Sau vài khắc mấy vạn con dị thú cũng đi khỏi địa phận này, Vân Uyên lập tức chỉ huy mọi người rời đi, tiến sâu vào bên trong vùng thứ hai.
Ma thú cấp bậc Tiểu Cực Vị đều đã có một chút tư duy bản năng, nên đa số đều hoạt động độc lập, dù có theo đàn cũng không nhiều đến mức như đám dị thú kia, nhiều tới mấy vạn con.
Yêu thú vùng hai này cũng thật nhiều.
Sau khi tiến vào di chuyển không có bao xa, đám người đi tới một mảnh rừng, bên trong thấy một cái đầu lợn to lớn đang nằm dưới một gốc cây thụ nhắm mắt, tiếng ngáy như sấm vang vọng.
Con lợn này dài chừng sáu thước, bề rộng hơn cả cây thụ kia, lông dài trên người phát ra ánh kim, hai cái răng nanh to vượt khỏi khuôn miệng, tản mát ra khí thế hoang dã của man nguyên.
Yêu trư, thực lực ít nhất là Tiểu Cực Vị hậu kì.
- Đây là Kim Cương Man Trư, lông dài năm thốn cùng độ sáng trên lông của nó có lẽ là Tiểu Cực Vị đỉnh phong.
Vân Uyên mắt không thèm nhìn nói ra lai lịch của yêu trư này, xem ra đối với trong vùng thứ hai của Vạn Nguyên lâm này hắn là rất quen thuộc, nếu không sao có thể dẫn dắt bọn họ tới nơi này nhanh như thế.
- Đây là mục tiêu của các ngươi ngày hôm nay, nếu không gặp phải nguy hiểm tới mạng sống, ta sẽ không xuất thủ! Nhiệm vụ của tân sinh các ngươi là tiêu diệt được Kim Cương Man Trư một cách nhanh nhất.
Hoàng Phủ Thiên, ngươi sẽ là người lãnh đạo nhóm tân sinh.
Vân Uyên phân công cho đệ tử tân sinh.
Đây chính là ý nghĩ của việc lịch luyện, cho tân sinh nhuốm máu tanh.
Hoàng Phủ Thiên cũng không thể từ chối được, có điều với đội hình của hắn như này thì muốn phối hợp đánh bại đầu yêu trư kia có lẽ sẽ khó khăn.
Nếu chỉ có hắn với Trần Thập Nhất thì việc này sẽ khác, giờ muốn giúp đỡ đám tân sinh này làm quen với máu tanh thì chỉ có thể để bản thân là mồi nhử, sau đó cho bọn chúng tấn công bài mòn yêu trư thôi.
- Được rồi, ta xuất phát trước.
Các ngươi theo sau ta, nhân lúc đầu yêu trư đó công kích ta thì tấn công.
Nói xong Hoàng Phủ Thiên vận chuyển Tật Phong Bộ mạnh mẽ chém giết về yêu trư, trường kiếm bên hông xuất kiếm, kiếm đâm thẳng.
- Thật là lỗ mãng!
Vân Uyên ngỡ ngàng sau đó tức giận, không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiên lại hành động như vậy, không hề có kế hoạch chi tiết liền xuất thủ.
Không hề có hành động giống một người lãnh đạo gì cả.
Việc này thì đâu còn là phối hợp đồng đội gì nữa.
Ba đệ tử tân sinh khác cũng là trẻ tuổi khí thịnh, huyết khí phương cương, bị Hoàng Phủ Thiên kích động động như vậy, cũng lập tức phi thân đuổi theo, rút vũ khí ra tấn công.
Kim Cương Man Trư đang nhắm mắt, tiếng ngáy bỗng nhiên ngừng lại, một đôi mắt lớn mở ra, đồng tử màu đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt.
Xùy xùy.
Hoàng Phủ Thiên một kiếm chém tới, đáng tiếc đã chém hụt, Kim Cương Man Trư đã tránh né được.
Yêu trư này tuy to mập, nhưng tốc độ cũng là không chậm chút nào, thoáng cái đã tránh được công kích của Hoàng Phủ Thiên, lập tức phản công rống lên tiếng gầm chói tai, chân trước đánh tới Hoàng Phủ Thiên.
