- Đúng vậy?
Hán tử say dĩ nhiên chẳng biết xấu hổ gật đầu nói.
- Hiện tại hắn đã say rồi, cho nên không nói rõ cho ngươi được.
Ta nói thay hắn vậy, chuôi trọng chuỳ này, bình thường lão Vương hay nói, trọng chùy này tìm trong một di tích cổ, bên cạnh nó có một tầm vải ghi chỉ có người chân chính có được thần lực, khi cần chuôi trọng chuy này mới có thể kích phát được bộ dạng thật của nó, còn người bình thường cầm, thì nó chỉ có bộ dáng như một cây búa, không chút nào liên quan đến hai chữ trọng chùy.
Nam tử trung niên ở bên cạnh giải thích nói:
- Bất quá, nếu người có thần lực cầm nó, nó sẽ phát sinh biến hóa thần diệu.
Thậm chí, ngay cả người có tu vi nguyên khí siêu cường, mượn lực lượng nguyên khí, cũng không thể kích phát sự thần diệu của nó, phải là người trời sinh thần lực mới được.
Hoàng Phủ Thiên nghe ngẩn người, nó giống kiểu thần binh chọn chủ, nếu không thì cả đời này chỉ là phàm khí.
Nghe cẩu huyết vậy, giống mấy bộ tiểu thuyết máu chó của hắn đọc kiếp trước.
Hắn cảm thấy có vẻ lừa dối như nào đó.
- Đưa cho tôi xem.
Tần Quân cuối cùng cầm thử, nhấc nhấc vài cái, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc búa có bộ dáng đen thui, âm u không chút ánh sáng.
Mơ hồ có thể thấy, trên cán và đầu chuy, đều điêu khắc một ít ký hiệu chữ triện, đồ án hình thú chim bay.
- Toàn thân ngươi man lực toàn thân ngươi không sai, nhưng vẫn chưa đủ.
Nam tử trung niên nhìn Tần Quân không phát huy được cái búa nhỏ này hơi thất vọng.
Trong lòng thầm nghĩ có lẽ cái búa nhỏ này là hàng giả.
Đột nhiên...!Tần Quân vận chuyển công pháp thôi động nguyên khí vào cái búa, chợt cái búa chấn động.
Ký hiệu điêu khắc trên búa, dĩ nhiên bắt đầu kỳ dị cuồn cuộn gấp khúc, Tần Quân chỉ cảm thấy độ nặng của cây búa trong tày không ngừng tăng thêm, càng lúc càng nặng.
Khuôn mặt hắn bắt đầu cổ quái, còn hán tử say và nam tử trung niên nhất thời đều sửng sốt.
Sau một khắc, chuyện khiến kẻ khác khó có thể tin được đã xảy ra! Ký hiệu và đồ họa trên búa, bắt đầu trôi nổi trong không khí, tản ra khí tức cổ xưa và một loại uy áp mở mịt, không thể nhìn gần.
Búa chợt thành lớn! Trong nháy mắt, búa trong tay dĩ nhiên biến thành một thanh trọng chuy chân chính.
Cán chuy dài chừng một thước, thô như cánh tay, đầu chuy hình trụ, đường kính nửa thước.
Lực lượng toàn thân Tần Quân ngưng tụ, một tay đã không thể cầm nổi trọng chuy, chuyển sang bộ dáng hai tay cầm chùy.
Đồ án huyền phù trong hư không nhập vào cơ thể hắn ta.
Nửa cơ thể bên trên hiện ra, lộ ra đường cong tinh xảo, mức độ rõ ràng, tiếng phụt phụt trong máu càng lúc càng lớn, kinh mạch nhô ra, toàn thân dường như đều lớn thêm một vòng! Hai tay cầm cán chùy, trên mặt hiện ra biểu tình vui sướng...
Mà nguyên khí của Tần Quân đâng lên cao vô cùng, chớp mắt phá bỏ chướng ngại Hoàng Nguyên trung kì không cần tới đỉnh phong mà tiến vào hậu kì.
