Cả người Hoàng Phủ Thiên bị đánh nổ không biết bao nhiêu cái cây mới dừng lại.
Phụt.
Hoàng Phủ Thiên phun một ngụm máu rất lớn, hắn cảm giác sương sườn của bản thân bị nứt mất hai căn rồi.

Miễn cưỡng dùng Thiểm Lôi Kiếm làm gậy chống chỡ mà đứng dậy.
Yêu lang thủ lĩnh nhìn Hoàng Phủ Thiên chật vật như vậy từ ánh mắt lóe lên sự hả hê.

Biểu cảm của nó trở nên linh động không tiếp tục truy kích Hoàng Phủ Thiên dù là nó chỉ cần một đòn nữa là giết chết được hắn ta.
Mắt nó nhìn về phía đám Vân Uyên, Trần Thập Nhất sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên như muốn nói ngươi giết đi đồng loại của ta, ta liền ăn thịt đồng loại của ngươi.
Đám người Vân Uyên, Trần Thập Nhất đương nhiên cũng nhận ra điều này.

Trần Thập Nhất nhanh chóng bắn một lần ra bốn mũi tên.

Mũi tên xé gió, bắng thẳng tới yêu lang thủ lĩnh.
Keng keng!
Đáng tiếc mũi tên như đâm vào thiết giáp, hoàn toàn không thể xuyên thủng được.
Yêu lang thủ lĩnh thức khắc gầm lên một tiếng, chấn động khiến Trần Thập Nhất ngã xuống.

Sau đó nó giống như xe tăng lao thẳng tới về đám Trần Thập Nhất.
Vân Uyên sau khi xử lý hai con yêu lang liền quay sang giúp đỡ đám đệ tử tân sinh, dưới chân điểm một cái, nàng thoát ra, trường kiếm vung lên, xuất ra một đạo bóng kiếm như thác nước.

Nhanh chóng trảm đứt đầu một con yêu lang kia.
Đám đệ tử tân sinh, thừa cơ cả chém giết con yêu lang còn lại.
Khi đám đệ tử tân sinh vừa giải quyết xong mấy con yêu lang, vẫn chưa kịp vui vẻ cảm nhận được một con yêu thú cấp bậc Trung Cực Vị lao tới phía bọn họ.
Tất cả đều đang tuyệt vọng.
Chỉ thấy một bóng đen bao phủ trên đầu, Trần Thập Nhất ngẩng đầu lên, chỉ thấy Yêu lang thủ lỉnh đã nhảy tới trên đỉnh đầu.
Hoàng Phủ Thiên dường như đã nhận ra được kết cục của họ.

Tuyệt vọng, giận giữ, hận ý,… những thứ cảm xúc tiêu cực tác động lên hắn.

Ngay trong nháy mắt này, hắn đột nhiên có thêm một phần hiểu ra, tựa như toàn bộ ảo diệu thiên địa hoàn toàn bày ra trước mắt hắn.

Khai thiên nhất thức, hắn dường như đã hoàn toàn thấu hiểu!
Phía Trần Thập Nhất cũng không ngoan ngoãn chịu chết.
- Muốn giết ta, vậy thì ngươi sẽ cần trả cái giá thật đặt.
Nguyên khí không ngừng gào thét, ánh mắt Trần Thập Nhất lóe lên điên cuồng.

Hắn bước ra phía trước một bước.
- Nhất Chỉ Vi Nộ! Quy Phong Ảnh!
Ngón tay của Trần Thập Nhất hướng tới Yêu lang thủ lĩnh, điểm ra một mảnh chỉ kình thanh ngân đầy sao lung linh, cùng với một mảnh gió lốc bùng nổ, không ngờ lại sản sinh ra một lực trùng kích phạm vi lớn!

Yêu lang thủ lĩnh vung cự trảo lên, chém ra nguồn năng lượng phi thường mạnh mẽ đánh vào tia lưu quang chỉ pháp đi.
Ầm!
Trong chốc lát va chạm, mặt đất điên cuồng run rẩy, một luồng gió lốc mạnh mẽ lạ thường, cuồng phong dâng lên ngập trời.

Cả khu rừng thời khắc này đều trở thành một đống đất đá hỗn độn.

Cuối cùng, trong một tiếng nổ lớn, cả hai nguồn năng lượng cũng đều nổ tung ra biến mất.
Sắc mặt của Trần Thập Nhất cũng đã trắng bệch, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, thậm chí ngay cả lỗ chân lông toàn thân hắn cũng đều tươm ra một ít vết máu tươi.

