Vào lúc Hoàng Phủ Thiên không truy kích thì người dưới đài đã thắc mắc không biết hắn định làm gì.
Đúng lúc này mập mập cao giọng nói:
- Ngừng, ngừng! Không đánh, không đánh! Trời ơi, không được rồi, đói chết mất, nếu không ăn gì thì ta sẽ chết đói! Ngươi thắng, ta thua rồi!
Mập mạp nói xong nhảy xuống lôi đài mà chạy.
Mọi người trợn to mắt nhìn mập mạp sốt ruột xông vào khu tuyển thủ lấy một con gà nướng vàng xốp tỏa mùi hấp dẫn từ trong bao đồ ra, xé gà nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Trong phút chốc Hoàng Phủ Thiên phải kìm lại nguyên khí, làm nguyên khí chảy ngược khiến hắn búng ra một ngụm máu.
Hắn phun máu thầm chửi bậy:
- Em gái ngươi.
Im lặng giây lát, quanh lôi đài vang lên tiếng cười vang trời.
Các đệ tử Tây Viện méo mặt, gục đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Mập mạp đúng vào lúc này làm mất mặt, làm họ không còn mặt mũi ngẩn đầu đối diện.
Trường Thâm luôn cùng mập mạp ăn quan hệ tốt, nay ánh mắt không rời nhìn tên khốn này ngồi trong khu vực, ánh mắt hung dữ trừng to.
Vẻ mặt muốn đoạt tuyệt hết quan hệ với tên khốn này.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố thắng bại:
- Đông Viện, Hoàng Phủ Thiên thắng.
Vốn khi bắt đầu họ nghĩ tới kết cục mập mạp sẽ thua, ai ngờ giữa trận có chuyển biến mới khiến cả đám phải quay đầu dự đoán lại.
Đến cuối cùng vẫn là hi vọng hão, tên khốn mập mạp này cuối cùng lại bỏ cuộc vì đói.
Cả đám người tức tới nhe răng, hận không thê băm vằm tên mập kia ra làm chín đoạn.
Ở trên đài cao cũng có kẻ hận không thể băm vằm mập mạp ra làm vô số mảnh đây.
Tên họ Liễu sắc mặt khó coi, nghĩ đến sắp mất thứ quan trọng là lòng lại đau nhói.
- Haha, đa ta Liễu sư đệ tặng Hạo Nhiên Cường Khí quyết cho ta nhé.
Trước ngày mai cứ gửi tới chỗ ở của ta là được, không cần đích thân đem đến cho ta đâu.
Triệu Phách thì vui như chảy hội, không ngờ mập mạp kia bất ngờ bỏ cuộc, trong lòng hắn vốn căng thẳng, kết quả là hắn lại thắng.
Cá cược này đúng là có lời ghê.
Hắn cười càn rỡ không thèm xem sắc mặt của kẻ khác có xấu xí tới mức nào.
…..
- Tên khốn mập mạp kia, tại sao ngươi lại nhận thua như thế hả.
Trường Thâm mặt hầm hập chạy tới phía mập mạp chất vấn.
Mập mạp nhìn Trường Thâm cười khổ, vừa nhai gà đùi nướng vừa nói: — QUẢNG CÁO —
- Bởi vì cùng Hoàng Phủ Thiên đấu kiếm thuật cơ sở không thể phân ra thắng bại, hắn có ý sẽ dùng cách chiến đấu khác ta không thể đánh tiếp.
- Với thân pháp của ngươi cũng không được?
Mập mạp nhai một miếng gà to, bất lực nói:
- Ngươi không hiểu đâu, vào khoảng khắc cuối cùng mà tên đó định xuất ra kiếm pháp đó ta cảm nhận được nguy cơ rất lớn, Hắc Bạch Kì Vân bộ của ta cũng như gặp phải đối thủ.
Trước thời khắc đó ta chưa nghĩ ra cách phá giải công kích có.
Chi bằng nhận thua luôn.
- Nguy hiểm vậy sao? Vậy là trước đó hắn đấu với ta là không có ý định dùng nó rồi!