Lực lực toàn thân đạt tới hai nghìn năm trăm cân lực.
- Đây mới gọi là trọng chuỳ! Sướng!
Sức nặng trọng chuy và thể tích thân thể để không hề gia tăng, cũng có lượng lượng tầm trên hai nghìn cân!
Hắn tử say và nam tử trung niên sợ đến mức méo mặt, đứng ngây tại chỗ giống như tượng đất.
Hoàng Phủ Thiên cũng ngẩn người, trong lòng thầm hô máu chó, máu chó quá đi.
Đây đúng là kiểu hình tượng khí vận chi tử trong truyền thuyết rồi.
Hảo sảng, cứng rắn, thấy khó không lùi, có huynh đệ thân thiết, có mĩ nữ làm bạn, vận khí cực mạnh nhặt được thần vật.
Thả nào Hoàng Phủ Thiên cứ thấy khí chất Tần Quân quen quen, hóa ra chính là khí vận chi tử.
So với dạng này, thì Hoàng Phủ Thiên có thể coi là tiểu vận khí chi tử mà thôi.
Tần Quân cười nói với nam tử trung niên và hán tử say:
- Mang Hoang chùy này, ta mua!
Giọng nói, phảng phất mang theo cường thế, không cho phép cãi lại chút nào, thật giống như, nếu như nam tử trung niên và hán tử say không đồng ý vụ buôn bán này, Tần Quân lập tức sẽ nhào lên chém giết.
— QUẢNG CÁO —
Event
- Thiếu niên, ngươi muốn mua, ta cũng có thể bán, chỉ là...
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên cảm thấy từ trên người hán tử say, hắn ngửi được một loại khí tức tham lam.
Hắn cười lạnh nói:
- Chỉ là cái gì? Không lẽ ngươi chơi công phu sư tử ngoạm với huynh đệ ta sao?
- Hoàng huynh đệ.
Tần Quân muốn nói.
Ánh mắt hán tử say sáng lên:
- Một nghìn năm trăm nguyên kim cộng thêm một viên Sinh Tử Tạo Hóa Hoàn, không mặc cả!
Hoàng Phủ Thiên không hiểu lắm về Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn là cái gì nhưng chắc giá trị không thấp.
Vì nếu cái này là thần khí, thì không chỉ có giá một nghìn năm trăm nguyên.
Tần Quân thì hiểu, hắn đã đọc được về Sinh Tửh Tạo Hóa Đan trên sách vở, chính là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý và hiếm có, là một loại dược hoàn hầu như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Công hiệu chủ yếu của nó chính là, tạo ra sức sống vô hạn cho mỗi tế bào kinh mạch, khiến con người thoát thai hoán cốt, nhảy vào long môn!
Nói cách khác, một lão giả gần đất xa vời, không hề tu luyện huyền khí, chỉ cần ăn vào một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn, có thể tu được tân sinh, lột xác trở thành nhân vật thiên tài trên con đường võ đạo, không chỉ trì hoãn già yếu, tu luyện vũ kỹ cũng sẽ có tiến triển cực nhanh.
Hắn tử say đắc ý dào dạt nói:
- Mười mấy năm trước vì tranh đoạt cái búa này thành nội thương, kinh mạch toàn thân tích tụ bế tắc, không có biện pháp tiếp tục tu luyện nguyên khí bị kẹt lại ở Hoàng Nguyên hậu kì nhiều năm, hiện nay lại bị tạp chất toàn thân quấy nhiễu, thường thường sinh bệnh, khổ không nói nên lời.
Nếu ta có một viên Sinh Tử Tạo Hóa Hoàn, ta liền có thể hoán cốt trọng sinh!
- Lão già, công phu này không tầm thường đâu.
Loại đan dược trân quý thế, là chỉ ngộ không thể cầu.
Ông đòi Tần huynh loại đan dược đó, không phải chính là muốn lên trời hái sao hả?
