Trong trận chiến của hai người, Lâm Lộ, Bùi Đông Lai, cùng rất nhiều cao thủ của bốn viện đến để tìm hiểu đối thủ có lẽ mình sẽ gặp.
Đối với cuộc chiến đấu hoàn toàn mới lạ này có người nhìn tim đập chân run, có người thì lặng lẽ khinh thường.
- Hừ! Võ giả là tu luyện nguyên khí là một sự mĩ miều, cao quý.
Hai tên kia liều mạng đấu tay đôi như thế này làm mất mặt võ giả Kiếm Trảm tông.
- Có thể tu luyện lực lượng cơ thể đến trình độ này quá kinh người.
Xem ra hai người này âm thầm tu luyện vũ kĩ tăng cường thể chất, tuyệt đối không được xem thường!
- Cơ thể mạnh mẽ là căn bản phát huy sức chiến đấu lớn nhất, hai người này có tiềm lực vô cùng!
- Hừ! Hai kẻ tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, không xứng làm đối thủ của ta.
Các tuyển thủ đã lọt vào vòng trận thứ ba nhìn chiến đấu trên lôi đài số mười có cách nhìn khác nhau.
Một số người miệng thì khinh thường nhưng vẻ mặt khó chịu, nếu gặp phải kiểu cuồng nhân hình người này sẽ gặp rắc rối nhất định.
- Cương Nghị đã muốn kết thúc cuộc chiến rồi, hắn đã kích phát Thiết Sa quyền cùng vũ kĩ luyện thể Cường Hoành Kim Thân.
Hai môn vũ kĩ vốn chẳng liên quan tới nhau vậy mà hắn ta có thể đem nó biến thành tương hỗ lẫn nhau, uy lực đánh ra chắc chắn không kém hơn ba nghìn cân lực vượt qua cực hạn của Hoàng Nguyên hậu kì bình thường có thể đánh ra.
Nam Viện người đứng đầu, nhìn bộ dáng vui mừng tới phát cuồng muốn đánh toàn lực khẽ nói.
Chiêu thức kết hợp đó không hề tầm thường tý nào, năm đó hắn từng ăn thiệt thòi không nhỏ khi đối đầu với chiêu đó.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được lạ thường.
Theo bản năng nhận ra trong bốn thức của Mãnh Long Kính hoàn toàn không có thức nào đủ khả năng đối kháng với quyền mà Cương Nghị chuẩn bị đánh ra.
- Không lẽ nào phải dùng chiêu đó sao? Chiêu đó mình vẫn chưa thành thục mà.
Hoàng Phủ Thiên cắn răng không thể do dự nữa, bằng không hời hợt nghênh đón nó dù có là không trọng thương nặng thì cũng tốn vài tháng dưỡng thương.
Lúc này đây, mỗi tất thịt trên cơ thể của Hoàng Phủ Thiên đều có nguyên khí dao động.
Bầu không khí quanh người Hoàng Phủ Thiên ngày càng kịch liệt, tiếng va chạm giữa không khí vang lên bùng bùng, tựa như sóng biển nhấp nhô liên tục.
Tới sau cùng, quyền phong mơ hồ vang ra tiếng long ngâm.
- Ta tới đây.
Cương Nghị bước một bước dài tới, thét lên:
- Thiết Sa quyền – Kim Sa Cực quyền.
Một quyền này, hơi thở mênh mông cuồn cuộn, khí thế nóng bỏng, mang theo uy thế lôi đình giống như bão cát của sa mạng, cuốn tan đi hết thảy.
- Mãnh Long Kính thức thứ năm – Du tẩu Thiên Long.
Một đầu mãnh long mơ hồ ngưng tụ ra trong nắm quyền của Hoàng Phủ Thiên, mãnh long gầm lên một tiếng bùng phát uy thế cường đại tới chấn động, lao tới con bão cát đó.
- Ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, một cổ năng lượng gợn sóng, đột nhiên từ một điểm tiếp xúc giữa hai người, hình thành một vòng tròn, mãnh liệt khuếch tán ra tứ phía, chấn động tới từng kháng đài, các lão sinh cũng không có mấy người chịu được sự chấn động này.
Khói bụi lần nữa tản ra tứ phía.
— QUẢNG CÁO —
Bên trong làn khói bụi truyền ra cười to tỏ vẻ sảng khoái Cương Nghị:
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, tốt! Lần đầu tiên Cương Nghị Nghị ta gặp đối thủ có thể cùng ta quyền đối quyền, Hoàng Phủ Thiên của Đông Viện, ngươi, rất tốt, rất tốt!
Khói bụi tản đi Cương Nghị xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hắn đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhuận, ngay tức thì một vết máu từ khóe miệng chảy xuống.
Một lát sau, rốt cuộc cũng nhịn không được.
Phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
Thân thể như không hề có trọng lượng ngã xuống mặt lôi đài.
Chính là Cương Nghị đã thua! Cao thủ chỉ đứng sau đệ nhất nhân của Nam Viện lại thất bại ở trận thứ hai này! Rất nhiều đệ tử của Nam Viện lộ vẻ khó tin.
Cương Nghị thực lực và uy danh của hắn trong số những đệ tử ngoại môn của Kiếm Trảm tông cũng không nhỏ.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, man lực của Cương Nghị quả thật vô cùng mạnh mẽ, trong số những ngoại môn cũng là hạng năm đổ vào.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại thua, còn là thua tại phương diện lực lượng.
Đệ tử Nam Viện tức giận trừng Hoàng Phủ Thiên quát to:
- Đông Viện khinh người quá đáng, chỉ là so tài thôi sao phải ra tay nặng tới như vậy!
- Lăn xuống ta cho ta, tỷ võ trên lôi đài khó tránh khỏi bị thương, tài nghệ không bằng người, chỉ có thể trách bản thân hắn.
Hay muốn ta trực tiếp xử thua Nam Viện các ngươi.
Nghe vậy đám đệ tử Nam Viện chỉ không dám ho he gì, chỉ có thể ngậm miệng ánh mắt hận thù nhìn Hoàng Phủ Thiên.
Trọng tài trên lôi đài cao giọng tuyên bố kết quả cuộc tỷ võ:
- Đông Viện, Hoàng Phủ Thiên thắng!
- Ta thua rồi...!Nếu như không nhìn lầm thì vũ kĩ của ngươi chính là Mãnh Long Kính phải không, thức ngươi thi triển ra có lẽ là thức cuối cùng của Mãnh Long Kính.
Cương Nghị miễn cưỡng ngồi dậy lau khô vết máu trên khóe miệng, nói.
- Không sai.
Hoàng Phủ Thiên chắp tay sau lưng, không phủ nhận.
Một bộ dáng cao nhân đắc đạo.
Nào ai biết trong lòng hắn thầm hô không ổn, cánh tay sau khi dùng Du Tẩu Thiên Long đối kháng với Kim Sa Cực quyền của Cương Nghị giờ đây có vẻ bị mất đi cảm giác rồi, đó chính là biểu hiện của không ổn cho lắm.
Linh cảm mách bảo là hắn phải chữa trị sớm.
- Quả nhiên, trước kia ta từng có ý định học nó để phối hợp với Cường Hoành Kim Thân của ta nhưng sau đó phải từ bỏ vì thực lực ta phát ra không thể đại tới đủ, không hoàn mĩ.
Không ngờ hôm nay lại thua trong chính bộ quyền pháp này.
Khách quan mà nói Thiết Sa quyền phối cùng Cường Hoàng Kim Thân của Cương Nghị bộc phá ra ba nghìn năm trăm cân lực, hoàn toàn không hề kém hơn Du Tẩu Thiên Long uy lực phát ra.