Trường Thâm có chút trầm ngâm không biết nghĩ gì.
- Tiểu Thâm tử đừng buồn, ngươi so với ta chỉ kém chút đỉnh thôi.
Nếu cố gắng tu luyện ra thuộc tính hoàn mỹ của bản thân có lẽ sẽ mạnh hơn.
Mập mạp vỗ cánh tay dầu mỡ lên người Trường Thâm ra vẻ an ủi.
- Mập mạp chết tiệt, bẩn hết áo của ta rồi.
Phía Hoàng Phủ Thiên vì được chiến thắng nên trong mắt Đông Viện tân đệ tử càng trở nên sùng bái hắn, duy nhất tân sinh vào trong tứ cường.
Đánh bại từng cái lão sinh thực lực mạnh mẽ của các viện, chưa nói tới chỉ có duy nhất Đông Viện là còn hai đệ tử lọt vào vòng trong.
Lần này đúng là tân sinh nói chung và Đông Viện nở mày nở mặt rồi.
Mà xa xa Lâm Lộ đối với Hoàng Phủ Thiên ánh mắt vẫn mang theo vẻ bất thiện, chỉ là không còn ác ý với hắn thôi.
- Tiểu tử đó chỉ may mắn đụng phải tên mập đó mới dành chiến thắng mà thôi.
Lâm sư huynh mới chân chính là đại sư huynh Đông Viện.
- Đúng vậy, Lâm sư huynh tí nữ sẽ cho bọn chúng thấy khác nhau giữa may mắn và thực lực.
Hai cái “áo bông lớn” bên cạnh không ngừng tân bốc Lâm Lộ.
Luận trò vuốt mông ngựa này, hai tên muốn thất sủng cũng khó lắm.
- Thôi được rồi, các ngươi trật tự trước đi.
Lâm Lộ nói.
- Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc có một khắc để chuẩn bị trước khi thượng đài.
Trọng tài trận tiếp theo lên tiếng nhắc nhở.
— QUẢNG CÁO —
Nghe đến tên mình Lâm Lộ xoay người bước lên đài.
Trận đấu này là một trận long tranh hổ đấu chính xác!
Lâm Lộ là cao thủ đứng đâu Đông Viện trong đám lão sinh không ngoa.
Tuy sở hữu vẻ ngoài mềm yếu, ngũ quan thanh tú giống như nữ nhân nhưng không ai dám khinh thường.
Vì qua các trận đấu hắn bộc lộ ra thực lực cường đại, từng bước dễ dàng chiến thắng.
Chưởng pháp của hắn quả là kinh diễm tuyệt luân, thực sự khiến người khác phải nể phục.
Phía Phi Thiên Hạ luôn điệu thấp ít có tiếng tăm, trong trận đánh bại Lý Cung Ngâm đứng đầu Nam viện thì danh chấn khắp nơi.
Vẫn chưa có kẻ nào chân chính chứng kiến thực lực của Phi Thiên Hạc cả.
Đồng dạng là một đối thủ nặng kí trong cuộc chiến lần này.
Hai thiếu niên thiên tài cùng đứng trên một lôi đài.
Các đệ tử ký Bắc viện điên cuồng kêu gào cổ vũ cho Phi Thiên Hạc:
- Phi sư huynh cố lên, đừng khách sáo đánh bay tên ẻo lả đến từ Đông Viện đi!
Các đệ tử Đông Viện không yếu thế cũng trợ uy cho Lâm Lộ.
- Lâm sư huynh tất thắng! Đối thủ của Lâm sư huynh chẳng qua là cái đuôi nhỏ của Bùi Vũ Long mà thôi! Gặp phải Lâm sư huynh ở đây là hắn xui rồi! Lâm sư huynh có thể bóp nát hắn như một con kiến nhỏ.
Ánh mắt mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú vào hai người đang ở trên lôi đài, hai người đều là sâu không lường được, không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Đinh đinh!
Âm thanh vang lên, trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu.