Tật Phong Bộ!
Hoàng Phủ Thiên cũng nhanh chóng tránh được cái chân của yêu trư.
Sau đó liên tục công kích trước mặt nó.
Có Hoàng Phủ Thiên làm mồi, ba đệ tử tân sinh tự nhiên có thể tận tình công kích.
Chẳng qua là binh khí thông thường đánh người một yêu thú sinh ra có tố chất cường hãn lên căn bản không thể nào thương tổn của mức nghiêm trọng với nó được.
— QUẢNG CÁO —
Được cái là mấy tên tân sinh kia dù sao cũng là Hoàng Nguyên hậu kì, liên tục công kích thì tích lũy sát thương cũng khiến cho lớp da giày tới mấy cũng đổ máu.
Phập Phập Phập!
Ba tiếng động đồng loạt vang lên, Kim Cương Man Trư rống lên một tiếng, đây chính là tiếng rống đau đơn.
Vào khoảng khắc đầu yêu trư kia đau đơn, Hoàng Phủ Thiên nắm lấy cơ hội chém ra một kiếm!
Phốc.
Đường kiếm cắt qua, máu tơi phun ra.
Kim Cương Trư nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đồng thời phẫn nộ.
Thân hình to lớn vọt tới trước muốn tông Hoàng Phủ Thiên.
Mà Hoàng Phủ Thiên đã sớm không còn ở vị trí đó nữa.
Yêu trư không hề đụng được tới Hoàng Phủ Thiên, mà là lao vào một cách đá.
- Hoàng sư huynh thật là giỏi.
Đám đệ tử tân sinh cũng sùng bái hắn.
Thì ra lúc đó Hoàng Phủ Thiên chém đi đôi mắt của Kim Cương Man Trư đồng thời biết được yêu trư sau khi mất đi phương hướng sẽ điên cuồng nên bật lên trên không trước để tránh né.
Yêu thú này thân thể quả thật rất mạnh mẽ, nhưng giống như con người vẫn còn các điểm yếu không hề mạnh mẽ như đôi mắt.
Đây là một trong các vị trí yếu hại.
Thừa dịp Kim Cương Man Trư bị kẹt, mấy đệ tử tân sinh liên tục oanh kích, lực lượng Hoàng Nguyên hậu kì há lại dễ coi thường, xuất thủ liên tiếp không ngừng nghỉ cho dù là lấy thể chất cường hãn của yêu trư cũng chịu không nổi, không ngừng phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.
Bành!
Một tiếng nặng nề vang lên, yêu trư trong mắt không ngừng chảy máu, càng lộ vẻ dữ tợn đáng sợ.
Nhưng với vết thương trên người đã là nỏ mạnh hết đà.
Trần Thập Nhất đã sớm chờ cơ hội này, bứt tốc từ vị trí ẩn nấp lao về phía Kim Cương Man Trư, xuất ra một chỉ.
Chỉ phong xé gió chọc thủng qua mắt của yêu trư, đâm tới não của nó.
Chỉ phong tức khắc đem não hải của yêu trư đánh nổ.
Yêu trư không tới mấy giây liền té xuống, xui xẻo trở thành con mồi thứ nhất của đám đệ tử tân sinh.
Các tân sinh đệ tử rối rít hoan hô, trước kia bọn họ cũng không phải là không có giết chết yêu thú Tiểu Cực Vị nhưng mỗi lần đều rất vô vị.
Không có lần nào đạt được cảm xúc vui mừng như lần này.
Cũng không thể trách bọn họ, ở đây tên nào cũng là sống trong nhung lụa, luôn có người bảo vệ.
Dù giết yêu thú cũng không hề long lắng gì khó trách đem tới cảm giác vô vị.
Đôi môi đỏ mọng của Vân Uyên mấp máy mấy cái, cuối cùng không nói gì.
Nàng thật ra thì rất muốn khiển trách Hoàng Phủ Thiên về sự bất hợp tác về tinh thần đồng đội vừa nãy, nhưng đầu Kim Cương Man Trư kia đã hoàn toàn bị đánh chết khiến nàng á khẩu.
- Được rồi, trước tiên chúng ta xử lý qua Kim Cương Man Trư đã.