Hoàng Phủ Thiên nói móc:
- Thêm vào dù lão có nói là thần binh lợi gì nhưng chung quy vẫn là một kiện Bảo khí cấp bậc cao mà thôi giá trị của nó so ra chắc gì bằng một viên Sinh Tử Tạo Hóa Hoàn.
- Khụ khụ, lão Vương, ý nghĩ của ngươi thật kỳ lạ!
Nam tử trung niên cũng nhịn ko được, mắt nhìn hán tử say:
- Quả thực chính là nằm mơ nói mộng!
Hán tử say lại nói:
- Ta chỉ muốn một hứa hẹn của hắn mà thôi!
Tinh quang trong hai mắt hắn chợt lóe lên:
- Tuy rằng lão ta Vương tu vi thấp, thế nhưng tốt xấu cũng đã ở lại Vân La hai mươi mấy năm, từng đợt từng đợt đệ tử thiên tài, ta đã thấy không ít, thế nhưng đệ tử có thiên phú dị bẩm yêu nghiệt như ngươi, lại rất hiếm! Nếu tương lai ngươi có thể tiếng vào tông môn lớn, tiền đồ vô lương.
Đến khi tu luyện tới Địa Nguyên cảnh, Thiên Nguyên cảnh thì đối với Sinh Tử Tạo Hóa Hoàn sẽ có cơ hội.
- Úc, hóa ra là vậy!
Tần Quân gật gù nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Ta lấy tâm ma ra thề, nếu trong tương lai ta có cơ hội lấy được Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn chắc chắn sẽ đem về cho lão.
Nếu trái lời thề, tâm ma phản hệ, cả đời không thể tiến thêm.
Hoàng Phủ Thiên há mồm muốn mắng, não tàn, mẹ nó não tàn.
Cái đồ điên khùng lại lấy tâm ma ra thề, ai biết được tương lai đó là khi nào.
Ai biết được lão quỷ này sống được bao, đến lúc ngươi có mà lão chết thì khỏi cứu ngươi.
Bóp bóm mi tâm, bỏ đi, dù sao đó là tương lai của Tần Quân cũng không phải tương lai của Hoàng Phủ Thiên hắn.
Bản thân cứ làm việc của mình là được.
Đối với chàng trai nhỏ Tần Quân đã hết cách cứu rồi.
Sau đó Tần Quân trực tiếp lấy ra nguyên kim tệ hoàn thành giao dịch lần này.
Khi ra ngoài thì đám Vân Uyên cũng đã chọn xong, mà Vân Uyên với Lý Kiếm giật mình vì khí tức của Tần Quân nói:
- Sao mới đi có một tí cậu đã đột phá rồi?
Tần Quân cười thần bí.
Không nói, cả đám người cùng tiến lên thanh toán.
Hoàng Phủ Thiên cuối cùng cũng mua một bộ cung tên, hắn miêu tả lại cái loại cung tiễn lần đầu hắn tới thế giới này.
Nam tử trung niên nghe hiểu tìm ra tốn một trăm nguyên kim.
Bốn người chia tay, Hoàng Phủ Thiên không về trạm xá.
Nửa đường, trước mặt gã xuất hiện một bạch phát lão giả y phục lam lũ, đầu tóc rối bời, bước đi loạng choạng, mắt trợn như mắt cá chết, tay cầm một bình rượu vỡ, mũi đỏ ửng lên, hiển nhiên đã ngà ngà say.
Lúc lướt ngang vai Hoàng Phủ Thiên, lão giả say rượu đột nhiên ngả người ngã vào lòng hắn.
Hoàng Phủ Thiên nhíu mày không đẩn ra còn thuận thế dang tay ra định đỡ.
Lão giả cao bảy thước, thể hình gầy gò, dù thế nào cũng không thể nặng hơn nghìn cân cân.
Trọng lượng đó thì hắn chỉ dùng một tay cũng xách được, nhưng đỡ rồi thì gã mới kinh ngạc nhận ra, lực đạo dồn lên tay như đá nặng vạn cân, hắn vốn không đỡ được.