Lúc này, nguyên khí trong cơ thể hắn cơ hồ đã tiêu hao hầu như không còn sau một kích va chạm lúc nãy.
Mà con yêu lang thủ lĩnh cũng bị trận kình phong đó đánh bật ra.
- Hoàng Phủ Thiên mau ra tay đi.
Trần Thập Nhất lau vết máu ở trên miệng hét to.
Hoàng Phủ Thiên cắn răng đạp Tật Phong Bộ đuổi theo, hắn liều mạng kích hoạt lực lượng toàn thân thi triển ra Khai Thiên nhất thức:
— QUẢNG CÁO —
- Khai Thiên nhất thức –Nguyên Liêu.
Yêu lang đang bị hất bay, chưa chạm xuống đất thì đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên lao tới, nhưng nó chưa kịp phản ứng thì.
Ầm ầm.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, át đi hết thảy thanh âm khác trong thiên địa!
Thiểm Lôi Kiếm lóe màu xích diễm chói mắt.

Lực lượng Hoàng Nguyên hậu kì, man lực mạnh mẽ, Minh Vương Cực Thể phát uy ra uy lực lớn nhất của nó.
Giây sau kiếm quang từ Thiểm Lôi Kiếm chợt lóe lên, hỏa diễm kiếm xuyên qua da thịt, cùng xương cốt của yêu lang thủ lĩnh.

Trực tiếp cả cái đầu của yêu lang thủ lĩnh cùng thân thể đứt lìa làm hai.
- Gào.
Trong tiếng hét thê lương, máu tanh phun trào.
Yêu lang hung thần ác sát đã bị Hoàng Phủ Thiên một kiếm chém chết.
Tất cả mọi người thoát chết trong ngang tấc đều cùng hút ngụm khí lạnh, như bị sét đánh rúng.

Thời khắc vừa rồi bọn họ nhìn thấy một kiếm của Hoàng Phủ Thiên không khỏi bàng hoàng.
Kiếm pháp thật đáng sợ! Lực lượng thật cường đại!

Hoàng Phủ Thiên bỗng cảm thấy một trận thoát lực ập tới, cả người vao xuống dưới đất nằm bẹp.

Cả người từng khổi cơ bắp toàn thân như đang rên rỉ, đau đớn không thể nào hình dung.

Nhưng hắn vẫn mừng rỡ, cuối cùng hắn đã hoàn toàn nắm được Khai Thiên nhất thức rồi!
- Thì ra là Khai Thiên nhất thức sẽ dung nhập nguyên khí thuộc tích vào để bùng nổ ra nguồn năng lượng lớn nhất.

Ta đã hiểu rồi.

Trong mắt Hoàng Phủ Thiên lúc nào áo nghĩ nhất thức chính là vật trong tay, nhờ nắm rõ được Khai Thiên nhất thức nên đòn vừa nãy thi triển ra tuy mất một phần ba nguyên khí trong Khí Trì, đổi lại uy lực tăng lên gấp đôi có thể dễ dàng chặt đầu một con yêu thú Trung Cực Vị tương đương với Huyền Nguyên cảnh cao thủ.
Mà khi hắn vừa lĩnh hội hoàn toàn Khai Thiên nhất thức, thì trong đầu hắn chảy suôi cái đồ án thứ hai.

Khai Thiên nhị thức đã xuất hiện.
Trong lòng hắn vui vẻ nhưng kèm theo là cơn đau.

Miễn cưỡng ngồi dậy, giả bộ đưa tay vào trong lồng ngực nhưng thực chất là lấy một lọ thuốc từ trong giới chỉ ra.

Đây là thuốc của Lâm Lộ ngày đó đưa cho Hoàng Phủ Thiên.
Hắn ăn viên thuốc, rồi xếp bằng đem Minh Ngục Thần quyết vận chuyển.

Sau ba chu thiên, vết thương của cơ thể mau chóng lành lại.

Những đoạn xương sường nứt vỡ mau chóng phục hồi, nội tạng cũng giảm bớt đau đớn.
Lần này vết thương nặng hơn nên tác dụng của thuốc tiêu hao hanh hơn.

Cuối cùng ăn thêm một viên nữa mới khiến toàn thân thật sự dễ chịu hơn.
Lúc này đám Trần Thập Nhất, Vân Uyên cùng mấy tên tân sinh đã chạy đến phía Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên ném viên đan dược cho Trần Thập Nhất.

Trần Thập Nhất cũng không khách khí nhận lấy nuốt vào bụng xếp bằng.
Hai đệ tử tân sinh phập phồng lo sợ chạy tới, sắc mặt hối lỗi nói:
- Thật sự xin rồi, mới rồi chúng ta...
Khi Hoàng Phủ Thiên chặn yêu lang giúp bọn họ thì bọn người lại sợ chạy trốn, quá mất mặt.
Vân Uyên cũng nhíu mày muốn lên tiếng trách móc, thì Hoàng Phủ Thiên khẽ khắc đầu, rồi nhìn hai người kia nói:
- Đừng áy náy, đó là phản ứng bình thường của con người, không ai trách các ngươi.