Phi Thiên Hạc đột nhiên mỉm cười mở miệng nói:
- Ta đã muốn được thỉnh giáo Ngọc Nữ Tâm chưởng của Lâm sư huynh, rốt cuộc có may mắn đấu với Lâm sư huynh.
Thay vì tốn thời gian rườm rà dò xét, chi bằng chúng ta ước định ba chiêu định thắng bại, ý Lâm Sư huynh như thế nào?
Lâm Lộ ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:
- Được.
Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc đối thoại nhờ trận pháp trên lôi đài rõ ràng phát ra ngoài.
Lời rơi vào tai người xung quanh.
Ba chiêu phân hắng bại? — QUẢNG CÁO —
Mọi người hưng phấn, đây là va chạm thực lực thật sự, không có mưu kế tính toán riêng, thực là làm người ta sối sục máu nóng.
Trong đám người rộ lên tiếng la hét, gào la dồn dập.
- Lũ đần, đầu óc của đám các ngươi toàn cơ bắp à mà cổ vũ.
Hoàng Phủ Thiên cạn ngôn lẩm bẩm trong miệng.
- Sao ngươi lại nói thế!
Trần Thập Nhất ghé sát vào người Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- Ba chiêu định thắng thua, nghĩa là Lâm Lộ sư huynh nhất định phải trong ba chiêu đánh bại Phi Thiên Hạc.
Mà Phi Thiên Hạc khiêu chiến như vậy đại khái có lẽ nắm chắc cầm cự được trước ba chiêu của Lâm Lộ.
Hoàng Phủ Thiên giải thích:
- Đồng nghĩa Lâm Lộ muốn trong ba chiêu đó đánh bại Phi Thiên Hạc thì phải xuất thực lực chân chính của bản thân.
Nếu như vậy khác gì Lâm Lộ đem các con bài tẩy của mình lộ ra từng ít một.
Trong khi đó Bùi Vũ Long đặc cách vào vòng vòng trong, không tốn sức, chẳng tốn lực lại có thể nắm bắt được con bài tẩy của Lâm Lộ dễ dàng, đến khi đó thì Bùi Vũ Long càng có nhiều cơ hội đề phòng.
- Ý ngươi chính là Phi Thiên Hạc cố tình khiến Lâm Lộ sư huynh lộ ra tuyệt chiêu.
Nếu hắn thắng thì là tốt, không thắng thì vòng đấu tiếp theo chính là Bùi Vũ Long thắng được, Bắc Viện cũng không có thiệt thòi gì sao?!
Trần Thập Nhất liền hiểu ra ý của Hoàng Phủ Thiên.
- Nhưng dù vậy Lâm Lộ sư huynh không thể từ chối được.
Dù sao huynh ấy cũng là cao thủ đứng đầu Đông viện, nếu từ chối chính là chuốc lấy nhục nhã cho Đông viện.
Sợ huynh ấy không thể làm thế.
- Đó là lý do ta nói là não cơ bắp, mấy cái danh tiếng đó thì quan trọng cái rắm.
Quan trọng chính là mình thắng thua.
Có thể thắng dễ dàng sao phải chọn đường khó làm khổ bản thân?
Đó là lý do Hoàng Phủ Thiên từ chối hiểu đám quân tử, thiên kiều gì gì đó.
Sống ở đời thiệt chút danh tiếng thì có gì đâu phải làm khó vậy.
- Cái này ta cũng không hiểu, ta là thợ săn, khi săn mồi quan trọng là đạt được thành công lớn nhất với mức tổn thương nhỏ nhất.
Trần Thập Nhất nhún vai tỏ vẻ không hiểu, hắn cùng với Hoàng Phủ Thiên được coi là một dạng người.
Dạng người dùng thủ đoạn chiến thắng chứng không dùng sức lực mà thắng.
Hai người bọn họ tuy bất đắc dĩ nhưng giờ chỉ có thể đứng ngoài xem mà thôi, hi vọng Lâm Lộ không hối hận với quyết định cao ngạo của hắn ngày hôm nay..