Vân Uyên không có tiếp tục đi tiếp mà chỉ đạo đệ tử lão sinh xử lý thịt yêu thú.
— QUẢNG CÁO —
Trước hết lóc thịt ra khỏi da của Kim Cương Man Trư.
Da của Kim Cương Man Trư có thể làm thành đồ phòng ngự rất tốt, nanh lại là vũ khí sắc bén tuyệt đối, xương có thể làm thuốc, thịt heo lại lương thực mấy ngày của bọn họ.
Vân Uyên có một loại dược vật đặc thù, có thể rút sạch hoàn toàn những thứ không tốt trong thịt khiến thịt từ ngàn cân còn mấy trăm cân mà thôi.
Sau khi lọc xong thịt yêu thú lúc này nhìn sắc trời hiện đã là hoàng hôn, chân trời phương xa, vầng mặt trời dần chìm xuống.
- Được rồi hôm nay dừng lại ở đây.
Ở nơi này buổi tối nguy hiểm hơn ban ngày nhiều lần.
Một số yêu thú cường đại thói quen đi săn vào ban đêm.
Chúng ta phải nhân lúc trời chưa tối chúng ta phải đặt cạm bẫy xung quanh, mọi người thay nhau gác đêm, không được đi khỏi khu này.
Vân Uyên thuần thục có trật tự chỉ huy mọi người dựng lều.
Với kinh nghiệm làm thợ săn của Trần Thập Nhất thì các vị trí bẫy do hắn đặt thường khiến cho yêu thú khó lòng phòng bị.
Bận rộn một lúc sau làm xong hết trước khi mặt trời khuất núi.
Khi tia sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, trong khoảnh khắc mặt đất bị phủ tấm màn đen, không khí trong khu rừng chợt biến đổi theo hướng khó lường.
Hơi thở nguy hiểm khó tả làm các đệ tử dù là tân sinh hay lão sinh cũng dựng đứng lông tơ.
Giờ phút này, Vạn Nguyên lâm lộ ra bộ mặt hoang dại ở đó.
Đám người đốt lửa, chọn lấy một cái chân của yêu trư để nướng.
Đây cũng là vật đại bổ, tự nhiên phải nếm thử vào lúc này.
Cặp giò của yêu trư tuy là mấy trăm cân, nhưng những người ở đầu, bọn họ đều là người tu luyện, khẩu vị mỗi người vô cùng lớn, không tới nửa giờ cái cặp giò yêu thú này hoàn toàn biến mất ở trong bụng mọi người.
Trong cặp chân giò của yêu trư hàm chứa không ít nguyên khí.
Tất cả mọi người đều không có lãng phí đồ tốt như vậy, sau khi ăn xong mọi người khoanh chân xếp bằng, vận chuyển công pháp tiêu hóa thịt này.
Hoàng Phủ Thiên sử dụng Minh Ngục Thần quyết nhanh chóng tiêu hóa cặp giò của yêu trư.
Thịt yêu trư này cũng không tệ, nhưng hắn từng ăn qua thịt củ Cự Hùng cấp bậc Trung Cực Vị yêu thú nên so với lúc đó cũng không thấm thoát vào đâu.
- Hình như mình vẫn còn một ít thịt Cự Hùng trong giới chỉ.
Hắn chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn hết thịt của Cự Hùng, không biết thịt này có bị ôi thiu chưa.
Hắn quay ra nhìn mọi người thì tất cả vẫn còn đang ra sức hấp thụ.
Hoàng Phủ Thiên không muốn mọi người nhận ra công pháp đặc thù của hắn nên giả bộ tiếp tục hấp thụ.
Qua nửa giờ, mới nhìn thấy Vân Uyên thu công, năm phút đồng hồ sau là Diệu Quang Minh, sau đó mười phút là Trần Thập Nhất.
Cuối cùng là các lão sinh rồi mới tới tân sinh thức tỉnh.
Đây chính là chênh lệch giữa công pháp tốt và kém.
- Công pháp của Vân Uyên xem ra không thấp nên nàng ta mới thức tỉnh đầu tiên.
Hoàng Phủ Thiên âm thầm nhận xét.
Xem ra khi vào Kiếm Trảm tông, Vân Uyên cũng có được kì ngộ của riêng mình.
