ nhắn tin nói có chuyện gấp, tớ đi về trước, tạm biệt."
"Gấp lắm sao? Có cần tớ đưa cậu đi không?" Lương Duệ Triết nhìn cô, quan tâm hỏi.
"Không cần không cần. Cậu ở đây nghe giảng đi, tớ đi trước." Cô cố gắng không quấy rầy tới người khác nghe giảng, im ắng rời đi.
Thấy cô đi ra, Trọng Dã thu hồi di động, một giây cũng không trì hoãn cùng đi ra ngoài.
Giáo viên đang đứng nói trên bục kia vừa xấu vừa già.
Anh nghe mà lỗ tai phát đau.
********
Bãi đỗ xe dưới thư viện, vừa nhìn đã thấy chiếc Ferrari màu đỏ.
||||| Truyện đề cử:
Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Hôm nay là thứ bảy, anh chọn màu sắc mãnh liệt nhất, rực rỡ táo bạo như lửa.
Cô gái ngồi bên ghế phụ không nói gì, ngoan ngoãn thắt đai an toàn, rũ mắt nhìn chằm chằm đầu gối, chờ xe nổ máy đem mình về nhà.
Trọng Dã lung tung xoa xoa tóc, tính tình rất kém cỏi, giọng có chút lớn tiếng hỏi: "Buổi sáng vì sao không nói cho em?"
Cô nhìn chóp mũi, mười ngón tay xoắn xuýt đặt trên đầu gối, ôn nhu nói: "7 giờ em vẫn còn đang ngủ."
Thiếu niên nghiêng mặt nhìn cô, hừ lạnh hỏi lại: "A, không phải vì trốn sao?"
Sơ Nặc ghé mắt nhìn về phía anh hỏi: "Chị trốn em làm gì?"
Bỗng nhiên hai mắt đối diện nhau, thiếu niên trốn không kịp, anh quá dễ dàng chìm vào đôi mắt thâm thúy động lòng người của cô, giống như bị kẹt trong đầm lầy, chết không có chỗ chôn.
Trọng Dã bực bội mở mắt nhìn thẳng về phía trước, gượng gạo giải thích: "Em không mua thứ kia, em không nhận, AV em xem, em nhận. Chị đừng cảm thấy em là lưu manh biến thái mà trốn em, hiện tại em không có hứng thú với mấy chuyện đó."
Anh chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có lúc đi giải thích với người khác.
Trước nay anh chưa từng muốn giải thích bất cứ điều gì, càng không quan tâm người khác nói như thế nào về mình.
Chỉ là hiện tại, anh không muốn cô hiểu lầm anh.
Anh nói trắng ra khiến gương mặt cô đỏ bừng, vành tai cũng hồng không kém.
Cô cắn môi, mười ngón gắt gao nắm chặt, mu bàn tay có hơi hơi phiếm hồng.
Chuyện xấu hổ như vậy, cô không biết nên nói cái gì.
Trọng Dã ngang ngược vô lý đưa ra yêu cầu: "Về sau cách xa hắn ta một chút, nhìn đã thấy không phải người tốt."
Cô thay bạn học bênh vực kẻ yếu: "Đó là uỷ viên học tập lớp chị, nhân phẩm rất tốt."
Cô thật sự không tài nào hiểu nổi, Trọng Dã căn bản không quen người ta, sao có thể biết đâu là người tốt đâu là người xấu.
Lại nói, muốn xem ai không phải người tốt.
Nhị thiếu vừa hung dữ vừa thô bạo càng không giống người tốt hơn.
Trọng Dã nghe cô thanh minh thay người khác, tức giận trong lòng, đầu óc trống rỗng, ngả ngớn cười nhạo, nói không lựa lời hỏi: "Sao hả? Nói hắn không phải người tốt nên chị đau lòng? Luyến tiếc rồi?"
Cô nghiêm túc nhắc lại, "Trọng Dã, đó là bạn học của chị."
"Chị thích hắn ta?" Thiếu niên giận dữ nói ra miệng, không ai biết tim anh lúc này đang rất đau.
"Ai nói với em chị thích cậu ấy?" Cô trợn to mắt kinh ngạc nhìn anh, quả thực càng ngày càng không thể hiểu nổi.
"Hắn ta thích chị." Anh dùng ngữ khí khẳng định chắc chắn nói với cô.