Nhưng hắn gặp phải Hoàng Phủ Thiên kẻ đã ăn qua yêu hạch ma thú cải tạo thân thể, cùng với vũ kĩ luyện thể và sự bùng nổ của Du Tẩu Thiên Long.
Những cái đó cộng lại Hoàng Phủ Thiên đã đạt tới gần bốn nghìn cân lực, vượt xa uy lực mà Hoàng Nguyên cảnh có thể đạt tới.
- Trận này rất vui, sau này có cơ hội ta sẽ đến tiếp tục giao lưu quyền pháp với ngươi.
Các đệ tử Nam Viện ủ rũ mang theo Cương Nghị xuống lôi đài.
Trước khi rời đi Cương Nghị còn không quên để lại lới nhắn hẹn gặp lại.
Hoàng Phủ Thiên khóe môi khẽ giật, khỏi cần, đừng tìm ta lần nào nữa.
Cảm ơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn cánh tay đau nhức tới độ không thể nắm lại, may mà trong giới chỉ của hắn có Hồi Thương đan, không tốn điểm để mua.
Phía xa một tên ngũ quan tuấn dật của Bắc Viện nhưng lại mang theo cảm giác giống hệt với Cương Nghị, cảm giác của một võ si nhìn cuộc đấu xong nhe răng trắng cười nói:
- Thú vị, hì hì, đúng là thú vị.
Ta hy vọng trận đấu thứ ba ngày mai sẽ rút trúng tên Hoàng Phủ Thiên này.
Nhìn trận đấu của hắn với Cương Nghị khiến ta không nén được nữa rồi.
Võ si chính là võ si, tên nào cũng như nhau thích đối thủ cứng rắn.
Hoàng Phủ Thiên biết bản thân bị nhắm tới chắc muốn khóc mất.
- Tên Hoàng Phủ Thiên này thế mà đột phá vào Hoàng Nguyên hậu kì rồi! Có chút ngoài ý muốn.
Phi Thiên Hạc hơi tiếc nói:
- Có điều Phi Thiên Hạc ngươi đừng hi vọng nhiều, tên này đã là nỏ mạnh hết đà.
Mặc hắn ta đã đánh bại Cương Nghị của Nam Viện nhưng bản thân chắc cũng đã bị nội thương không nhẹ, trận tiếp theo dù có rút trúng ai thì Hoàng Phủ Thiên chắc chắn thua chắc.
Võ si tên Phi Thiên Hạc không quan tâm lắm, bộ dáng háo hức mong chờ nói:
- Sớm muộn gì ta sẽ tìm Hoàng Phủ Thiên đánh một trận.
Còn có Cương Nghị kia, thực lực tịnh tiếng không ít lâu sau sẽ tiến vào bán bộ Huyền Nguyên, đến lúc đó chắn chắn sẽ làm ta thỏa mãn.
- Đi, quay về thôi.
Bùi Đông Lai nhàn nhạt liếc Hoàng Phủ Thiên sau đó xoay người đi.
Đệ nhất nhân tuyển đoạt quán quân bốn viện so tài, Bùi Vân Long trời sinh nho nhã anh tuấn, dáng người thon dài, mặt luôn treo nụ cười cho người ân tượng thân thiết, hiền hòa.
Bùi Vân Long đặc biệt có đôi mắt đào hoa hiếm thấy trong nam nhân, lúc cười hút hồn bất cứ thiếu nữ nào, có sức hấp dẫn khó tả.
Sáu đệ tử khác đi theo sau lưng Bùi Đông Lai rời đi.
Ba người áo trắng tung bay, khí độ bất phàm sớm khiến các đệ tử xung quanh chú ý.
- Nhìn kìa, chắc đó là ba trong thất tú của Bắc Viện đại danh đỉnh đỉnh!
- Đúng vậy.
Nghe nói bốn người này lực mỗi người rất mạnh, đã xông vào tỷ võ trận thứ, khiến người hâm mộ quá!