Hoàng Phủ Thiên kinh hãi, theo ý thức rụt tay nhảy lùi lại,
Bịch! Lão giả ngã phịch xuống đất, mặt đất chắc nịch lõm xuống in hình người, xem ra còn nặng hơn cả một tảng thép giáng xuống.
Hoàng Phủ Thiên ánh mắt kinh nghi quét lên mặt lão giả.
Gương mặt già nua bình thường, trừ dính nhiều cát bụi ra thì không có điểm gì đặc biệt.
- Tiểu tử ngươi đúng là không lễ mạo gì cả, thấy lão nhân gia ngã lẽ nào không đến đỡ.
Hôm nay ta phải giáo huấn tên nhóc không hiểu quy củ gì như ngươi.
Lầm bầm bất mãn, lão giả nằm dưới đất lắc người, vút lên không như không có trọng lượng, chân phải khẽ ấn xuống vai Hoàng Phủ Thiên.
Động tác của lão giả không nhanh, xem ra không có lực đạo, nhưng tạo cho Hoàng Phủ Thiên cảm giác phi thường nguy hiểm.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn đạp mạnh chân, thân thể nhanh chóng lùi ngược lại.
Chát một tiếng giòn đanh, chân phải lão giả giáng xuống chỗ Hoàng Phủ Thiên vừa đứng bằng động tác cơ hồ mắt thường không nhìn rõ.
Mặt đường lập tức xuất hiện một cái hố không lớn nhưng sâu cả nửa thước.
Uy lực của ngọn cước không ngờ lại đạt mức đó.
Phải biết đến khi Hoàng Phủ Thiên toàn lực đấm một quyền may ra mới xuất hiện cái lỗ sâu như thế.
Không đợi hắn kịp phản ứng khỏi cơn kinh ngạc, đôi mắt mờ đục của lão giả chợt lóe sáng, thoáng qua rồi tắt, thân thể còn gầy gò hơn Hoàng Phủ Thiên chợt trở nên phiêu hốt, mũi chân khẽ điểm mấy lần lướt theo trước mặt hắn theo cách cực kỳ quỷ dị.
Một ngón tay điểm ra.
Hoàng Phủ Thiên rùng mình, cảm giác nguy hiểm tới sinh mạng lần đầu tiên xuất hiện trong đầu của hắn.
Hoàng Phủ Thiên lập tức vận chuyển Yên Sở quyết, khoảng khắc lão già chuẩn bị đánh tới lập tức chậm nhưng cho dù có là vậy thì hắn không thể né được.
Chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất ngưng tụ nguyên khí trước ngực.
Tiếp đó ngực nghẹn lại bởi lực đạo vô hình, ngón tay lão giả ấn lên thân thể, Hoàng Phủ Thiên bắn đi đạn pháo, đạp mạnh vào một cành cây.
Nguyên khí bị đánh tán hết đi.
Nhưng ngoài hơi nhói ra thì hắn phát hiện nhất chỉ của lão giả không khiến ngực mình thương tổn gì, ngược lại phần lưng va vào cành cây nhói lên.
Rắc! Thân cây sau lưng đột nhiên nứt toác từ giữa thân, như bị búa sắc bổ vào, tách ra làm đôi đổ xuống.
— QUẢNG CÁO —
Event
Gì cơ! Chuyện gì thế này! Hoàng Phủ Thiên hơi há miệng, mắt đầy kinh hãi, thân hình cứng lại đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn bất động.
Chẻ gốc cây làm đôi thì hắn cũng làm được.
Chỉ là lão giả phát chỉ nhằm vào hắn, chỉ cách không đánh vào thân cây, mà hắn không hề hấn gì nhưng sức mạnh dồn hết lên gốc cây, khả năng khống chế tinh diệu cũng phương cách vận dụng đặc thù đó lẽ nào võ giả tầm thường có được?
Kinh hãn còn ở phía sau, Hoàng Phủ Thiên chú ý rằng thân thể lão giả không hề có dấu hiệu của nguyên khí.