Sau khi luyện hóa xong thịt yêu trư cả đám cũng không tiếp tục quây quần mà mỗi người đi lùi ra một phương tu luyện riêng.
Đồng nhất duy nhất chính là ánh mắt không tự tự chủ được mà bị Vân Uyên quyến rũ động lòng người thu hút.
Do đều là thanh niên trẻ huyết khí phương cương nên mắt càng không dời đi được, thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn.
Cái khiến người ta căm ghét chính là tên Diệu Quang Minh không biết điều cứ dính lấy Vân Uyên không buông khiến người ta tức tới ê răng.
— QUẢNG CÁO —
Trong hai ngày tiếp đội ngũ tiếp tục di chuyển săn yêu thú, vận khí bọn họ không tệ, cơ hồ mỗi ngày đều có thu hoạch.
Cũng do kế hoạch của của Hoàng Phủ Thiên, làm mồi dụ để đám tân sinh rèn luyện máu thịt.
Đám đệ tử lão sinh đi theo cuối cùng cũng chẳng có việc gì làm.
Đến tối ngày hôm nay Diệu Quang Minh lại tiếp cận Vân Uyên.
- Nàng trước thiên cứ nghỉ ngơi đi, có ta ở đây bảo hộ cho nàng.
Diệu Quang Minh khuôn mặt đầy thâm tình nói.
- Không cần thiết, với cả ngươi lại gần ta khiến ta không thoải mái tốt nhất là lùi xa ra đi.
Vân Uyên không nể mặt vạch rõ ranh rới với Diệu Quang Minh.
Diệu Quang Minh cuối cùng cũng không diễn nổi khuôn mặt thâm tình hắn nhẹ nhàng nói:
- Vân Uyên sư muội, ta đối với muội là thật tâm, nhưng muội cứ muốn đẩy ta xa ngoài.
Vì muội lần đầu dẫn đội, ta bỏ đi thời gian quý ra xuất hiện ở đây để áp chế đám đệ tử lão sinh, nếu không có ta ở đây muội nghĩ bọn chúng sẽ chịu nghe lời muội sao.
Rõ ràng giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo ý tứ uy hiếp trắng trợn, phiên dịch lại chính là “Ta có thể áp chế được bọn chúng, thì cũng có thể khiến bọn chúng không nghe lời, đến lúc đó đừng có trách”.
Vốn các lão sinh tuy bắt buộc phải tham gia buổi lịch lãm này nhưng khác với tân sinh được tông môn phân bố, các lão sinh có thể tự chọn hình thành nhóm chung rồi chọn một tổ đọi tân sinh gia nhập vào.
Cũng một phần để dạy cho các tân sinh về cách phối hợp đồng đội và cách chỉ huy nhóm.
Nhưng theo lời tên Diệu Quang Minh này thì năm tên lão sinh này đều là người quen hoặc tay chân của hắn rồi.
Hoàng Phủ Thiên bật cười, đúng là một tên vô lại mà.
Diệu Quang Minh nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Thiên bật cười liền quay đầu, sắc mặt đen lại nói:
- Ngươi có vấn đề gì sao?
- Không có gì, ta chỉ thấy buồn cười với phương pháp cưa gái của ngươi thôi.
Kĩ năng tệ như vậy, thả nào không có cô nương nào để ý tới ngươi.
Hoàng Phủ Thiên không tính lo chuyện bao đồng, nhưng Vân Uyên tính sao cũng là người bạn cũ, nếu nàng ta không thích sự đeo bám của Diệu Quang Minh thì hắn cũng sẽ giúp một tay.
Bầu không khí chớp mắt trở nên đông cứng lại, Diệu Quang Minh nhìn Hoàng Phủ Thiên không có thiện ý, còn âm thầm ra hiệu cho đám lão sinh ở bên cạnh nữa.
Đám lão sinh cũng bắt đầu phản ứng, chậm rãi đứng lên tiến về phía Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên ánh mắt lạnh lùng liếc qua đám đệ tử lão sinh trong lòng cười nhạt.
Đám người này e rằng không mạnh bằng mình Phi Thiên Hạc cuồng bạo, sao hắn phải sợ chứ..