Huống chi mới rồi các ngươi cũng cùng chúng ta chiến đấu ngăn yêu lang rồi.
Hai người kia cảm động suýt bật khóc, trịnh trọng thề với trời.
- Chúng ta bảo đảm với mọi người tuyệt đối không có lần sau!
- Được rồi, trước nhìn con yêu lang thủ lĩnh như thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên lại cảm thấy có hứng thú với yêu lang thủ lĩnh kia.
Con yêu thú này đã đột phá Trung Cực Vị nghĩa là giá trị của nó tăng cao hơn nhiều.

Cả đám nhìn nhau, lộ ra đáng vẻ muốn đem thịt con yêu lang này ăn.

Con yêu lang này mới đột phá, nguyên khí trên người nó dày đặc hơn những yêu thú bình thường rất nhiều, lợi ích cũng lớn hơn.

Vậy là sau khi cả đám cùng trải qua sinh tử lại lần nữa liên hoan, đống thịt còn lại thì bảo quản.

Thời gian tới có lẽ cũng không cần phải tiếp tục săn lùng yêu thú làm gì nữa.
Bọn họ tiến vào trong đây cũng được bốn ngày rồi, số thịt của yêu lang này trong ba ngày tới chắc cũng đủ duy trì rồi.
…..
Vốn là suy nghĩ như thế nhưng tới nửa ngày sau thì vang lên một tiếng động đánh vỡ không khí yên tĩnh của nơi này.
Ầm ầm!
Mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên chân trời phía Tây.
Mọi người ngoái đầu nhìn, thấy ánh sáng chói mắt bay lên cao mấy ngàn thước rồi nổ tung như pháo hoa xinh đẹp, sau đó huyễn hóa ra đồ án kiếm to khổng lồ, cách mấy ngàn dặm vẫn thấy rõ, rất to lớn và uy nghi.
- Là tín hiệu của đệ tử tông môn, có người từ bỏ rèn luyện.
- Đồ án kiếm có chữ Tây, là người của Tây Viện.

Xem ra bọn họ gặp rắc rối ko ứng đối được nên buộc phải từ bỏ rèn luyện.
- Không ngờ người nổ trước lại là Tây Viện, Tây Viện thời gian này đúng là xui tới cực điểm mà.
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
Đồ án kiếm to màu đỏ trên bầu trời chính là tín hiệu cầu viện của đệ tử Kiếm Trảm tông tham gia rèn luyện.

Một khi gặp rắc rối bản thân không thể giải quyết thì đệ tử rèn luyện dùng cách đó nhanh chóng truyền tin.
Các cường giả vẫn luôn ở gần đây trông chừng thấy nó sẽ lập tức đến đón, bảo đảm sẽ không nguy hiểm sinh mạng.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là từ bỏ cơ hội, viện đó sẽ bị tam viện kinh thường và nhóm đó sẽ bị cả viện xem thường.
Bình thường nếu không bị buộc đến đường cùng thì rất ít có đệ tử nào chọn cầu cứu.
Hoàng Phủ Thiên nhìn hướng phát ra cầu cứu, hình như Lý Kiếm cũng là trong Tây viện thì phải! Không biết có phải tổ đội của tên này bắn lên không.

Còn có tên Diệp Phong với Lý Hiên cùng nha đầu vô lễ kia nữa.

Mấy người này thực lực tổng thể không tệ, chắc cũng không vấn đề.
Vào lúc mọi người chỉ bản một lúc rồi không để tâm thì lại liên tiếp vang lên tiếng pháo hiệu.

Vài luồng sáng đỏ rực bắn lên cao huyễn hóa ra hình cổ kiếm to lớn.
Lần này lại thêm năm nhóm cũng là hướng Tây.
- Như thế nào? Trong thời gian ngắn lại có bốn tiểu đội rèn luyện Tây Viện cầu cứu?
- Không chỉ có Tây Viện, còn có cả Đông Viện và Nam Viện chúng có kìa.
Một đệ tử nhận ra không chỉ có cổ kiếm có chữ Tây mà còn có chữ Nam và Đông cùng bắn lên cầu cứu.
- Hướng Tây đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bọn Hoàng Phủ Thiên lúc này cũng nhận ra vấn đề có vẻ nghiêm trọng hơn suy nghĩ lúc đầu rồi.