Quả nhiên cô không nói gì, lý do để cô từ chối Lương Duệ Triết đã bị Trọng Dã cắt ngang, thứ Hai đi học nhất định phải lặp lại lần nữa.
Cô trầm mặc không nói khiến trong người thiếu niên càng phát hoả, anh hung ác nhìn tay lái, đôi tay dồn toàn lực nện lên.
Anh liều mạng khắc chế, lại không thắng nổi bản thân tự mình sinh bệnh.
Tâm thần cuồng loạn mất đi lý trí, bản thân anh là ai chính anh còn hỗn loạn không rõ, ngữ khí lạnh lùng xa lạ: "Chị cùng nữ nhân ngày đó giống hệt nhau, cảm thấy leo lên người đàn ông rất sướng sao?"
Cùng nữ nhân ngày đó giống nhau?
Leo lên người đàn ông?
Cứ cho là cô luôn khoan dung tính xấu của anh, nhưng cô không cho phép Trọng Dã bôi nhọ mình như vậy.
Cô có dịu dàng đến đâu cũng biết tức giận, cả người phát run, mười ngón rối rắm hận không thể đánh chết anh.
Thời điểm loại bệnh này phát tác, tính tình người bệnh sẽ trở nên cực kỳ vô lý, còn có thể bạo lực ngôn ngữ, gọi là rối loạn nhân cách.
Hô hấp anh chợt biến hóa, phảng phất như thay đổi thành một người khác, ánh mắt cũng trầm xuống, ngữ khí khinh miệt: "Hừ, cả ngày quản tôi. Chi bằng quản chính mình cho tốt, đừng có ở bên ngoài làm mấy chuyện không đứng đắn làm mất mặt Trọng gia."
Cô biết anh đang phát bệnh, không muốn cùng anh nói chuyện nữa.
Vành mắt cô đỏ bừng, nước mắt nặng trĩu muốn rơi xuống, yết hầu nghẹn đến khó chịu.
Cô sai rồi, cô không nên cứu rỗi anh.
Trọng Dã căn bản không cứu nổi, anh bệnh đến đáng sợ, vượt qua tưởng tượng của cô.
Cửa Ferrari không khóa, cô lã chã chực khóc mở cửa xe, có lẽ do cơn tức giận đã cho phép cô chạy thẳng đến cửa thang máy.
Đi ra khỏi cổng lớn thư viện, sau đó ngồi xe buýt về nhà.
Hai mắt Sơ Nặc đẫm lệ, trước khi lên xe còn phải nhìn đi nhìn lại tuyến xe buýt vài lần, sợ ngồi nhầm chuyến.
Hành khách sôi nổi liếc qua cô gái xinh đẹp đang khóc trên xe.
Cô cảm thấy rất mất mặt, cuống quít dùng mu bàn tay lau nước mắt, không cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Cô vẫn còn hơi nức nở, đầu vô lực dựa vào cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: "Uổng phí... Tất cả đều uổng phí..."
********
Đi thêm một đoạn nữa, đến khi cô về nhà sắc mặt đã trắng bệch, trên trán là một đống mồ hôi lạnh, đau bụng kinh cực kỳ khó chịu.
Ba Trọng thấy Sơ Nặc về nhà trước, vốn đang muốn hỏi sao không cùng Trọng Dã trở về, nhưng nhìn đến hốc mắt hồng hồng, bộ dáng che bụng khó chịu của cô liền không hỏi nhiều nữa.
Dì Lưu cũng thấy cô đau bụng, nấu cho cô một nồi cháo táo đỏ, lại nấu thêm một ít nước đường đỏ đưa đến phòng cô.
"Nặc Nặc, uống chút cháo đi. Uống chậm chút, con gái tháng nào cũng phải chịu khổ."
Sơ Nặc sắc mặt tái nhợt, vô lực dựa vào đầu giường tiếp nhận chén cháo, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn dì Lưu, phiền dì quá."
Dì Lưu tươi cười thân thiết xua xua tay: "Ai, phiền cái gì mà phiền, mấy đứa nhỏ này, lại còn khách khí gì nữa."
Cháo táo đỏ thêm đường nóng hầm hập.
Cô nhấp một ngụm, vị ngọt lan ra khắp miệng.
Ngọt đến mức khiến cô muốn rơi lệ.