Đệ tử các viện bàn tán xôn xao, trong đó đệ tử Bắc Viện tỏ rõ tự hào.
Lâm Lộ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thiên đứng trên lôi đài được các đệ tử Đông Viện bao quanh, đáy mắt lóe tia sáng lạnh không rõ lý do.
Sau đó hắn mang theo Hoài Ân và tên cao lớn kia xoay người rời đi.
- Thực lực của Cương Nghị ít nhất nên vào vòng đấu thứ bốn nhưng thua Hoàng Phủ Thiên không nghe tên tuổi.
Thật đáng tiếc, thiếu vài khâu trong kế hoạch.
Lý Cung Ngâm được gọi là đệ nhất nhân Nam Viện được các đệ tử áo đỏ vây quanh, hai hàng chân mày dính vào nhau nhướng lên, mắt chớp lóe không biết đang nghĩ gì.
Giây lát sau Lý Cung Ngâm mang người rời đi.
- Thật tiếc, Hoàng Phủ Thiên này không có kinh nghiệm gì đi chọn kiểu chiến đấu ngốc như thế, tiêu hao quá lớn.
Cuộc chiến ngày mai sẽ là kết thúc với hắn.
Mỹ thiếu niên của Tây Viện khẽ lẩm bẩm cũng rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn không biết Hoàng Phủ Thiên đã suy tính kĩ càng rồi mới đấu với Cương Nghị liều mạng như vậy, nếu hắn mà dùng kiếm pháp giải quyết chắc không chịu nổi hai quyền của đối phương.
Tên bản tử vô tâm vô phế mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì ông trời phù hộ cho ta ngày mai bắt thăm trúng hắn đi.
Mỹ thiếu niên suýt vấp té, nói:
- Ngươi vận đúng là vận khí cẩu thí mà, trong hai ngày liên tiếp rút được trực tiếp vào vòng trong không phải thi đấu.
Ta không hiểu rốt cuộc tại sao ngươi lại may mắn tới vậy
Bản tử đắc ý, cười gian hỏi:
- A! Làm gì phản ứng lớn quá vậy? Không lẽ ngươi ghen tỵ với may mắn của ta?
Mỹ thiếu niên nói:
- Bản tử thối, da ngươi ngứa phải không, có phải nhớ kiếm kĩ của ta không?
Hai người vừa đi vừa cãi nhau.
….
Quay về sân tập kết của Đông Viện, Trần Thập Nhất dìu Hoàng Phủ Thiên về phòng lo lắng hỏi:
- Phủ Thiên huynh có sao không?
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười nói:
- Có chút ít khó khăn, không có vấn đề gì đâu.
Trần Thập Nhất nở nụ cười xấu xa nói:
- Vậy Phủ Thiên huynh sớm nghỉ ngơi sáng sớm mai còn tham gia tỷ võ trận thứ ba.
Hôm nay ngươi cũng quá nổi bật, các huynh đệ Đông Viện rất hưng phấn.
Mỗi tội không có tiểu ni tử nào nguyện lấy thân giúp ngươi hồi phục.
Hoàng Phủ Thiên trừng tên Trần Thập Nhất này, rõ ràng hắn đối đầu với bán bộ Huyền Nguyên cảnh, thế mà hắn lại thắng nhẹ nhàng hơn cả mình.
Thế là thế quái nào? Đối thủ của mình chỉ là Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh phong, mà chật vật tới mức độ này.
Nhưng hắn không biết Cương Nghị mang danh là Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh phong, có điều quét khắp ngoại môn thì bán bộ Huyền Nguyên cũng không dám thách đấu với hắn, chính là căn bản là tìm đánh.
Vì thế Hoàng Phủ Thiên đánh bại được Cương Nghị thì trong mắt các đệ tử khác cũng chính là một tên biến thái, tránh xa hắn tốt hơn..