Nếu một, hai tiểu đội tham sống sợ chết phát ra tín hiệu thì còn có thể hiểu được được nhưng trong phút chốc bốn tiểu đội tổng cộng bốn mươi người đều từ bỏ rèn luyện thì khá khó tin.
Chắc chắn phía Tây viện xảy ra chuyện gì không thể chống lại.
Soạt soạt.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ thì trong rừng vang lên tiếng động làm người ta cảnh giác.

Đám Hoàng Phủ Thiên đã đem vũ khí ra đề phòng rồi.
Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, một bóng hình toàn thân đẫm máu bước ra.

Khi nhìn thấy có người ánh mắt của người đó tràn đầy hi vọng, thân thể không khống chế nổi bước nhanh về phía trước.

Có điều bước được thêm hai bước liền ngã sấp xuống mặt đất.
Nhóm Hoàng Phủ Thiên trong trạng thái đề phòng, Trần Thập Nhất tỏ vẻ để hắn ra kiểm tra.

Sau đó chậm rãi tiếp cận người lạ mặt này, đem người lạ mặt lật lên tròng mắt Trần Thập Nhất co rút lại quay đầu nói:
- Là đệ tử của Kiếm Trảm tông, từ Tây Viện.
— QUẢNG CÁO —
Nghe vậy tất cả đều vội lại gần, trên áo thêu phù hiệu hình kiếm.

Quả nhiên là đệ tử của Kiếm Trảm tông.
Trần Thập Nhất bắt mạch, kiểm tra các vết thương rồi nói:
- Mất máu quá nhiều, sợ hắn ta sẽ không qua khỏi.
Hoàng Phủ Thiên đành lấy ra đan dược, nhưng không phải loại tốt nhất mà Lâm Lộ cho, chính là mấy loại hắn cướp được từ đệ tử Phách Lý Môn.
Không phải hắn nhỏ mọn, mà là đây là món bảo mệnh, không thể dùng tùy tiện được.
Để đệ tử Tây viện uống, xong kích thích nguyên khí tiêu hóa, tiếp đó là băng bó vết thương trên người đệ tử này.

Sau một khắc, đệ tử Tây viện chợt mở trừng mắt, thở gấp.

- Bình tĩnh, không sao rồi… chúng ta là đệ tử của Kiếm Trảm tông.
Tưởng hắn sợ hãi, nên Hoàng Phủ Thiên trấn an.
Đệ tử Tây viện bỗng bám lấy cánh tay của Hoàng Phủ Thiên không buông, nói ngắt ngứ:
- Cứu viện… cần cứu viện….

Thiết Nhất môn đê tiện… ra tay chém giết… Diệp Phong… Lý Kiếm… nguy hiểm…
Nghe được cái tên Lý Kiếm, Vân Uyên với Hoàng Phủ Thiên nhìn nhau, Thiên Nhất môn chém giết! Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy
Vân Uyên an ủi nói:
- Ngươi hãy bình tĩnh, không sao đâu.
Đệ tử Tây viện vẫn lắc đầu lặp lại mấy câu “cứu viện” sau đó lại bất tỉnh.
Cả nhóm rơi vào trầm ngâm, sự tình này phức tạp hơn họ tưởng.
Nhưng nghe tới Lý Kiếm thì Hoàng Phủ Thiên và Vân Uyên không thể bỏ qua.
Vân Uyên ra quyết định nói:
- Sự tình có chút nguy cấp, chúng ta ở vị trí tương đối gần các nhóm Tây Viện e rằng sẽ nguy hiểm nhưng chúng ta không thể thấy chết không cứu.

Chi bằng chia tổ đội ra thành hai, Hoàng Phủ Thiên và ta sẽ đi về hướng Tây kiểm tra tình hình, còn ba người Trần Thập Nhất dìu Tây viện đệ tử này đi về hướng Bắc, tìm kiếm đệ tử Bắc Viện nương tựa.
- Không được, có đi chúng ta cùng đi.
Hai tên tên sinh vội vàng nói.
Vân Uyên lạnh giọng nói:
- Không được, thực lực hiện nay của các ngươi không đủ, kinh nghiệm thực chiến cũng không đủ.

Nếu tất cả chúng ta đi thì cơ hội đào thoát sẽ khó khăn hơn nhiều.
Hai người kia thoáng chốc im lặng, lời Vân Uyên nói khiến bọn họ không phản bác được.
- Trần Thập Nhất, ngươi kinh nghiệm di chuyển trong rừng phong phú sẽ có thể đưa người này tới phía của Bắc Viện an toàn được không.
Vân Uyên lại quay ra Trần Thập Nhất hỏi.
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Trần Thập Nhất gật đầu nói.
Cuối cùng cả nhóm lại chia hai, nhìn Trần Thập Nhất dẫn người đi khỏi thì Hoàng Phủ Thiên cùng Vân Uyên bắt đầu lên đường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play