Dì Lưu ngồi ở mép giường nhìn đáy mắt cô lại hồng, thở dài nói: "Ai, nhị thiếu gia lại phát bệnh làm con tức giận. Kỳ thật cậu ấy nói gì làm gì chính cậu ấy còn không biết, giống hệt mẹ cậu ấy năm đó."
Sơ Nặc hít hít cái mũi, yên lặng uống cháo.
Cô biết anh bị bệnh, nhưng nói cô không tức giận là giả.
Dì Lưu tiếp tục oán than: "Năm nhị thiếu bốn tuổi đã được mang tới bệnh viện khám, người ta nói đứa trẻ này còn quá nhỏ, khám không ra, chờ lớn hơn một chút hẵng tới, mà lần chờ đợi này kéo dài tận mười sáu năm, cậu ấy cũng đã trưởng thành, không còn cách nào mang tới bệnh viện nữa."
"Sơ Nặc, con ngẫm lại xem, nào có ai nguyện ý tới bệnh viện tâm thần chữa bệnh chứ? Thiếu niên hiếu thắng cũng cần mặt mũi, cậu ấy không muốn đi, ai cũng không thể ép đi, phải không?"
Cô không đáp lời, chỉ tạm dừng một lúc, sau đó không tiếng động bưng chén cháo lên uống.
Dì Lưu dịch dịch góc chăn cho cô, dịu dàng nói: "Con ăn xong thì ngủ một giấc đi."
Cô nhẹ gật đầu cảm ơn, dì Lưu trước khi ra ngoài giúp cô kéo rèm, tránh cho ánh mặt trời chiếu vào khiến cô không ngủ được.
Chén cháo cùng nước đường đỏ đặt trên tủ đầu giường.
Sơ Nặc nằm vào ổ chăn, vừa rồi khóc mệt cùng cơn đau bụng ủ rũ đánh úp lại khiến cô buồn ngủ.
Vứt đủ loại bi kịch đời trước ra sau đầu, cô hy vọng có thể mơ thấy mộng đẹp, cảm giác có thể ngủ tới hừng đông ngày hôm sau.
*********
Giấc ngủ này rất ngon, mơ cũng tốt.
Cô mơ thấy mình kết hôn, lễ đường bị che kín bởi cánh hoa, khúc nhạc đệm trong hôn lễ vang lên.
Phía cuối thảm đỏ, một người đàn ông mặc tây trang trắng đang chờ cô, dáng người đĩnh bạt rộng lớn.
Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng ít ra trong mộng cô vẫn hạnh phúc.
Cô rời giường kéo rèm ra, bầu trời trong xanh, nắng sớm chiếu vào trong phòng; sau đó mở cửa sổ, không khí Thượng Đường Sơn tươi mát khiến người ta sảng khoái tinh thần cũng tràn vào theo.
Sáng sớm 5 giờ rưỡi, quả nhiên cô ngủ một giấc tới tận hừng đông ngày hôm sau.
Rửa mặt xong, cô đơn giản buộc lại tóc, mặc thêm áo khoác mỏng chuẩn bị đi lại một chút, hoạt động tay chân vì nằm lâu mà tê mỏi.
Sơ Nặc dẫm lên dép lê nhung đi đến cửa phòng, chỉ thấy trên mặt đất có mấy chục tờ giấy, rõ ràng là bị xé ra từ vở.
Cô khom lưng nhặt lên mấy tờ, nét bút cứng cáp có lực cho thấy đều được viết ra từ cùng một người.
Trước kia cô đã từng thấy qua chữ Trọng Dã, viết rất đẹp.
Trên giấy chỉ có ba chữ "Thực xin lỗi", tờ giấy trong tay cô cũng là "Thực xin lỗi", mấy chục tờ giấy rải rác trên mặt đất cũng đều là ba chữ này.
Cô có thể nhìn ra anh nhét vào từ khe cửa.
Cô nhấp nhấp môi, đôi mắt hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó ngồi xổm xuống đem những tờ giấy hỗn độn trên đất đặt lên góc bàn.
Pháp luật cũng không chấp nhặt với bệnh nhân tâm thần.
Cô còn tính toán với anh làm gì?
Sơ Nặc vặn nắm tay cửa, chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ.
Giây tiếp theo, cô kinh ngạc che miệng, vội vàng thu chân lui về sau một bước.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cô đã dẫm lên chân anh.
Sao anh lại ngủ trước cửa phòng cô?