Tức là lão dùng thể chất thông thường đánh bật mình, đùa giỡn hoài, thân thể hắn tuy gầy gò nhưng không kém gì Tần Quân, muốn đánh bật hắn, ít nhất là yêu thú Tiểu Cực Vị đỉnh phong tức tương đương Hoàng Nguyên hậu kì thì may ra có thể.
Vậy lão già này là một cao thủ đỉnh cấp.
Trong đầu Hoàng Phủ Thiên hiện lên một chữ “chạy”.
Hắn bật dây, thi triển Tật Phong Bộ bỏ chạy.
- Thân thể không tồi….
uy sao ngươi bỏ chạy rồi.
Lão già nửa say nửa tỉnh thấy Hoàng Phủ Thiên bỏ chạy liền không vui nói.
Sau đó mũi chân kẽ điểm, chỉ vỏn vẹn vài điểm chính là đuổi kịp Hoàng Phủ Thiên.
Phải biết Hoàng Phủ Thiên tu luyện Tật Phong Bộ tầng thứ nhất mỗi bước có thể đạt tới bốn mét rưỡi, chính là so với Hoàng Nguyên hậu kì không thua kém bao nhiêu.
Thế mà lão chỉ điểm chân một cái liền đuổi kịp Hoàng Phủ Thiên chạy vài bước.
Lão vẫn hời hợt đánh ra một ngón tay, chỉ duy nhất một chỉ, vẫn là không có nguyên khí, nhưng chỉ này so với chỉ trước nhanh gấp bội lần, không đến một cái chớp mắt đã chạm lên ngực Hoàng Phủ Thiên.
- Phụt.
Cả người Hoàng Phủ Thiên lần nữa bắn dội lại gốc cây, một cỗ ngọt lìm từ mồm sắp sửa trào lên.
Hắn liếc mắt nhìn lão già khạc ra cục máu nói:
- Lão tiền bối, không biết vãn bối đắc tội ngài ở đâu mà ngài lại hai lần xuất thủ với ta?
- Ai nói ngươi không đắc tội ta? Vừa nãy không phải ngươi thấy ta ngã liền không đỡ sao?
Lão già mê man nhìn Hoàng Phủ Thiên chỉ mặt hắn nói.
- Tiền bối nói đùa, với thực lực của tiền bối còn cần ta phải đỡ sao? E rằng đó là cái cớ để tiền bối chỉnh ta mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên không ngốc, kẻ có thực lực tùy tiện đánh bay hắn sao có thể giống như kẻ say rượu sắp ngã được.
Chỉ có thể cố ý muốn chỉnh hắn.
Hắn không hiểu, rốt cuộc mình đã vô ý đắc tội với lão già này từ lúc nào mà lão tốn công chỉnh mình như vậy.
Không lẽ.
- Ông là người của tên Hồng Vũ đó hả? Là nô tài nhà Hồng gia.
Đây là lý do duy nhất Hoàng Phủ Thiên nghĩ tới, nếu thế đúng là muốn chửi thề.
Ngươi cưa gái liên quan chó gì tới ta, cưa không nổi là bản lĩnh của ngươi một khắc với ta không quan hệ.
Có cần phải phái cao thủ chỉnh ta vậy không?
- Hồng Vũ! Hồng gia là cái rắm chó gì? Bọn chúng có khả năng để lão tử làm nô tài hả? Lão tử dùng một ngón tay liền diệt toàn thành Vân La này còn được.
Lão già say hét ầm cả lên, may ở đây tương tối vắng người, không đúng là bị lão già này làm gây họa sát thân.
Ai không biết Vân La thành thuộc quyền quản lý của Kiếm Trảm tông, diệt Vân La thành không khó, khó là chọc phải con quái vật đằng sau nó.
Đến Thiên Nguyên hậu kì còn không dám, lão quỷ say này dám hả.
- Vậy thì tại sao?
Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- Có phải tử tử nhà ngươi tu luyện Thiên Địa Chiến Thần quyết phải không?
Lão già cười lộ hàm răng trắng tinh nói.